Chương 45: Đây Là Cô Nợ Tôi! 2

Tiếng con gái rít lên khiến trái tim Tống Nguyên Đức đau nhói, ông ngẩng đầu nhìn em trai và Tống Vi Lan, thấy ánh mắt lạnh lùng của gia đình họ, ông đè nén sự mềm yếu trong lòng, vung gậy đánh thêm vài lần nữa. .

Trong nháy mắt, những tiếng kêu thảm thiết tràn ngập nhà chính.

“Mẹ nó, đi vào phòng lấy dây thừng ra cho tôi.” Cuối cùng, Tống Nguyên Đức đánh cũng đã mệt, nhưng thấy con gái vẫn không chịu nhận lỗi, ông dùng ánh mắt âm trầm gọi Trương Đại Anh, tàn nhẫn nói: “Tống Trân Trân, nếu con đã cứng miệng như vậy, vậy thì đừng trách ba độc ác. Thay vì nhìn con bị cảnh sát bắt đi khiến cả nhà chúng ta xấu hổ, bây giờ ba sẽ ném con lên núi rồi rời đi, mặc kệ con trên đó một mình."

So sánh con trai với con gái, tất nhiên ông sẽ bảo vệ con trai và con dâu, thà giả vờ như chưa từng sinh ra đứa con gái này! Dù sao con gái lớn lên cũng sẽ lấy chồng, không thể chu cấp đến cuối đời.

“Không, ba!”

Lời của lão cả Tống lập tức phá tan tia hy vọng cuối cùng trong lòng Tống Trân Trân, cô ta khóc lóc: “Ba, ba đừng ném con đi, con nhận sai, con nhận sai là được chứ gì. Là, là mấy năm nay con vẫn luôn cùng Lý Hồng Hoa bắt nạt Tiểu Lan, không phải chủ ý của con, là Lý Hồng Hoa xui khiến, cô ta nói Tiểu Lan tính tình mềm yếu, dù sao có bị khi dễ cũng không dám cáo trạng, nên con......mới ngu ngốc, cùng cô ta bắt nạt Tiểu Lan.



Hôm qua đẩy em họ xuống sông chỉ là một tai nạn, con không có dã tâm đó, khi nhìn thấy Tiểu Lan rơi xuống sông, con rất sốc đến nỗi không cử động được, lúc con còn chưa kịp phản ứng thì Lý Hồng Hoa đã kéo con chạy về thôn, vốn muốn tìm người cứu Tiểu Lan, nhưng trong lúc đó đã có người chạy đến bờ sông rồi..."

Tống Trân Trân quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc, Hoàng Quế Hương lúc trước đã nghe con gái kể chuyện rồi, nhưng hiện tại nghe chính miệng Tống Trân Trân thừa nhận, mọi người đều cảm thấy tam quan bọn họ hỏng hết rồi.

Tống Trân Trân tâm địa cũng quá ác độc đi, cô gái xấu tính như vậy, may mà không gả vào nhà bọn họ, nếu không, có khi bọn họ chết thế nào cũng không biết.

Chỉ trong thời gian ngắn, Tống Trân Trân mất sạch danh tiếng trong đội sản xuất Hồng Tinh.

“Tiểu Lan, em tha thứ cho chị được không? Chị sai rồi, trước kia là chị không tốt, chỉ cần em chịu tha thứ cho chị lần này, về sau em muốn chị làm gì cũng được.” Nói xong, Tống Trân Trân túm lấy góc áo của Tống Vi Lan, khóc thảm thiết, mong rằng Tống Vi Lan sẽ mềm lòng buông tha cô.

Tống Vi Lan sao có thể làm theo ý nguyện của cô ta được? Cô đứng cạnh bà Tống, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô ta, thấy trong mắt Tống Trân Trân không có bất kỳ dấu hiệu ăn năn nào.