Chương 17

Sáng hôm sau, trong phòng ngủ bên phải tầng hai của biệt thự nhà họ Kỳ, trên chiếc giường màu trắng, một bàn tay nhỏ từ dưới chăn trắng trườn ra ngoài.

Sau một lúc, một cái đầu nhỏ trườn ra, sau đó là toàn bộ cơ thể.

Thần Thần ngủ mơ màng ngồi trên giường, chăn vẫn quấn quanh vai cậu bé.

Cậu bé gãi gãi mắt mình, sau một lúc mới thật sự tỉnh dậy.

Cậu bé quay đôi mắt đen láy nhìn đồ đạc trong phòng, phát hiện nơi này hoàn toàn khác với nơi mình ngủ trưa hôm qua.

Đây là đâu?

Thần Thần ngồi trên giường, nhìn quanh băn khoăn, nghĩ một chút rồi bò đến mép giường để tìm dép của mình.

Ồ, sao không thấy cua cua nhỉ?

Cua cua của cậu bé đâu?

Bị chuột não bắt mất rồi à?

Kỳ Tử An tính toán thời gian vào, liền thấy Thần Thần ngồi ở mép giường với khuôn mặt ngơ ngác, nhíu mày nhìn vào đôi chân nhỏ của mình.

“Thần Thần.”

Nghe thấy tiếng gọi, Thần Thần lập tức quay đầu nhìn qua, khi thấy người tới là Kỳ Tử An, mặt cậu bé lộ ra nụ cười.

“Anh cả~”

Nhưng cười một lúc, cậu bé lại bĩu môi.

“Anh cả~”

Nghe thấy tiếng anh cả thứ hai rõ ràng không ổn, Kỳ Tử An cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì vậy Thần Thần?”

Y đi đến mép giường duỗi tay ra, Thần Thần liền giẫm lên chăn đi qua.

Thần Thần bĩu môi nhào vào lòng anh ấy, khóc nhè nói: “Cua cua của em, bị chuột đầu đen bắt mất rồi~”

Cua cua mới đẹp lắm~

Cậu bé mới đi một lần thôi.

Buồn quá...

Kỳ Tử An nghe một lúc, mới hiểu ra được cậu bé đang nói cái gì, không nhịn được mà cười.

Đứa trẻ này đúng là ngoan quá, sao lại dễ thương thế này.

Không tìm thấy dép lại nghĩ là bị chuột bắt mất.

Bàn tay anh ấy vuốt ve đầu Thần Thần: “Không bị bắt mất, ngoan ngoãn ngồi yên, anh cả đi tìm cho em.”

Tối qua ăn cơm xong liền ôm cậu bé lên lầu, dép chắc còn ở phòng khách dưới lầu.

"Thần Thần có thể đi cùng không?"

Thần Thần nắm lấy ngón tay của Kỳ Tử An, muốn đi cùng anh ấy, nhưng cũng sợ Kỳ Tử An từ chối, ánh mắt cậu bé nhìn anh ấy chút lo lắng.

"Có thể."

Kỳ Tử An ôm cậu bé, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của đứa nhỏ vào lòng.

"Đi nào, đi cùng anh tìm giày dép nào~"

Thần Thần mừng rỡ ôm lấy cổ anh ấy, hành động của Kỳ Tử An có thể nói là xóa tan chút lo lắng trong lòng Thần Thần.

Đến tầng dưới, phòng khách vẫn chưa có ai, chỉ có người giúp việc đang dọn dẹp.

Trong bếp cũng có người đang chuẩn bị bữa sáng.

"Nhìn kìa, đó."

Thần Thần nhìn theo hướng ngón tay của anh ấy, thấy đôi dép lê trắng của mình đang được đặt yên vị trên giá đựng giày ở cửa.

Chắc là người giúp việc đã để đó.

Cua cua không bị chuột đầu đen lấy mất nè...

Thần Thần mỉm cười nhìn đôi dép lê trắng trên giá đựng giày, chờ Kỳ Tử An lấy xuống, ngay lập tức đưa chân nhỏ vào dép.

Đôi dép lê nhỏ của cậu bé đây rồi~~

Mềm mại quá~~

"Thần Thần, chào buổi sáng~"

Khi Kỳ Chính Huy xuống tầng dưới, ngay lập tức thấy Thần Thần đang đi cùng Kỳ Tử An, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng.

"Cha, chào buổi sáng~"

Thần Thần nói từng từ, còn đi đến ôm chặt lấy Kỳ Chính Huy.

Tề Chính Huy đối diện với sự ôm ấp của cậu con trai nhà mình, cười đến nỗi miệng không khép lại được.

Ông ôm Thần Thần lên, hôn lên gò má mềm mại của cậu bé.

"Con ngoan của cha."

"Đói không con?"

Thần Thần vuốt nhẹ bụng nhỏ của mình và gật đầu: "Có ạ."

Bụng nhỏ rống rống kêu.

"Vậy chúng ta đi xem có gì ngon không nhé."

Kỳ Chính Huy ôm Thần Thần đến phòng ăn, ngay khi bước vào, người quản gia mang ra một bình nước có ống hút, bên trong là sữa đã pha sẵn.

"Cậu hai đã dặn dò, mỗi sáng thiếu gia đều phải uống một cốc sữa, bổ sung dinh dưỡng."

Kỳ Chính Huy lấy bình nước, đưa cho Thần Thần trong lòng mình.

Thần Thần nắm chặt ống hút, nhìn Kỳ Chính Huy rồi đưa ống hút vào miệng.

Hương vị thơm ngọt lập tức lan tràn trong miệng, làm cho Thần Thần chưa từng uống qua sữa uống hăng say tới mức miệng phồng to lên.