- Nhưng làm đến mức như vậy cũng thật không biết chừng mực. Tam ca mới vừa về nước, mà lại khiến cho mọi người lo lắng như vậy. Có cần thiết phải tranh giành tình cảm với em như vậy không chứ?
Nhìn biểu tình khinh thường của Tần Hữu Kiều vốn được nuông chiều, khớp xương bị Tần Lãng siết chặt đến trắng bệch.
Kiếp trước, Tần gia bọn họ đem Tần Hữu Kiều coi như hòn ngọc quý nâng niu trên tay, đối xử với Ca Nhi ghét bỏ như giày rách. Sau đó lại bởi vì đắc tội người khác, cả nhà liền náo loạn đến mức rơi vào kết cục nhà tan cửa nát. Nhưng kỳ thật, điều làm hắn cảm thấy nhất châm chọc chính là, Tần Hữu Kiều người được bọn họ coi như em gái ruột thịt, cư nhiên lại phản bội bọn họ, trở thành bằng hữu của kẻ thù. Còn khiến đại ca tiếp nhận nữ nhân làm Tần gia phá sản. Mà người chưa bao giờ được yêu thương, Ca Nhi lại không hé răng nửa lời gánh vác trách nhiệm, bắt đầu chăm sóc bọn họ, khiến cho bọn họ hối hận không kịp.
Tần Lãng hít một hơi thật sâu: “Sao em lại tới đây?”
Tần Hữu Kiều cắn môi: “Tam ca, viện trưởng bệnh viện này tốt xấu gì cũng là ba ba ruột của em, em nghe nói, Bùi Doãn Ca đã làm bị thương ba em đó.”
Nói xong, Tần Hữu Kiều cho rằng Tần Lãng khẳng định sẽ giống lúc trước mà an ủi cô, sau đó làm đại ca đem Bùi Doãn Ca cút xa một chút.
Nhưng giờ này khắc này, sau khi trọng sinh Tần Lãng một chút cũng không nghĩ cùng Tần Hữu Kiều làm điều vô nghĩa, toàn bộ tâm trí của hắn bây giờ đều là hình ảnh Ca Nhi nhà hắn cùng nam nhân khác chạy trốn.
Hắn không kiên nhẫn mà nói: “Vậy em đi chăm sóc ông ta đi!”
Tức khắc, Tần Hữu Kiều sắc mặt cứng đờ, không nghĩ tới Tần Lãng sẽ cùng cô nói chuyện như vậy.
- Tam ca……
Tần Hữu Kiều vừa định mở miệng, Tần Lãng đã hướng về nơi Bùi Doãn Ca rời đi lúc nãy mà chạy tới, nhưng lại không nghĩ rằng, một bóng người cũng không còn!
Bên trong xe.
- Arras!
Bùi Doãn Ca ngồi trên xe liền chú ý tới nhóc con dễ thương bên cạnh, ăn mặc áo sơ-mi, mặt mày tinh xảo cùng nam nhân đối diện cô có ba phần giống nhau.
- Em nhìn mặt nó lần cuối cùng đi.
Hoắc Thời Độ không chút để ý chà lau xuống tay bối.
- Vì cái gì? Ô ô ô Arras ngươi làm sao vậy?!
Nhóc con dễ thương khóc nức nở mang theo âm thanh thút thít, ôm Arras ướt dầm dề, cực kỳ bi thương.
- Tiểu thiếu gia, Arras là thú cưng của vị tiểu thư này.
Tằng trợ lý thấy tiểu thiếu gia khóc đỏ mắt, không đành lòng nói.
Nghe hắn nói, nhóc con dễ thương đột nhiên ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm Bùi Doãn Ca.
Vào lúc Bùi Doãn Ca suy đoán, nhóc con dễ thương có phải hay không là con trai nam nhân này, nhóc con lại nói ra một câu khiến người trong xe chấn kinh.
- Tỷ tỷ, ta đem ca ca tặng cho tỷ, tỷ tỷ đừng mang Arras đi được không?
Nhóc con hít hít cái mũi.
Bùi Doãn Ca: “……”
Hiện tại chó con đều đáng giá như vậy?
Không khí trong chốc lát ngưng đọng, trong lòng Tằng trợ lý đều không nhịn được sợ hãi, có thể hay không Độ gia sẽ trực tiếp đem tiểu thiếu gia ném ra ngoài xe.
Đường đường là tổng tài tập đoàn Hoắc thị, lại bị dùng để trao đổi với một con thú cưng??!
- Em nói thêm câu nữa thử xem.
Hoắc Thời Độ lạnh lùng liếc mắt nhìn nhóc con.
Nếu không phải là lão phu nhân quấn lấy đòi một hai phải tìm đối tượng kết hôn cho hắn, hắn cũng sẽ không dùng cớ tự mình tìm kiếm con chó này.
Nhóc con vừa nghe hắn nói, ôm chặt Arras, ủy khuất đến đôi mắt đỏ lên.
Ca ca thật sự một chút không đau lòng nó.
Sau đó nhóc con quay lại thấy Bùi Doãn Ca, lại ngẩng đầu nhỏ: “Tỷ tỷ, vậy em đây cũng đi theo tỷ nhé.”
Dù sao chó ở đâu người ở đó.
Lúc này, Bùi Doãn Ca còn không có mở miệng, liền nghe được nam nhân lạnh nhạt nói.
- Tằng Húc, dừng xe. Đem tiểu thiếu gia trở về nhà cũ.
Nhóc con khó có thể tin lời mình vừa nghe: “Ca ca, anh qua cầu rút ván!”
Nam nhân cười nhạo, chậm rì rì nói: “Môn Quốc Ngữ mỗi tuần lại thêm hai tiết.”
Đại khái là nhìn nhóc con này quá thê thảm, đuôi lông mày Bùi Doãn Ca vừa nhấc, xoa xoa đầu Arras.
- Em cứ chơi với nó đi, qua mấy ngày nữa chị mới đến đón nó.”
Arras không vui cọ cọ Bùi Doãn Ca, nhìn nhìn ánh mắt trông mong của nhóc con phía sau, liền theo đi lên.
Không bao lâu, bên trong xe cũng chỉ còn hai người.
Bùi Doãn Ca nghe được nam nhân không nhanh không chậm hỏi: “Thật sự muốn đi theo anh sao?”