Chương 8: Từ Tân Triêu hắn còn gay hơn cậu

"Không sao." Có lẽ Từ Tân Triêu nhìn ra sự kiên quyết của cậu, cho nên không quấy rầy cậu nữa, cũng không tiếp tục gọi cậu là Tiểu Nhất.

Hai người đứng cạnh nhau, có chút chật chội, chỉ cần hơi động một chút cũng sẽ va vào nhau.

Từ Tân Triêu bật vòi nước và lấy nước vào cốc đựng của mình.

Chỉ là đánh răng thôi nhưng Thời Nhất lại cảm thấy cơ thể mình trở nên phấn khích.

Tình cảm cậu dành cho Từ Tân Triêu không hề bình thường. Khi cậu buồn chán trong kỳ nghỉ hè, cậu thường nghĩ về hắn rồi dùng tay tự thỏa mãn bản thân, những khi trời tối, Thời Nhất sẽ vào phòng tắm xử lý và cuối cùng xả nước.

Lúc này nghe tiếng xả nước, cậu nhận ra mình đã tạo thành một thói quen.

Tiếp tục suy nghĩ, Thời Nhất cảm thấy hơi thở trở nên gấp gáp, da thịt có chút nóng.

Chỉ cần đứng với Từ Tân Triêu, đôi chân của cậu bỗng trở nên xụi lơ.

Cậu nghĩ, chắc chắn là do cùng nhau chen chúc nên có chút nóng nực.

Sau khi tăng tốc vệ sinh cá nhân, Thời Nhất vội vàng trở lại giường.

Trùm kín chăn,cậu lăn tròn 360 độ trên giường.

Chỉ là giường ở ký túc xá quá hẹp, Thời Nhất đã thương mến thương với lan can giường một cái.

Cậu nhăn mặt vì đau nhưng vẫn cười toe toét.

"Thời Nhất, cậu không sao chứ?" Quý Dương nằm ở giường bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền trực tiếp ngồi dậy.

"Không sao đâu." Nói xong, Từ Tân Triêu mới bước ra khỏi cửa trượt.

Nam Đại không cắt điện vào ban đêm, Từ Tân Triêu tắt đèn trước khi đi ngủ, cả ký túc xá lập tức tối đen như mực, suy nghĩ hỗn độn của Thời Nhất cũng dần dần lắng xuống.

Chỗ vừa rồi cậu bị đυ.ng phải là đầu gối, bây giờ cũng không đau lắm, nằm trên giường quay mặt vào tường nhắm mắt lại, cảm thấy không quen nên lại xoay người lại.

Lần này cậu đã cẩn trọng hơn rồi, không còn phát khùng lên nữa.

Sau khi xoay người lại, phát hiện Từ Tân Triêu vẫn đang ở bên dưới, giống như đang sắp xếp thứ gì đó, vừa định nhắm mắt ngủ chợt nhìn thấy Từ Tân Triêu từ trong tủ lấy ra quần áo sạch, ném lên giường.

Nửa thân trên của hắn không có gì che chắn, tấm lưng rắn chắc cường tráng đột nhiên lộ ra trước mắt.

Đôi mắt Thời Nhất mở to ngay lập tức, cậu thực sự không muốn nhìn đâu, nhưng Từ Tân Triêu thật sự rất... ngon!

Với dáng người như vậy, không chỉ các cô gái mới thèm thuồng mà những người đồng tính như cậu cũng không ngoại lệ.

Nhưng Từ Tân Triêu, hắn là trai thẳng.

Cuối cùng, Từ Tân Triêu cởϊ qυầи lót và nằm xuống giường, Thời Nhất nhanh chóng nhắm mắt lại.

Thời Nhất hơi tò mò không biết Từ Tân Triêu đã ngủ chưa, nhưng lại không dám nhìn.

Thời Nhất chưa bao giờ ở ký túc xá, khoảng thời gian nghỉ hè ở nhà rất buồn chán, cậu đã tìm đọc rất nhiều bài đăng về các biện pháp phòng ngừa cho sinh viên năm nhất, Thời Nhất nghĩ rằng cậu sẽ vì chuyện này mà mất ngủ, nhưng cuối cùng cậu lại ngủ thϊếp đi.

Khi Thời Nhất tỉnh dậy, đã bảy giờ sáng.

Hôm qua cậu quá mệt, cộng thêm việc đã quen làm lợn lười ở nhà, Thời Nhất còn chưa kịp điều chỉnh lại đồng hồ sinh học của mình, việc khó chịu cũng là bình thường.

Sau khi ngồi dậy khỏi giường,nhìn một lượt không thấy ai trong ký túc xá.

Mọi người dậy thật sớm a.

Khi rời khỏi giường Thời Nhất vẫn còn đang ngái ngủ cậu bước đến bồn rửa mặt.

Lấy bàn chải đánh răng, bóp một ít kem đánh răng và bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Miệng thì đầy bọt kem, Thời Nhất nhìn mình trong gương, đầu tóc rối bù mà đầu óc hơi choáng váng.

Bỗng ai đó đẩy cửa bước vào, nhưng Thời Nhất không thèm nhìn cho đến khi thấy Từ Tân Triêu đi qua.

Từ Tân Triêu vừa chạy bộ xong, trên người vẫn mặc quần áo thể thao, "Tôi mang bữa sáng cho cậu."

Nghe những lời này của Từ Tân Triêu,mất một lúc Thời Nhất mới hoàn hồn.

Tại sao Từ Tân Triêu lại mua bữa sáng cho cậu? Việc bạn cùng phòng chăm sóc bạn cùng phòng hiện nay có phổ biến không?

Một người bạn trai kỷ luật và chu đáo như vậy thực sự là hiếm có khó tìm.

Vấn đề là, họ không có mối quan hệ nào cả.

"Không cần, tôi có thể tự đi mua."

Cậu không nên nhận lấy sự sủng ái của Từ Tân Triêu mà không có lý do, kẻo một ngày nào đó, khi Từ Tân Triêu phát hiện ra cậu thích hắn, hắn sẽ nói cậu thật kinh tởm.

"Đây đều là món cậu thích ăn." Từ Tân Triêu vừa nói, vừa nâng túi đồ trên tay lên.

Phải nói Từ Tân Triêu thực sự hiểu Thời Nhất rất rõ, hắn thậm chí còn biết cậu thích ăn gì.

Nhưng Thời Nhất là gay, điều này có nghĩa là họ không thể là bạn tốt của nhau.

Ngay cả khi Từ Tân Triêu không quan tâm, nhưng nghĩ đến việc là gay lại còn thầm thích bạn thân mình, loại cảnh tượng này vẫn sẽ rất xấu hổ

Từ Tân Triêu bước vào, vừa rồi nói chuyện qua cửa kính, cậu còn có thể nói lời từ chối hắn, nhưng bây giờ gần như vậy, Thời Nhất cảm thấy mình không đủ tự tin.

Đặc biệt là khi Từ Tân Triêu chạm vào cậu lúc cậu đang định nói khiến cậu không thể phản kháng.

Dù là vô tình hay cố ý nhưng Thời Nhất không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Từ Tân Triêu là người thẳng tính, hai người họ giống *Sở hà Hán giới, hơn nữa Từ Tân Triêu liên tục có hành động thân cận với cậu, và hành vi của hắn ta còn gay hơn cả cậu.

(Sở hà Hán giới (楚河汉界) con sông phân chia 2 nước Sở và Hán, nó còn là đường giữa các bên trên bàn cờ tướng)

"Hết bao nhiêu? Tôi sẽ chuyển tiền ăn cho cậu" Nghĩ lại thì coi như Từ Tân Triêu giúp cậu mang cơm đi, nếu có cơ hội cậu cũng sẽ giúp hắn mang.

Hy vọng rằng mối quan hệ bạn cùng phòng trong sáng này có thể kéo dài đến khi học xong đại học.

Tương lai trời cao biển rộng đừng hẹn ngày gặp lại.

"Tiểu Thời, đây là tôi mua cho cậu, cậu biết đấy, tôi không muốn chúng ta xa cách như vậy."

Từ Tân Triêu nói điều này để nhắc nhở rằng hắn không chỉ học giỏi, đẹp trai mà còn có điều kiện gia đình tốt.

Là một bạn trai hoàn hảo, ấm áp.

Thời Nhất thích Từ Tân Triêu, nhưng cậu cảm thấy rằng hai người họ ở bên nhau rất thoải mái, như thể họ định mệnh, là mai đẹt ti ni.

Thời Nhất còn nghĩ đến những dự định nghề nghiệp của hai người trong tương lai, ngày ngày làm việc chăm chỉ kiếm tiền, vào ngày nghỉ thì tay trong tay đi đến công viên.

Sau đó, Thời Nhất biết được chi phí sinh hoạt hàng tháng của Từ Tân Triêu đã nhiều hơn vài nghìn, và hắn vẫn sống ở cùng với gia đình. (1000 nhân dân tệ = gần 3 triệu 5 vnđ)

So với những người sống ở mức hai trăm tệ một tháng, Thời Nhất cảm thấy mình thực sự nghèo.

"Nếu không ăn sẽ nguội mất." Từ Tân Triêu tiếp tục nói, kéo lấy cánh tay của cậu đi ra ngoài.

Trong lúc cả hai giằng co, Trần Hào mở cửa bước vào.

Để tránh bị hiểu nhầm, Thời Nhất chỉ có thể đi theo Từ Tân Triêu ra ngoài, sau khi thoát khỏi tay Từ Tân Triêu, Thời Nhất nhanh chóng đứng cách xa hắn một chút.

"Thời Nhất, hai người đang làm gì vậy?", Trần Hào vừa hỏi vừa cắn một miếng bánh kếp.

Thời Nhất không có kinh nghiệm với loại câu hỏi này, vì vậy cậu không biết phải trả lời như thế nào, cuối cùng Thời Nhất đành cắn răng đáp lại.

"Từ Tân Triêu mang bữa sáng cho tôi, tôi đang cảm ơn cậu ấy."

Trần Hạo không có tiếp tục hỏi, Thời Nhất thở phào nhẹ nhõm, cậu sợ rằng mình sẽ lỡ lời làm lộ mọi chuyện.

Theo quan sát của cậu, Trần Hào thích người khác giới, bức ảnh của cô giáo xinh đẹp được đăng trong nhóm ngày hôm qua, không ai có động tĩnh gì, dù sao cậu cũng chỉ lướt qua sau khi nhìn thấy nó.

Dù có là mỹ nhân ở đâu, cậu nhìn qua cũng không nổi lên hứng thú, không thể làm gì được.

Thời Nhất ngồi lại chỗ của mình, tiên tay cầm điện thoại từ dưới gối lên.

Khi Từ Tân Triêu quay lại nhìn, Thời Nhất hoàn toàn bơ đẹp hắn mà cắm cúi vào điện thoại. Thật ra lúc Thời Nhất nói cảm ơn, hắn đã nhận ra rồi, Tiểu Thời chỉ là da mặt mỏng nên mới xấu hổ khi thấy có người đi vào.

Hắn sẽ không để bụng vấn đề này đâu.

Ngày hôm qua khi tan học, phụ đạo viên đã gọi Từ Tân Triêu lại trao đổi một chút, giao cho hắn một số nhiệm vụ và thêm thông tin liên lạc hắn và nói rằng nếu hắn gặp bất kỳ khó khăn gì thì có thể đến gặp thầy ấy.

Khi Từ Tân Triêu nộp hồ sơ vào Nam Đại, hắn chưa báo danh trước, văn phòng tuyển sinh của trường đã gọi cho hắn và sau khi nhận được giấy báo nhập học, hắn cũng xác định qua điện thoại.

Có không ít những học sinh hối hận khi chọn trường, nếu điều này bị các phương tiện truyền thông bên ngoài đưa lên sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của trường học.

Trần Hạo cảm thấy bầu không khí trong ký túc xá có chút ngột ngạt, liền không nhắc đến game nữa.

anh thấy Thời Nhất và Từ Tân Triêu thật kỳ lạ, nhưng anh không biết chuyện gì đã xảy ra.

-

Buổi chiều, các anh chị tiền bối trong ký túc xá đi chiêu mộ thành viên câu lạc bộ.

Nam Đại có rất nhiều câu lạc bộ, trong đó nổi tiếng nhất là câu lạc bộ bóng rổ, và cuộc bầu chọn diễn ra hàng năm rất náo nhiệt.

Cũng có nhiều nam sinh chơi bóng rổ giỏi, mỗi lần đấu với các trường khác đều gây náo động không nhỏ.

Trực tuyến và ngoại tuyến đều nóng.

Mỗi khi câu lạc bộ bóng rổ đưa tin có thành viên mới, mọi người sẽ giăng một tấm lưới rộng, sau đó nhanh chóng xác định mục tiêu và bổ sung máu tươi.

Người đàn anh phát tờ rơi đi về phía Từ Tân Triêu ngay khi anh ta bước vào cửa, và nhìn chằm chằm vào Từ Tân Triêu khi anh ta nói.

Thời Nhất cảm thấy hơi khó chịu.

Cứ như thể Từ Tân Triêu vẫn là của cậu.

Trước đây, cậu có thể coi Từ Tân Triêu bạn trai của mình, nhưng bây giờ cậu không có tư cách gì.

A, thật khó chịu.

"Nếu bạn học Từ quan tâm, bạn có thể cân nhắc tham gia câu lạc bộ của chúng tôi không? Thời gian đăng ký cho cuộc bầu cử sơ bộ là từ 5:00 đến 7:00 tối ngày mốt."

Mặc dù Từ Tân Triêu đáp lại, nhưng hắn ta có vẻ không hứng thú, một bộ dạng không có ý định tham gia.

Các tiền bối phát tờ rơi đều phải đi ký túc xá khác, cũng không ở lại quá lâu, sau khi rời đi, Trần Hào trước nói: "Từ Tân Triêu, nếu cậu muốn tham gia, chúng ta cùng nhau đi."

Trần Hào sở hữu dáng người hơi gầy, cộng thêm việc đeo kính, ấn tượng đầu tiên của mọi người về anh ấy hẳn là kiểu con trai có tính cách trầm lặng, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại.

Trần Hào thích chơi, nói nhiều và tính cách sôi nổi.

Từ Tân Triêu không trực tiếp đáp lại Trần Hào, mà quay sang nhìn Thời Nhất, như thể hắn không thể làm chủ.

Thời Nhất cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại.

Từ Tân Triêu thấy cậu làm gì chứ? Hắn sợ rằng người khác sẽ không biết mối quan hệ của họ à?

Thời Nhất giả vờ như không nhìn thấy, ánh mắt né tránh, nhưng Trần Hạo rất thẳng thắn, thậm chí còn gọi cả họ và tên cậu.

Cho đến thời điểm này, anh ta và Từ Tân Triêu chắc hẳn có rất nhiều điểm chung để nói về.

"Thời Nhất, cậu có muốn đi không?"

Với thời gian và cảm hứng như này, là thời điểm thích hợp để Thời Nhất vẽ tranh.

Nó không chỉ có thể giải trí mà còn cải thiện các tiêu chuẩn nghề nghiệp và rèn luyện tính kiên nhẫn.

Điều quan trọng nhất là cậu có thể vẽ bất kỳ bức tranh "thú vị" nào cậu muốn nhìn thấy, nhưng cậu sẽ không thừa nhận điều đó.

Nghĩ đến những bức tranh nhân vật đã vẽ từ trước và chưa được tô màu, Thời Nhất quyết định đẩy nhanh tiến độ và cố gắng gửi nó đi sớm nhất có thể.

Các fan của "Tra Nam và Nhược Thụ" ở trên mạng chắc hẳn đang rất nóng lòng.

Đây là chuyện riêng tư nho nhỏ của cậu, không ai biết.

"Tôi không đi, nếu Từ Tân Triêu muốn thì hai người cùng đi đi." Thời Nhất bất an đáp lại, dù trong lòng có miễn cưỡng thế nào, nhưng lý trí vẫn khiến cậu nghĩ đến việc đoạn tuyệt với Từ Tân Triêu.

Từ Tân Triêu bây giờ là một quả bom hẹn giờ, có thể một ngày nào đó, trước mặt mọi người, hắn sẽ khiến cậu xấu hổ khi kể về thời trung học trước đây của họ.

Đang nghĩ bỗng Từ Tân Triêu cất tiếng hỏi Thời Nhất.

"Tiểu Thời có muốn tôi đi không?"

Chẳng lẽ giờ cậu nói thả hắn đi, hắn liền đi, nói hắn không đi, Từ Tân Triêu hắn liền không đi sao?

Làm thế nào hắn ta có thể có thể kiên nhẫn như vậy? Huống chi hai người đã nói rõ quan hệ từ lâu rồi.

Thời Nhất đã phàn nàn rất nhiều, nhưng đến lúc phải nói, cậu lại không nói một lời.

Trước mặt Thời Nhất, Từ Tân Triêu giống như một linh hồn đeo bám. Đối mặt với khuôn mặt tuấn tú như vậy, Thời Nhất không thể nhẫn tâm được.

Không phải, cậu chỉ vớt vát một chút thể diện cho Từ Tân Triêu thôi, vì họ là hảo huynh đệ trong quá khứ.