“Không có, theo lời Lan Lan nói, tổ chức đám cưới vào mồng sáu Tết đi.”
“Chúng tôi bên này cũng không phản đối.”
Nhờ sự nhất trí của các trưởng lão, cuối cùng ngày cưới của Quân Mặc Ly và Tống Vi Lan cũng được ấn định, mồng sáu tổ chức đám cưới, mồng bảy lên thị trấn để đăng ký kết hôn, sau đó về nhà chồng.
Thời gian tương đối thoải mái, hai bên gia đình có đủ thời gian để chuẩn bị cho đôi trẻ tiến tới hôn nhân.
Sau cuộc họp bàn về đám cưới, mọi người ngồi trong phòng chính trò chuyện về việc gia đình, còn Tống Vi Lan thì vào bếp giúp làm bữa trưa, cô phụ trách ba món.
Lúc đầu, hai chị dâu nhà Tống sợ hãi đến mức tim họ gần như nhảy ra khỏi ngực khi nhìn thấy em chồng muốn học nấu ăn.
Họ lo lắng đề phòng nhìn Tống Vi Lan cầm thìa lên, thấp thỏm không yên, họ chăm chú nhìn cô, sợ cô sẽ tự nấu chín tay mình trong cái nồi chiên kia.
Nhưng hóa ra họ lại phát hiện cô em gái này làm các món xào rất tươm tất, kiểu cách không hề thua kém những người đã nấu ăn hơn mười năm, thậm chí còn có vẻ thuần thục hơn họ, màu sắc các món ăn rất tươi và bắt mắt, hương vị cũng rất ngon, rất thơm, chỉ cần ngửi thôi là đã thấy ngon miệng.
Khi món ăn cuối cùng ra khỏi nồi, hai chị em hoàn toàn chết lặng, ngơ ngác nhìn Tống Vi Lan: "Trời ơi, em học nấu ăn từ khi nào thế?" Kỹ năng này tốt hơn họ rất nhiều, chẳng lẽ bọn họ đang nằm mơ sao?
Bà Tống vẫn luôn ngồi ở phòng chính buôn chuyện với thông gia, cho nên cũng không rõ trong phòng bếp xảy ra chuyện gì, bà tưởng đồ ăn trưa là do hai cô con dâu nấu. Khi nhìn các món được bày biện trên bàn, bà rất ngạc nhiên, cảm thán hai cô con dâu của mình vậy mà làm được những món ăn ngon đến thế, món nào cũng thơm ngon, đầy màu sắc.
Các món ăn tuy đơn giản nhưng thoạt nhìn lại rất ấn tượng.
Sau bữa trưa, ông bà Quân đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Buổi sáng nay họ đến với khuôn mặt buồn rầu nhưng khi ra về lại không giấu được nụ cười hạnh phúc trên môi, nhìn vào là biết hai gia đình đã trò chuyện rất suôn sẻ.
Bà Quân dùng ánh mắt sắc bén quan sát con trai mình đang nhìn về phía Tống Vi Lan, bà cười rạng rỡ, nói với ông Quân: "Ông này, đến đẩy Mặc Ly ra, chúng ta về nhà chuẩn bị đồ đi làm."
“Ôi trời!”
Ông Quân đáp lại bằng một nụ cười, đẩy Quân Mặc Ly ra khỏi nhà chính, chuẩn bị về đội sản xuất Thanh Khê của họ.
Trước lúc rời đi, bà Quân nắm lấy tay Tống Vi Lan, nói với cô: "Lan Lan, bọn cô về trước. Ngày mốt con ở nhà đợi, cô sẽ kêu Tiếu Tiếu đến đón con."