Thương Nguyệt Vô Triệt chạy về Lạc vương phủ, hạ nhân động tác rất nhanh đã khống chế thế lửa.
Nhưng mà, bởi vì có một nhà vệ sinh bị nổ tung, nguyên bản là hương chạm vào tràn đầy hương hoa quanh quẩn vương phủ nay trở thành mùi khói khó ngửi.
Hắn trầm mặt đi vào đại sảnh.
“Thiếu Ngân, sao lại biến thành thế này?” Giọng điệu của hắn không giấu được cơn tức.
Đến tột cùng ai dám to gan động đến lãnh địa của hắn như vậy.
Thiếu Ngân bị điểm tên đứng ra, cũng là một vẻ mặt nặng nề: “Thập Tam gia, thuộc hạ cẩn thận điều tra, hỏa hoạn lần này là do người cố ý tạo thành, là hỏa dược liên hoàn nổ tung, không chỉ có như thế, hung thủ còn đem hết rượu cất trong vương phủ lâu năm, mùi rượu cộng thêm hỏa dược, làm cho trận hỏa hoạn lần này khí thế hùng hùng, thật may là không có ai bị thương.”
Nghe vậy, Thương Nguyệt Vô Triệt một tay đập về phía mặt bàn: “Bùm!”
Cái bàn lên tiếng mà nứt ra, tuyên bố sống chết tại đây.
Hắn mím môi thật chặt, phất tay áo đi ra đại sảnh, đi về nơi có lửa.
“Thập Tam gia, nguy hiểm……..” Thiếu Ngân muốn ngăn cản.
“Câm miệng, tránh ra!” Thương Nguyệt Vô Triệt chân mày nhếch lên lướt qua Thiếu Ngân tiếp tục đi ra ngoài.
Thiếu Ngân đành phải nhắm mắt theo đuôi để đuổi kịp, giữ vững mười hai phần tinh thần cảnh giác nguy hiểm tùy thời có thể có.
Xem qua nơi thảm đảm đã bị làm cho nổ tung, Thương Nguyệt Vô Triệt sắc mặt biến đổi liên tục.
Nơi bị nổ đều cơ hồ không có người, hung thủ dường như không có khuynh hướng gϊếŧ người?
Mùi hôi của không khí ập vào hơi thở, trong đầu của hắn mơ hồ xẹt qua cái gì đó.
Gót chân chuyển một cái, hắn cất bước đi tới nhà vệ sinh bị nổ.
“Thập Tam gia, nhà vệ sinh bên kia rất thối, ngài là kim chi ngọc diệp…..” Thiếu Ngân mở miệng không đồng ý.
Nhưng vào lúc này, đại nương mập đột nhiên thở phì phò chạy tới.
“Nô tỳ…..Nô tỳ khấu kiến Thập Tam gia.”
“Chuyện gì?”
Đại nương mập có chút sợ nói: “Thập Tam gia, nha…..nha đầu bị Thập Tam gia mang về vương phủ ** biến mất rồi, nô tỳ không tìm thấy nàng ta ở phòng củi, lúc nô tỳ mở cửa phòng củi, có thể nha đầu đó đã lén lút trốn đi.”
“Sao?” Thương Nguyệt Vô Triệt nhướng mày, tròng mắt đen xẹt qua một đạo tinh quang.
“Phù phù” Đại nương mập quỳ trên mặt đất.
“Nô tỳ đáng chết nô tỳ đáng chết, nô tỳ trông coi không chu đáo, xin Thập Tam gia hãy xử lý.”
Thương Nguyệt Vô Triệt không lên tiếng, hắn ngước mắt nhìn về hướng bầu trời, môi mỏng từ từ nâng lên.
Thuận theo, hắn hạ thấp mắt nhìn đại nương mập: “Ngũ thẩm, ngươi đứng lên nói chuyện.”
“Dạ…..Tạ Thập Tam gia.”
“Nói bổn vương biết, ngươi ở phòng củi phát hiện cái gì?”
“Nô tỳ ở phòng củi trông thấy diêm sinh.” Nói xong, Ngũ thẩm mở lòng bàn tay ra, một ít vụn phấn của diêm sinh ở trong lòng bàn tay bà.
Thấy thế, Thiếu Ngân hung hăng hít một hơi: “Thập Tam gia, chắc không phải Tiểu Oa Nhi kia giở trò quỷ chứ?!”
Thương Nguyệt Vô Triệt đưa tay xe một ít diêm sinh, lông mày nhàn nhạt nhếch lên.
Hắn nghĩ…..trò đùa dai nổ tung thế này…….Nhất định là nàng!
Nàng thế mà có bản lĩnh lớn như vậy? Nàng rốt cuộc là ai? Kẻ địch? Hay là đệ tử tinh quái của thế ngoại cao nhân nào đó?
Diêm sinh nhẹ nhàng bắn rớt trên đầu ngón tay, hắn gác tay, mím môi.
Trầm ngâm một chút, hắn tung người nhảy một cái bay về phía hồ Ôn Tuyền, động tác nhanh khiến mọi người ở hiện trường cũng phản ứng không kịp.
Nhưng mà, lúc hắn đi tới bên hồ Ôn Tuyền, sớm đã không thấy bóng dáng của Lạc Lạc.
Nhìn mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng, trong đầu hắn lại chậm rãi hé ra khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo long lanh.
Tiểu Oa Nhi, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại.
……..
Lần nữa trở về Lạc vương phủ.
“Thiếu Ngân, truyền ý chỉ của bổn vương, đem đứa bé kia bắt trở về cho bổn vương!”
“Vâng”
Ngay lúc Thiếu Ngân xoay người, Thương Nguyệt Vô Triệt lại mở miệng: “Chú ý, bổn vương muốn bắt sống nàng, hơn nữa không được phép làm lộ ra, càng không được làm tổn thương một cọng tóc của nàng, hiểu chưa?”
Ánh mắt của hắn thật sự rất nghiêm túc.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”