Tia nắng ban mai chíu rọi, ánh mặt trời nhu hòa xuyên thấu qua màn cửa bằng lụa mỏng, loang lỗ trên khung cửa.
Gió nhẹ thổi tới, lay động màn tơ.
Trên giường thoải mái, Lạc Lạc từ trong giấc mộng từ từ tỉnh lại.
Nàng theo thói quen duỗi người một cái, lại phát hiện bên cạnh có người nào đó cản trở nàng.
Đồng thời, tay của nàng đυ.ng phải một l*иg ngực ấm áp, nhịp tim trầm ổn xuyên qua bàn tay của nàng truyền lại.
Người nào ở trên giường của nàng?!
Nàng mở choàng mắt.
Thấy Thương Nguyệt Vô Triệt cười tủm tỉm trước mắt, nàng thất thanh kinh kêu ——
"Làm sao huynh ở trên giường ta?"
"Tiểu ái phi, nàng sao không cẩn thận nhìn một chút, là ai ngủ ở trên giường của ai?"
Hắn miễn cưỡng nhướn lông mày, có chút hài lòng nàng còn chưa phát hiện nàng là gối trên cánh tay hắn ngủ.
Lạc Lạc nhìn quanh một cái, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, thốt ra lời nói có vẻ ngây ngốc ——
"Ta sẽ không phải là mộng du tới giường của hắn chứ?"
Nghe được nàng giống như tự lẩm nhẩm, Thương Nguyệt Vô Triệt tràn ra thật thấp tiếng cười.
Không nhịn được, hắn nghĩ muốn trêu chọc nàng: "Nhìn tình huống này... nàng thật sự là mộng du tới chiếm đoạt giường của ta."
Rất dễ nhận thấy, nàng còn không nhớ chuyện xảy ra tối hôm qua.
Nhìn nàng ngây thơ, còn mang theo khả ái buồn ngủ, hắn kìm lòng không được nhẹ nhàng gãi gãi mũi nàng: "Ta rất mong đợi nàng mỗi tối đều tới chiếm đoạt giường của ta."
Hắn tiếp tục khi dễ nàng.
"Ai thèm để ý đến huynh..."
Lạc Lạc bĩu môi, lại đột nhiên nhớ tới tất cả chuyện xảy ra tối qua.
Đem chuyện tối ngày hôm qua sắp xếp lại một lần, nàng có chút thông suốt.
"Là huynh ôm ta trở về?"
Hắn ngắt gương mặt của nàng, cười không ngớt: "Nàng không phải là nói bên ngoài không ấm áp ư, cho nên ta liền ôm nàng trở lại."
"Cám ơn huynh tốt bụng, bất quá... huynh có thể đem ta ôm trở về phòng của ta mà."
Nhân lúc nói chuyện, nàng đưa tay rất không khách khí chụp được tay của hắn, không để cho hắn tiếp tục nghịch cái mũi của nàng.
Vậy mà, tay nhỏ bé của nàng mới vung xuống, hắn liền nhanh nhẹn tránh ra, sau đó thừa dịp nàng không kịp phản ứng lại chà xát cái mũi của nàng.
Nhìn nàng trừng lớn ánh mắt, còn đốt lên ngọn lửa nho nhỏ, ánh mắt dường như rất có lực uy hϊếp.
Vậy mà trong mắt của hắn, vẫn đáng yêu cực kì.
"Tiểu oa nhi, trừng như vậy coi chừng mắt rút gân." Hắn khi dễ cười cười.
Nghe vậy, Lạc Lạc mấp máy không nói lời nào.
Cuối cùng, nàng chợt nhớ tới tối hôm qua mình còn phát thề...
Nghĩ tới sự kiện kia, nàng như một làn khói từ dưới chăn chui đi ra, lướt qua hắn bò xuống giường, động tác nhanh chóng mà trôi chảy.
Hắn nhíu nhíu mày, kịp thời đưa tay bắt được cổ tay của nàng, nhẹ nhàng nắm lại tỏ vẻ bất mãn.
Lạc Lạc bởi vì hơi đau mà nhăn nhó: "Buông tay, huynh làm đau ta."
Nói xong, nàng càng thêm dùng lực nắm kéo, muốn giãy giụa khỏi hắn.
Cứ như vậy vội vã thoát khỏi hắn?
"Nàng đi đâu?" Giọng nói hắn có chút trầm.
Lạc Lạc mấp máy môi, quật cường nhìn hắn, trong mắt có kiên quyết.
Nàng bây giờ là nhất định phải đi đấy!
Nhìn nàng ánh mắt kiên định, cũng là muốn rời khỏi hắn, Thương Nguyệt Vô Triệt lạnh mắt.
"Nàng đi tìm Ngân Diện?!"
Giọng điệu của hắn là khẳng định, cũng là ẩn giận.
Lạc Lạc trầm mặc không dứt, quật cường nhìn hắn chằm chằm.
Hắn hít một hơi thật sâu, âm thầm kiềm chế xuống lăn lộn trong lòng, lần nữa nhặt lên tư thái ung dung, có chút ác liệt mà cười.
"Đừng quên bắt đầu từ tối hôm qua, vị hôn phu chính thức của nàng chỉ có mình ta thôi, nàng bây giờ đi tìm Ngân Diện là để nói nàng không cần hắn nữa sao? Nếu quả thật như vậy ta sẽ không ngại mà hạ lệnh bảo hắn đến đây."
Không cần Ngân Diện ca ca?
Lạc Lạc cắn cắn môi, quay đầu, còn chưa lên tiếng.
Dần dần, ánh mắt của Thương Nguyệt Vô Triệt biến hóa, đáy mắt ẩn giận từ từ biến mất.
Từng chút từng chút, hắn buông lỏng mánh khóe giam cầm nàng, cho đến hoàn toàn buông ra.
Vừa lấy lại tự do, Lạc Lạc cũng không thèm quay đầu lại chạy ra ngoài.
Nhìn bóng dáng nàng sắp biến mất ở cửa, hắn gợi lên một nụ cười nhạt quỷ dị, nâng lên giọng nói ——
"Lạc Lạc, ta không thích người khác đùa bỡn ta, nàng không cần nghĩ tới cung Ngân Diện cao chạy xa bay, nếu không... Sẽ rất đau lòng nha."
Lời của hắn mơ hồ mang theo cảnh cáo.
Lạc Lạc bước chân vẫn không ngừng, dường như không nghe thấy lời nói của hắn mà thản nhiên chạy đi.