Tống Vi Lan nói lời này, ánh mắt của cô trở nên kiên định, nghiêm túc nhìn về phía ba mẹ Tống: “Ba, mẹ, con biết hai người và các anh chị đều xót cho con, còn có các cháu cũng rất yêu quý người cô này, mọi người đối xử tốt với con, con đều ghi nhớ trong lòng.
Trước kia là do ngu dốt nên con cứ việc ăn những gì mọi người đưa cho, chưa bao giờ nghĩ đến việc ăn một mình có đúng hay không, nhưng bây giờ con hiểu ra rồi, và con không muốn tiếp tục như vậy nữa. Không những là kẻ ăn bám mà còn là con quỷ ích kỷ, nếu cứ như thế thì con chỉ thêm ghét bản thân mình mà thôi."
“Vậy nên, sau này mọi người làm ơn cũng hãy suy nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn nhé? Hãy để con tập thể dục, vận động một chút, để con giúp gia đình chia sẻ chút việc nhà được không?
Mọi người phải hiểu rằng con không thể được bao bọc mãi mãi, một tháng sau con sẽ kết hôn, nếu con tiếp tục không làm gì, thậm chí không thể nấu được một bữa ăn, thì khi đó, cô chú Quân sẽ nghĩ gì? Người ngoài sẽ nghĩ gì về con? "
Tống Vi Lan vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của mọi người trong nhà, thấy bọn họ đều nghe theo, cô nói tiếp: "Nghĩ mà xem, chẳng phải con chỉ làm xấu mặt nhà chồng sao? Con sẽ khiến chồng con phải xấu hổ sao?
Anh Quân là một người lính, một khi anh ấy bình phục chấn thương ở chân, con sẽ theo anh ấy vào quân ngũ, mọi người có muốn con gái, em gái mình làm cho chồng mất thể diện với quân đội không? "
Lời cuối cùng này là lời nghiêm túc.
Dựa theo tính tình trước đây của nguyên chủ, nếu cô thật sự gả cho Quân Mặc Ly, thật sự sẽ làm anh ấy và cả nhà họ Tống xấu hổ, cho nên khi Tống Vi Lan nói xong, mọi người trong nhà họ Tống đều im lặng.
Hoàng Quế Hương phản ứng lại, bà vô thức muốn nói những điều như lúc trước, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của con gái và nghĩ đến lời cô vừa nói, bà đành ngậm miệng.
Có lẽ con gái bà nói đúng, bao năm qua họ đã chiều chuộng cô quá nhiều, điều này khiến tính cách của cô ngày càng mềm yếu, đến mức không biết phải chống cự hay mách với gia đình khi bị bắt nạt.
Nghĩ tới đây, Hoàng Quế Hương nuốt những lời định nói vào trong.
Bà nhìn Tống Vi Lan, xoa đầu cô, ôn nhu cười nói: "Lan Lan nhà chúng ta đã lớn thật rồi, mẹ nghe lời con, sẽ không ép buộc con nữa. Con muốn làm gì thì làm, mẹ và các chị dâu sẽ không ngăn cản con nữa.”
"Đúng, đúng, sau này bọn chị sẽ không bao giờ ngăn cản em nữa." Hai chị dâu lập tức đồng thanh nói.