Chương 1 : Chia tay tra nam

Bóng đêm bao la không bờ bến mà bao phủ khắp nơi, thế giới ồn ào hối hả phảng phất như bị pháp thuật phong ấn mà trở nên yên tĩnh không tiếng động, nặng nề đến làm người hít thở không thông.

Thẳng đến khi Sầm Khả nhìn màn hình di động chợt sáng lên, lặng yên không một tiếng động mà đem đêm tối vào trong tầm mắt

Cậu ngước đôi mắt hồng hồng , lập tức bọc chăn rời giường, rón ra rón rén mà đi đến ban công trên ký túc xá.

Cơn gió đầu mùa xuân dường như khiến đêm khuya thêm lạnh lẽo, như lưỡi dao tinh chuyển thế , đập vào trên mặt khiến nỗi đau như bị cắt thịt.

Sầm Khả hít hít cái mũi nhỏ đông lạnh đến chua xót.

Chuyển được điện thoại.

Di động bên trong lập tức truyền ra âm thanh nam nhân bất mãn trách cứ: “Khả Khả, tôi không phải đã nói với cậu, không thể lại đây tìm tôi sao?”

Cậu như ngạnh ở yết hầu cứng họng không tiếng động.

Thật vất vả áp xuống sự ủy khuất trong lòng, như hồng thủy mãnh liệt tràn lan.

Hôm nay chính là sinh nhật 18 tuổi của cậu nha.

Cậu cố ý xin nghỉ đi mua bánh kem, ngồi suốt một giờ xe taxi, lòng tràn đầy vui mừng mà đi tìm Tần Minh ăn sinh nhật, kết quả lại thấy hiện trường xuất quỹ hương diễm của bạn trai.

Hai người, thập phần kịch liệt.

Trên mặt đất hỗn độn một đống đồ vật lung tung rối loạn , trong phòng tràn đầy mùi tanh, kí©h thí©ɧ đến cậu cảm thấy ghê tởm, nếu không phải cậu chạy trốn mau phỏng chừng đều đem tâm can tì phổi thận đều có thể nhổ ra.

Tần Minh giơ di động, nửa ngày không thấy Sầm Khả đáp lời, càng thêm bực bội: “Cậu rốt cuộc có hay không đang nghe tôi nói chuyện? Cậu nếu không nghe lời như vậy, không bằng chúng ta liền chia tay đi! Về sau cũng không cần gặp mặt! Cậu chụp cậu diễn, đừng cọ tài nguyên với tôi!”

“Tìm đến các ngươi là tổ diễn viên quần chúng cọ tài nguyên? Phân liền phân, anh còn trông cậy vào tôi sẽ cầu anh một đống rác rưởi lưu lại sao, tôi lại không phải thuộc thùng rác!”

Sầm Khả hốc mắt lại đỏ hồng,cầm di động trên tay sớm nổi gân xanh, “Cùng tiểu tình nhân của anh tiêu dao sung sướиɠ đi , chúc anh sớm ngày tinh tẫn nhân vong, chúc hắn sớm ngày phải sống thủ tiết, đôi cẩu nam nam!”

“Hạ Hạ là đệ đệ của Lục ảnh đế , thân phận của hắn có thể so cậu tôn quý hơn nhiều, nếu cậu còn muốn ở giới giải trí hỗn loạn này, tốt nhất đem miệng phóng sạch sẽ chút, đối hắn cũng tôn trọng chút, bằng không xui xẻo vẫn là cậu!”

“Lục ảnh đế đệ đệ thì thế nào, không phải là tiểu tam đoạt người bạn trai ? Mang ca ca cao mũ liền so mặt khác tiểu tam cao thượng?”

“Cậu nhỏ giọng chút, Hạ hạ ngủ rồi đừng đánh thức hắn.” Tần Minh trầm mặc một chút, rõ ràng bình tĩnh không ít, thanh âm vững vàng cho Sầm Khả một đòn trí mạng: “Hắn không biết cậu tồn tại, không tính tiểu tam.”

Nga, trách không được.

Người ta căn bản không có đem chính mình xem là bạn trai, không coi là xuất quỹ.

Tính đến tính đi, chính mình mới là người không biết xấu hổ, phá hư tình cảm của tiểu bạch liên!

“Cút đi, rác rưởi.” Sầm Khả vô duyên vô cớ lại bị tức giận.

Thở phì phì mà cúp điện thoại, đem phương thức liên hệ Tần Minh toàn bộ kéo vào sổ đen.

Cậu thật sự tưởng không rõ, một người sao lại có thể không biết xấu hổ đến loại trình độ này, rõ ràng là Tần Minh xuất quỹ trước đây, lại trong lén lút tráo đổi khái niệm coi là lỗi của cậu ?

Hắn không đành lòng đánh thức Lục Trầm Hạ, liền nhẫn tâm nửa đêm hai giờ đánh thức hắn?

Thời điểm yêu đương, lời ngon tiếng ngọt lại nói tiếp không dứt, liền nhánh lá cây rớt đến trên vai chính mình hắn đều đau lòng đến không được.

Kết quả lại đi nịnh bợ đại kim chủ , kia ngày xưa là bảo bối tâm can, đảo mắt biến thành một đống cỏ đuôi chó

Quả nhiên là tra nam.

Lần sau nhìn thấy Tần Minh nhất định phải lấy thanh đao mà băm hắn .

Sầm Khả càng nghĩ càng nén giận, liền khóc đều khóc không được , thậm chí còn muốn đánh hai bàn trò chơi.

Vì thế nhanh nhẹn lau sạch nước mắt, một lần nữa bọc bọc chăn trên người , trong nháy mắt hàn khí tràn vào, theo cổ áo hướng trong quần áo thổi đến, lạnh đến làm cậu

Ngay lúc cậu muốn kéo ra ban công , dư quang bỗng chốc quét đến chiếc xe ngừng dưới lầu chung cư

Vừa vặn có ánh sáng đèn đường, đèn xe lóe một chút, liền tắt.

Siêu xe a, kẻ có tiền.

Sầm Khả thu hồi tầm mắt, lười biếng đánh ngáp, muốn hướng trong phòng đi , di động nắm chặt trong tay lại vang lên.

Trên màn hình là dãy số lạ, vẫn là số bản địa , mà cậu từ trước đến nay không thích nghe điện thoại xa lạ, lần này thế nhưng ma xui quỷ khiến mà trượt tiếp nghe.

Kia đầu dẫn đầu truyền đến sột sột soạt soạt xen lẫn tiếng gió, tiếp theo chính là từ tính âm thanh nam trầm thấp , quả thực thúc giục người nghe, hắn hỏi: “Xin hỏi là Sầm Khả tiên sinh sao?”

Sầm Khả buồn bực: “Anh là?”

“Chào cậu, tôi là Lục Tinh Từ, vừa rồi ở dưới lầu nhìn đến cậu đang ở ban công, cho nên mới mạo muội gọi điện thoại, không có quấy rầy đến cậu chứ?”

???

Lục Tinh Từ, thanh danh hiển hách đại ảnh đế, Lục Trầm Hạ thân ca ca!

Có thể biết được số điện thoại của hắn, Sầm Khả thật ra không thấy kỳ quái, mà kỳ quái là Lục ảnh đế gọi điện thoại cho cậu để làm gì.

Chẳng lẽ, tên kia thật sự nói làm cho Lục ảnh đế tới chế tài chính mình này chỉ là tiểu minh tinh?

Vẫn là Lục ảnh đế hạ mình tới xin khuyên hắn, thức mà chủ động rời khỏi trò chơi nhỏ của đệ đệ hắn, đem bạn trai cũ nhường cho đệ đệ chơi?

Sầm Khả nằm ở trên sô pha, bằng vào chính mình cẩu huyết não động, đem Lục Tinh Từ hình tượng kéo thấp xuống dưới năm cái level, lạnh như băng hỏi: “Lục tiên sinh có chuyện gì?”

“Mở cửa.”

“?”

“Tôi tới cửa.”

Sầm Khả sợ tới mức lộn mình từ trên sô pha ngồi dậy,mang dép lê vội vàng qua đi mở cửa cho Lục ảnh đế

Đối phương trên người còn mặc tây trang, đeo cà vạt, kiểu tóc phun keo xịt tóc đến bây giờ còn không có chút cẩu thả, chính là trên mặt có chút thoát trang, bất quá không chút nào ảnh hưởng đến nhan sắc anh tuấn của Lục ảnh đế

Hẳn là tham gia xong hoạt động lại về trực tiếp nơi đây.

Sầm Khả bảo hắn ngồi xuống, đổ ly nước ấm: “Lục tiên sinh tìm tôi có việc gì sao?”

“Có.” Lục Tinh Từ xác thật khát, không màng hình tượng mà một hơi uống xong ly nước, hỏi: “Xin hỏi ngươi biết Hạ Hạ ở nơi nào sao, hắn cả ngày không về nhà.”

Ha hả.

Quả nhiên vì xú đệ đệ.

Sầm Khả chớp đôi mắt to sáng lấp lánh : “…… Không biết nga, tôi không quen biết.”

Lục Tinh Từ có chút buồn rầu: “Như vậy a, kia thật là quấy rầy, ta xem Hạ Hạ trên vòng bằng hữu vòng nhắc tới cậu, cho nên lại đây hỏi một chút.”

Lục Trầm Hạ thế nhưng còn phát vòng bằng hữu diss hắn!

Thiên Vương lão tử cho hắn bức mặt sao?

Sầm Khả hàm răng ngứa, đặc biệt muốn biết hắn ngu ngốc thế nào.

Rốt cuộc Lục Trầm Hạ có vị này là ca ca, tiếp xúc phần lớn cũng là lão đại giới giải trí , hắn chỉ cần nói một câu nhỏ, có khi thật sự chôn vùi sự nghiệp minh tinh của mình

Chính là chính mình vừa rồi lại một mực chắc chắn không quen biết Lục Trầm Hạ.

Hối hận, hỏi chính là hối hận.

Mắt thấy Lục Tinh Từ đang muốn rời đi, Sầm Khả ê ê a a địa chi nói nửa ngày, giả vờ ho khan một tiếng: “Cái kia, tôi có thể nhìn xem vòng bằng hữu không nha, trí nhớ của tôi không tốt, không chừng có thể nhớ tới ở nơi nào gặp qua…”

Lục Tinh từ không có cự tuyệt, mông lại ngồi ở trên sô pha, ngón tay xinh đẹp ở trên màn hình điểm điểm điểm, không một lát liền nhảy ra vòng bằng hữu .

Sầm Khả có chút cận thị mắt, chính là Lục Tinh Từ giống như lại không muốn đem điện thoại đưa cho hắn.

Vì thế hắn chỉ có thể tự động thân mình, ngồi ở bên tay phải Lục ảnh đế xem màn hình, trên người áo ngủ lỏng lẻo mà vắt ở trên vai, vừa động liền lộ ra mặt trên tảng lớn quang cảnh.

Cố tình Sầm Khả còn không có chú ý tới việc này, bị ánh mắt nóng rực của người ăn biến đậu hủ.

Cửa phòng lầu hai răng rắc vang lên một tiếng.

Bạn cùng phòng một tay xoa đôi mắt một bên mơ mơ màng màng xuống lầu, nhanh chóng mà nhìn lướt qua Sầm Khả dưới lầu : “Khả Khả cậu mang nam nhân về rồi à?”

Nói xong, bỗng chốc ngẩn ra.

Từ góc độ của hắn nhìn xem, đầu nhỏ Sầm Khả vừa lúc ở chỗ không thể nói kia, xuống nữa chính là chỗ “ấy”, quần áo trên người như muốn rớt xuống

Cơn buồn ngủ của hắn nháy mắt tan thành mây khói: “Khả Khả, cậu đang… đang… muốn cùng hắn… hắn…”

Cho hắn dùng miệng làm ?