Chương 20: Không, Tôi Nguyện Ý Cưới! 2

Đặc biệt là đôi mắt trong sáng, không hề có chút tội lỗi nào, trên khuôn mặt thấp thoáng vẻ buồn bã, khiến người ta chỉ cần nhìn vào cũng cảm thấy áy náy.

Tống Vi Lan nhìn Quân Mặc Ly trợn tròn đôi mắt đen láy, tiếp tục: "Đừng lo lắng, sau này tôi nhất định sẽ đối xử tốt với anh! Rất, rất tốt, anh có trách nhiệm bảo vệ mọi người, còn tôi có trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình! Tất nhiên, tôi cũng sẽ hỗ trợ anh!

“Pfft khụ khụ khụ......”

Cô vừa nói xong thì bên ngoài lại có một cơn ho dữ dội nữa.

Quân Mặc Ly: “......” Anh nhìn cô khó tin.

Đột nhiên cảm thấy, hình như anh hiểu biết hơi ít về Tống Vi Lan thì phải.

Hơn nữa, khi nghe được lời nói của cô, tim anh đập rất mạnh, hoàn toàn mất kiểm soát, đập rất nhanh, như thể nó sắp nhảy ra ngoài vậy, đập mạnh, mạnh quá, nhanh quá, toàn bộ nhịp điệu đã bị rối tung.

Phát hiện Tống Vi Lan đang nhìn mình, Quân Mặc Ly ngước mắt nhìn, đang lúc anh hé bờ môi mỏng chuẩn bị nói, lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô vang lên giành lời.

Sắc mặt Tống Vi Lan đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt càng ngày càng đờ đẫn, cô thất vọng thở dài: "Ừm, nếu anh thật sự không muốn kết hôn thì thôi vậy, hãy quên đi...".

“Không, tôi nguyện ý! Tôi nguyện ý cưới cô!”

Câu nói buột miệng thốt ra, Quân Mặc Ly lúc này mới nhận ra mình vừa lo lắng vừa sợ hãi?



Đúng vậy, anh thừa nhận mình đang lo lắng, anh cũng sợ phải nghe thấy Tống Vi Lan nói hai chữ cuối cùng, nên vội vàng ngắt lời cô, trong lòng dường như có giọng nói nhắc nhở anh rằng nếu để cô nói xong, anh chắc chắn sẽ hối hận.

“Hả? Nguyện ý cưới? ~”

Tống Vi Lan nghe được câu trả lời này, trong mắt ánh lên tia xảo quyệt, nhưng trên mặt lại ra vẻ kinh ngạc, cô bất ngờ nói với Quân Mặc Ly: "Anh Quân, anh không cần phải miễn cưỡng, thật đấy, suy cho cùng thì hôn nhân là sự kiện trọng đại trong đời, anh không thể xem nhẹ được."

“Không có miễn cưỡng, tôi thật lòng muốn cưới cô làm vợ!”

Những lời này, Quân Mặc Ly nói rất mạnh mẽ, ánh mắt vô cùng kiên định và chân thành.

Nghe đến đây, Tống Vi Lan không khỏi bật cười, cô cười rất vui vẻ, trên mặt xuất hiện một đôi lúm đồng tiền quả lê, khiến nụ cười đặc biệt ngọt ngào.

"Cái này chính anh nói, tôi không ép nha ~"

Giọng nói có chút nghịch ngợm, đôi mắt đẹp tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

“Ừ, là tôi nói!”

Dứt lời, Quân Mặc Ly mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một đường cong mờ nhạt, khiến nhịp tim của Tống Vi Lan không tự chủ được mà lệch một nhịp.

Người đàn ông này thực sự rất đẹp trai, ở thời đại này, dung mạo của anh ta chắc chắn là một trong những người đẹp nhất, cho dù ở thế kỷ 22, anh ta vẫn nằm trong top.