Chương 26

Giọng nói của mềm mại có chút run rẩy, đôi mắt đen tuyền ngây thơ tràn đầy sợ hãi.

Bà lão này làm cậu bé nhớ đến người bà kia.

Người bà đó cũng rất tàn nhẫn với cậu bé, thậm chí còn đánh cậu bé.

Kỳ Chính Huy nhận ra sự sợ hãi của cậu bé, vội vàng vỗ lưng cậu bé: “Thần Thần đừng sợ, ba ở đây, sẽ không để người xấu ức hϊếp Thần Thần chúng ta.”

Dịch Văn Huệ nhìn thấy bộ dạng Thần Thần có vẻ không ổn, trong lòng liền có lửa giận thiêu đốt.

Bà ấy gọi Kỳ Tử Ngọc và Kỳ Tử Minh bảo họ đưa Thần Thần đi qua bên kia một chút, đừng để bà lão dọa đến Thần Thần.

"Mẹ, ở đây..." Kỳ Tử Ngọc ôm lấy Thần Thần, trong lòng lo lắng.

Bà lão đó không phải là người có thể coi thường được.

Dịch Văn Huệ vỗ vỗ cánh tay cô ấy: "Không sao đâu, các con đưa Thần Thần đến chỗ nào yên tĩnh hơn ở bên kia chơi, bên này có mẹ."

Đừng nghĩ rằng bà ấy không tức giận, thì có nghĩa là bà ấy không biết giận..

Kỳ Tử Ngọc và Kỳ Tử Minh đưa Thần Thần ra khỏi phòng tiệc, khi họ rời khỏi phòng tiệc và không có tiếng động nào, tâm trạng của Thần Thần đã ổn định hơn nhiều.

“Chị ơi……”

“Ơi, chị ở đây.”

Thần Thần ở trong vòng tay của Kỳ Tử Ngọc, cúi đầu nhỏ và dùng ngón tay út chọc những viên kim cương trên người cô ấy.

Bộ dạng này khiến cho Kỳ Tử Ngọc và Kỳ Tử Minh cảm thấy rất khó chịu.

Bọn họ rất vất vả mới có thể khiến Thần Thần cười nhiều hơn một chút, nhưng khi bà lão đến, lại quay về điểm ban đầu.

"Thần Thần sao vậy? Nói cho anh hai biết đi."

Kỳ Tử Minh quỳ xuống, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của Thần Trần.

Thần Thần vặn vẹo đôi tay nhỏ nhắn, giọng yếu ớt nói: "Bà nội, không thích Thần Thần, có đúng không?"

"Bà ấy thích, thích em gái nhỏ."

Những lời này nói ra, hốc mắt của Kỳ Tử Ngọc và Kỳ Tử Minh hơi đau xót.

Thần Thần tuy còn nhỏ nhưng đã hiểu hết mọi chuyện, dù không nói ra cũng có thể cảm nhận được.

Kỳ Tử Ngọc ôm chặt cậu bé, tựa cằm lêи đỉиɦ đầu cậu bé, vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu.

"Không phải bà ta không thích Thần Thần, bà ta cũng không thích bọn chị."

"Không thích anh chị, cũng không thích mẹ."

"Vậy nên Thần Thần đừng buồn, chúng ta đều giống nhau."

Kỳ Tử Minh nắm lấy bàn tay nhỏ của Thần Thần, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đều thích Thần Thần, chúng ta mặc kệ bà ấy, nếu bà ta không thích thì cứ không.”

"Đi thôi, anh hai dẫn Thần Thần đi chơi."

Kỳ Tử Minh cởϊ áσ vest của mình khoác lên vai Kỳ Tử Ngọc, sau đó ôm Thần Thần đến một cái cây lớn cách đó không xa.

Cây đại thụ được treo những ngọn đèn nhiều màu sắc, lấp lánh. Đẹp lạ thường.

Ánh mắt của Thần Thần ngay lập tức bị thu hút.

Trong bữa tiệc, Kỳ Tử Ngọc và Kỳ Tử Minh đưa Thần Thần đi, Dịch Văn Huệ nhìn bà lão đến đây không có ý định tử tế, mặt trở nên lạnh lùng.

Hôm nay sẽ cho bà taxem, thế nào là người phụ nữ đanh đá.

Dịch Văn Huệ vẻ mặt lạnh lùng đi đến chỗ cách bà lão không xa.

"Lão phu nhân, buổi tiệc hôm nay hình như không có mời bà, còn có vị tiểu thư bên cạnh, phiền bà đưa theo con bé rời khỏi nơi này!"

Bà lão còn chưa kịp nói gì, Lý Tử Nhu nhìn thấy Dịch Văn Huệ thoát khỏi tay bà lão, lao về phía bà ấy.

“Mẹ ơi ~”

Dịch Văn Huệ để yên cho cô bé ôm chân mình, vẫn lạnh lùng nhìn lão phu nhân.

"Tôi nói lại lần nữa, mời bà rời khỏi đây!"