Thân hình nam nhân hai chân thon dài lại mặc quần tây quá mức cấm dục. Sau khi người này đến gần, Bùi Doãn Ca mới thấy rõ dung mạo của hắn.
Mặt mày thâm sâu lạnh lẽo, một chút lười nhác, con ngươi lộ ra vẻ người ngàn dặm ở ngoài xa cách, cố tình nhếch lên đuôi mắt, ẩn ẩn ý vị câu dẫn người khác.
Chẳng qua giờ phút này, hắn một tấc cũng không tránh ánh mắt, chính là dừng ở trên người cô.
Đột nhiên.
- Mau xem chỗ đó! Người ở bên kia!!!
Đám bảo an phía sau cao lớn thô kệch cầm gậy sắt, hùng hổ chạy tới.
Nhưng mà nhận thấy được Bùi Doãn Ca đang ở trước mặt nam nhân kia, đám bảo an đều không tự chủ được mà dừng lại.
Hắn biểu tình lười nhác, chỉ tùy ý đứng liền khiến cho người cả người tỏa ra loại cảm giác áp bách.
- Tiên sinh, đây là bệnh nhân đang phát bệnh của bệnh viện chúng tôi, không có chuyện thì tôi liền đem người mang đi trước.
Trong đám đó có một bảo an đi đến, biểu tình khẩn trương nói.
- Tiên sinh, có thể hỗ trợ báo cái cảnh không? Bệnh viện này da^ʍ ô bệnh nhân vị thành niên.
Bùi Doãn Ca không nhớ rõ nơi này còn có một người gọi là "Độ gia", dứt khoát giương mắt nói.
Nếu lúc này người nam nhân trước mặt giúp cô báo cảnh sát, đó là phương thức nhẹ nhàng nhất giải quyết vấn đề. Nhưng nếu là rắn chuột cùng một ổ……
Đáy mắt Bùi Doãn Ca xẹt qua một tia lạnh lẽo, siết chặt dao găm trong tay.
- Tiên sinh, cô ta chính là người mắc bệnh tâm thần! Đừng nghe nàng nói bậy!
Biểu tình bảo an hiện lên vẻ hoảng loạn, lập tức nói: “Mấy người còn không mau đến đem người mang đi!”
Nói xong, Bùi Doãn Ca khẩn trương nắm chặt dao găm, chờ đợi bảo an đến gần, nhưng bỗng nhiên một bóng người liền che trước mắt cô.
- Tiên sinh, ngài……
Bảo an trong lòng căng thẳng, vừa định ngăn cản, lại bị vị trợ lý bên cạnh hắn ngăn lại.
Lúc này, Bùi Doãn Ca ngẩng đầu lên, không cẩn thận liền đối diện với ánh mắt của nam nhân, liền thấy ánh sáng đều biến mất trong mắt
- Tiên sinh, bệnh viện này……
- Gọi tiên sinh gì chứ?
Hắn không chút để ý cười, bỗng nhiên vươn ngón trỏ thon dài, đẩy nhẹ ở giữa trán cô, thanh âm chậm rãi nói ra nói, tản mạn nghiền ngẫm.
- Nhanh, gọi một tiếng ca ca nghe thử.
Giọng ca ca trầm thấp thốt lên, càng như là ái muội tán tỉnh.
Mà trên trán cảm nhận lòng bàn tay ấm áp, làm đầu óc Bùi Doãn Ca ngơ ngác thật lâu mới phản ứng lại đây.
Cô đây là đang bị đùa giỡn?
Không những là Bùi Doãn Ca, ngay cả trợ lý của Hoắc Thời Độ, từng người đều đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng!
Độ gia đây là bị vị thần tiên nào bám vào người!?
Hơn hai mươi năm cao lãnh cấm dục, hiện tại lại đi đùa giỡn bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần, nhìn thật là bệnh hoạn!?
Nhưng cô gái này cũng không khỏi có chút quá quỷ dị đi……
Biểu tình gương mặt sáng tươi rực rỡ, người nào không biết còn tưởng rằng nàng kêu gọi mùa xuân.
- Ca ca có thể dẫn muội đi sao?
Đôi môi thiếu nữ phong tình, cố tình nhìn bằng đôi mắt thanh triệt đến câu dẫn nam nhân.
Đồ vật trong tay, lại càng thêm nắm chặt.
Nam nhân đạm sắc, con ngươi phiếm thâm, mặt mày không chút để ý vẫn là bất cận nhân tình, không đợi cô phản ứng lại, bỗng nhiên rút ra dao găm trong tay cô.
Tiểu gia hỏa này thật đúng là gan lớn.
Bùi Doãn Ca bỗng chốc khẩn trương nhìn chằm chằm nam nhân đang ngồi xổm trước mặt: “Ngươi……”
- Tằng Húc, báo cảnh sát.
Nam nhân thong thả ung dung nói xong, bảo an liền bắt đầu luống cuống.
- Tiên sinh, ngài tin lời nói của một kẻ điên??!
Vừa dứt lời ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng còi xe cảnh sát!
“Tình huống này rốt cuộc như thế nào?!” Có người hoảng loạn hỏi.
Này không phải còn không có ai báo cảnh sát sao??!
Đám người bệnh viện tâm thần biểu tình hoảng sợ, tức khắc loạn thành một nồi cháo!
- Tằng Húc, đem chó mang về.
Tằng trợ lý gật đầu, muốn nhặt lên sợi dây lôi kéo chó trở về, lại không nghĩ Arras đột nhiên hướng hắn mà cắn gào, dọa hắn một cú sốc.
- Nhị cẩu, lại đây.
Nghe được giọng nói của cô, Arras ngoan ngoãn quay ra cọ cọ cô.
Đôi mắt lượng lượng, ghé vào đùi cô lăn qua lăn lại muốn cô sờ cái bụng.
Thấy thế, Tằng trợ lý tức khắc minh bạch.
Nguyên lai tiểu thiếu gia nhặt được Arras không phải chó hoang, mà là sủng vật của cô gái trước mắt này.
Bùi Doãn Ca bỗng nhiên cười khẽ, làm càn minh diễm: "Ca ca đừng đoạt chó a, đoạt người không được sao?"