Thời điểm nhìn thấy cô, hắn nhìn vẻ mặt phòng bị của cô, đúng là nổi lên hứng thú ý nghĩ trêu đùa tiểu nha đầu này. Nhưng không biết sao, nhìn nha đầu này uể oải lãnh đạm quay mặt đi, không muốn để ý tới người thân của cô, hắn cư nhiên thật sự đem người ôm ra tới. Đúng là thật hiếm khi hắn xúc động như vậy.
- Ca ca nếu bận thì có thể đem ta thả xuống bên đường cũng được.
Đôi mắt Bùi Doãn Ca thanh triệt, cô có cảm giác bản thân đang ngồi ở đây đã là một việc càn rỡ.
Dưới ánh nhìn của cô, vào lúc cô được người nam nhân này đem mình ôm ra tới, đã hiểu bản thân thiếu hắn một nhân tình, nhưng cũng không trông cậy vào hắn có thể tiếp tục giúp đỡ thứ phiền toái là mình.
Giọng nói nam nhân trầm thấp lười biếng, âm thanh phát ra trong tay hắn giờ phút này chính là do vặn cái bật lửa bằng bạc, càng có khuynh hướng cảm xúc lạnh nhạt.
- Tiểu cô nương bỏ nhà trốn đi, thì anh cũng nên gánh vác chút trách nhiệm chứ.
Nghe vậy, không hiểu sao tim đang đập của Bùi Doãn Ca lỡ mất một nhịp.
Nam nhân như vậy cư nhiên không phải nam chính ư?
Cái tên Trình Tử Hoài kia dựa vào cái gì có thể làm nam chính chứ? Bởi vì hắn đủ biếи ŧɦái sao??
Tưởng tượng như vậy, Bùi Doãn Ca còn chưa kịp hoàn hồn, liền bất chợt cảm giác cơ thể mình lơ lửng trên không, lại bị ôm lên tới!
Lần thứ hai Bùi Doãn Ca theo bản năng ôm lên cổ nam nhân, sắc mặt không phải rất tốt.
Đặc biệt là khi nhìn đến khóe miệng nam nhân sung sướиɠ nâng lên độ cung.
Cô không bủn xỉn chút nào lộ ra nụ cười tươi rói như ánh sáng kiều diễm: “Ca ca muốn hẹn hò yêu đương nhất định rất nhanh nhỉ??”
Đây chính là ngụ ý chỉ, Hoắc Thời Độ yêu đương khẳng định rất nhanh bị đá.
Nào tưởng.
Nào nghĩ tới, bộ dáng nam nhân không chút để ý, lười nhác đến gợi cảm, nhưng lời nói ra lại làm người ta mặt đỏ tim đập.
- Có lẽ nam nhân khác thì rất nhanh, nhưng ca ca lại chỉ có mãnh liệt.
Bùi Doãn Ca: “……”
_________________________
Khách sạn. Phòng tổng thống.
Bùi Doãn Ca bị nam nhân đặt ở trên sofa.
Nhưng mà chờ Bùi Doãn Ca đánh giá bốn phía, lại phát hiện cách đó không xa, trên giường còn có cánh hoa hồng được rãi thành hình trái tim.
- Trước tiên cứ mặc tạm cái này.
Hoắc Thời Độ đi tới, cầm quần áo tùy ý ném cho Bùi Doãn Ca, lại ngồi ở một bên.
Thẳng đến khi hắn xoay người lại, phát hiện Bùi Doãn Ca chính là nhìn áo tắm dài trong tay. Chỉ chốc lát sau, ý vị thâm trường nhìn hắn.
Thấy vậy, nam nhân không khỏi trầm thấp cười thành tiếng, lại bỗng nhiên chậm rãi kề sát vào người cô.
Tiếng nói hắn trầm lại, tựa hồ có độ ấm hơi thở tràn vào người: “Tiểu cô nương, nếu ca ca là người xấu, muội hiện tại không phải ngồi ở trên sofa, mà là ngồi ở trên đùi ca ca.”
Nói xong, hắn vừa định bắt điện thoại, yêu cầu phục vụ khách sạn tới xử lý, lại không nghĩ ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
- Độ gia? Hoắc lão phu nhân nói ngài không ăn cơm chiều, để cho ta tới đưa điểm tâm cho ngài.
Nghe được lời này, đến cả Bùi Doãn Ca đều nhướng mày.
Khách sạn này nhìn cao cấp như vậy, sao lại không gọi phục vụ cung cấp bữa tối?
Hẳn là có dụng ý khác.
“Muốn ta vào WC sao?” Bùi Doãn Ca vô cùng biết lễ nghĩa nói.
Dù sao cũng là một mảnh tâm ý của trưởng bối.
Nhưng mà, Hoắc Thời Độ lại nhìn về phía cô cười như không cười.
- Em nếu là nhỏ lại một chút, có lẽ có thể trở thành con gái của ca ca.
Mí mắt Bùi Doãn Ca khẽ động.
Nam nhân này nhiều nhất chỉ so với cô lớn hơn bốn năm tuổi.
Ánh mắt Hoắc Thời Độ thoáng nhìn quần áo cô bị ướt mưa: “Muốn đi tắm rửa sao?”
Bùi Doãn Ca nhìn cơ thể có chút dơ hề hề, cho rằng Hoắc Thời Độ là cảm thấy trên người cô dơ.
- Đúng vậy.
Cô gật đầu, bước chân thong thả đi vào phòng tắm.
- Độ gia, ngài ở bên trong sao??
Nam nhân nghe được tiếng đập cửa bám riết không tha, lại từ hộp thuốc lá lấy ra điếu thuốc.
Không bao lâu, sương trắng lượn lờ.
Hắn môi mỏng khẽ cắn yên, rời rạc dựa vào trên sofa, mặt mày lạnh lùng cấm dục, không có bất kỳ cảm xúc gì.