Bách Niên Thanh vẫn luôn lo lắng Bách Niên Nam thực sự quá yếu nhược, y không phải muốn tiệt đường học của con trai y. Quả thực dù cho có sai người giám thị sát đến đâu, vẫn có vài phần trăm sơ xuất, sự thật quá khứ chứng minh dự đoán của Bách Niên Thanh y không sai. Bí mật của Bách Niên Nam suýt bị phát hiện, y liền trực tiếp lấy cớ cho con trai nghỉ học. Nếu như lần đó Bách Niên Nam mạnh mẽ một chút, y cũng không miễn cưỡng cho hắn 6 tuổi phải thôi học ở nhà.
Bách Niên Nam thấy y như xuyên thấu mình nhìn vào quá khứ, hắn liền hiểu ra vấn đề.
“Baba người xem, hiện tại Tiểu Nam đã 10 tuổi rồi, không còn là nhóc 6 tuổi cái gì cũng không biết kia. Lần đó quả thật là tiểu Nam suy nghĩ không chu toàn. Hiện tại con liền phát thề với người, sẽ bảo vệ tốt thân thể.”
Hắn liền đè thấp câu cuối, đủ để hắn và Bách Niên Thanh nghe thấy. Bách Niên Thanh lại nhìn y lâu thêm mấy giây. Bình thường đứa con này của y thật đúng là y bảo gì nghe lấy, còn nói chuyện không quá ba câu, sao hôm nay lại ngôn từ lưu loát như vậy? Đã thế còn hàm hàm hồ hồ gạt đi chủ ý rõ mồn một của y. Hay là tiểu Bách Nam hắn vẫn chưa hiểu ý y đi?
“Với thành tích của tiểu Bách Nam con thực sự tới trường được ư, con hiện tại 10 tuổi đến toán lớp 3 còn chưa giải được vậy là muốn học với bạn học ít tuổi hơn sao? Con hiện tại biết thế nào là mất mặt?”
Bách Niên Thanh quả thật nói ra không để cho con y mặt mũi, âm lượng không lớn không nhỏ đủ khiến đám người xung quanh xì xào to nhỏ. Đám anh em họ hắn thì lại đang lén bụm miệng cười, hẳn là xem hắn bị baba làm ngại cho phát khóc chạy về phòng không đây.
Bách Niên Nam cắn răng, cmn Lão cha y quá thâm độc rồi, đào hố chôn con mình, à không, phải là lém cho hắn cái xẻng để hắn tự chôn mình. Bất quá y tính nhầm, hiện tại đừng nói là kiến thức cấp 1, đến kiến thức cấp 2 cũng không làm khó được Bách Niên Nam hắn. Kiếp trước hắn thi được vào đại học chủ yếu là vì đi cửa sau, nên hắn không tự tin lắm vào kiến thức phổ thông cùng mớ kiến thức đại học đã trả lại hết cho mấy vị giảng viên kia.
“Baba người không cần lo a, hiện tại đến khai giảng còn hơn một tháng, tiểu Bách Niên liền chăm chỉ ôn tập, làm thật tốt kỳ thi đầu vào lẫn xét lớp, lúc đó baba quyết định cho Bách Niên cũng chưa muộn. Con tự bảo vệ tốt bản thân, cũng sẽ không làm mất mặt gia tộc.”
Bách Niên Thanh nghe y nói có chút sững sờ. Nhóc con y luôn luôn ngốc nghếch lại dễ thuận theo vậy mà lại dễ dàng nói ra mấy lời khẳng định như vậy. Nhất thời y có chút vui mừng lại lập tức lo lắng không thôi.
Bách Niên Nam nhìn sự lo lắng trong đáy mắt y. Rốt cuộc vì cái gì? Thấy con trai nhìn y không rời, lần đầu tiên Bách Niên Thanh có suy nghĩ muốn thỏa hiệp. Y thở dài xoa đầu tiểu Bách Nam.
“Vậy baba liền thay con suy nghĩ lại một chút. Về phần kỳ thi ba sẽ cho con tham gia như ý muốn của con. Như con nói đó, thành tích tốt không sao, thành tích không tốt liền đừng có nghĩ hướng baba đòi hỏi.”
Bách Niên Nam mờ mịt, như thế nào là tốt, như thế nào là không tốt? Vạn nhất baba đòi hắn đứng đầu khối lớp 4 mới coi là tốt thì phải làm sao?
“Yên tâm, thành tích trung bình khối, baba sẽ đáp ứng con.”
Đọc được nghi vấn trong mắt con trai, Bách Niên Thanh có chút buồn cười. Trong lòng y đã tính xa vài bước, y tạm lùi một bước, lại đến hỏi ý kiến vị kia, đáp ứng hay không y đều sẽ tìm lý do xử lý. Lâu rồi vị kia không có xuất hiện, không biết bây giờ mặt mũi thế nào, hẳn là vẫn y như xưa.
Được lão cha đồng ý ngược lại làm Bách Niên Nam có chút bất ngờ. Chỉ trách hắn quá đơn thuần, mọi sự như có gì đó không nằm trong tầm mắt của hắn. Hắn đành chịu, cái bây giờ hắn cũng có nhiều nhất chính là thời gian, cứ để thời gian từ từ điều tra, hắn không tin ông trời cho hắn trọng sinh lại cứ như vậy che mờ mắt hắn. Nếu thật sự chỉ vì y không bảo vệ chu toàn thân thể và thành tích kém rồi bị dưỡng như vật cưng 18 năm, y liền không cam tâm.