Chương 1: Xuyên Không 1

“Mẹ, không phải con muốn nói xấu cô em chồng, nhưng cô ta thành như vậy đều do các người chiều mà ra, các người xem cô ta lớn như vậy rồi mà còn không hiểu chuyện tính nhảy sông. Như vậy không phải định cho toàn bộ nhà họ Tống chúng ta mất mặt ở đại đội sản xuất Hồng Tinh sao?

Cô gái 18 tuổi rồi mà cứ như trẻ con vậy, không đi ra đồng làm việc nhà nông thì thôi đi, đến thủ công nghiệp còn không thèm làm. Cô ta như vậy thì sau này ai dám cưới cô ta nữa chứ?”

“Tuy nói mẹ sinh ra em chồng nhưng cô ta cũng chỉ là con gái thôi, đợi mẹ và ba già rồi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào em chồng dưỡng lão cho các người nữa sao?”

“Chờ em chồng gả chồng, mẹ và ba dựa vào là ai? Còn không phải đến dựa mấy đứa con trai con dâu như con à. Các người bị bệnh thì có mấy người con dâu như con đến lần lượt hầu hạ đúng chứ? Hai vợ chồng ba mẹ cũng già rồi, còn phải dựa mấy đứa con dâu như con dưỡng lão cho ba mẹ đúng nhỉ? Muốn dựa em chồng, mẹ cảm thấy khả năng không?”

"Ngày thường Tiểu Lan dở thói xấu trong nhà, mẹ và ba còn có đám người Ái Hoa đều nuông chiều cô ta, con cũng chưa nói cái gì, nhưng mẹ cảm thấy cô ta làm như vậy thật sự đúng đúng không?

Làm gì có con gái làm cô cô lại được làm em chồng bá chiếm đồ ăn ngon thức uống tốt trong nhà sở hữu cơ chứ? Từ trước đến nay đều là con gái thì phải hiếu kính cha mẹ, làm em gái phải tôn kính anh chị dâu, làm cô cô phải nhường cho cháu trai cháu gái.”

“Nhưng cô ta thì giỏi rồi, tất cả đều ngược lại...”

Tống Vi Lan bị âm thanh cáo trạng bùm bùm đánh thức, tất cả đều nhân lúc nguyên chủ vô ý thức mà nói các loại lời nói không hay ở trước mặt mẹ ruột nguyên chủ.

Nhà chính giọng nói bén nhọn lại mang theo sự bất mãn cực độ kia cứ như đang diễn thuyết tuyệt luân, nói sinh động như thật, cực kỳ có thiên phú biểu diễn.



Tống Vi Lan mở to mắt chậm rãi ngồi dậy, rất có hứng thú mà nghe âm thanh diễn thuyết đến ván cửa cũng không ngăn được của nhị tẩu Lý Hồng Hoa, âm thanh vừa cao vừa bén nhọn, cứ như cầm mic ở trên bảng thuyết giảng cho nhóm nghe dưới sân khấu. Kỹ năng diễn xuất của cô ta vô cùng nghiêm túc.

Cô không hề hoang mang mà đeo giày cẩn thận, sau đó ngồi ở trên mép giường tính toán lúc nhị tẩu nói xong rồi mới ra ngoài. Cô ngược lại muốn nghe xem ‘nhị tẩu tốt’ này còn có thể nói ra bao nhiêu lời nói đổi trắng thay đen.

Mẹ Tống ở trong nhà chính cũng đang tức giận.

Ở cái này trong nhà, từ trước đến nay bà thương yêu con gái của mình nhất, đến bốn đứa con trai đều phải xếp sau đứa con gái Lan Lan.

Mà hiện tại, con dâu thứ hai nhà mình này lại cáo trạng Lan Lan, dạy cách làm việc làm người cho bà bà này, chuyện này làm cho Hoàng Quế Hương cực kỳ tức giận? Như vậy sao không tức giận cho được?

Một đứa con dâu mà thôi, thế nhưng còn dạy dỗ cả bà bà, nếu như Hoàng Quế Hương còn có thể đủ chịu đựng thì bà đã không phải Hoàng Quế Hương rồi!

Đúng lúc Hoàng Quế Hương vừa định nâng lên tay, Lý Hồng Hoa thấy bà bà của mình chỉ trầm mặt lại không tức giận, thì cô ta lập tức càng nói càng hăng hái, càng nói thì kỹ thuật diễn càng tốt hơn.

Trong mắt của Lý Hồng Hoa, chắc là bà bà này của cô ta ngày thường thương cho cô em chồng vừa ngu vừa đần còn như heo, chỉ là giây phút mấu chốt vẫn sẽ đứng ở phía người con dâu như cô ta.