Chờ đến khi cậu lên lầu, chén đũa bẩn đã được rửa sạch, thậm chí nước bị văng bên trên cũng đã được lau sạch. Cậu theo bản năng nhìn qua giường Tạ Dương, phát hiện hắn vậy mà không trở về mà còn nằm trên giường giả bộ ngủ, còn khoa trương ngáy lên hai tiếng. Lục Giai Minh nghĩ tiếng ngáy này là muốn nói cho cậu biết: "Mẹ nó, đừng đến làm phiền tôi."
Lắc lắc đầu, người như Tạ Dương thật thú vị.
Tạ Dương và Lục Giai Minh bước vào thời kỳ sống chung rất kỳ quái. Tính tình Tạ Dương táo bạo, miệng còn độc, nhìn người khác không phải tên ngốc thì cũng là phế vật, đắc tội với không ít người mà bạn cùng phòng của hắn là Lục Giai Minh có thể nói là người bị hắn mắng thảm nhất nhưng người có thể chịu được tính tình của hắn, có thể nói chuyện với hắn cũng chỉ có mình Lục Giai Minh. Lục Giai Minh như không biết tức giận là gì, tính tình thiếu gia của Tạ Dương mà cậu cũng có thể chịu nổi.
Bọn họ thi bóng rổ, Lục Giai Minh bị Tạ Dương kéo đi cổ vũ cho hắn, vị trí Tạ Dương tìm cho cậu rất tốt nhưng xung quanh toàn là mấy cô gái, một mình cậu giơ cây quạt nhỏ Tạ Dương đưa cho, cổ vũ cho hắn có chút xấu hổ.
Tuy hắn đã cố làm giảm sức tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất, thậm chí cây quạt cũng bị để trên đùi không dám giơ lên nhưng thanh niên cao 1m8 ngồi trong một đám cô gái nhỏ đặc biệt dễ thấy, loại cảm giác này khiến cậu cảm thấy bất an, không nhịn được trốn vào góc tối.
Tạ Dương trên sân bóng xinh đẹp lại chói mắt, ngũ quan tinh xảo không chút son phấn, khi chơi bóng cả người bừng bừng sức sống, là dáng vẻ nhiệt huyết của thanh niên trẻ tuổi. Lục Giai Minh cảm thấy Tạ Dương lúc này sáng chói như ánh mặt trời, nóng bỏng nhưng lại thẳng thắng.
—— Tuổi trẻ thật tốt.
Giờ tạm nghỉ giữa trận, Tạ Dương không ngừng nhìn nhìn lên khu khán giả, sau đó nhíu mày, quét mắt nhìn một vòng vẫn không nhìn thấy Lục Giai Minh, tức giận lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Giai Minh: "Cậu con mẹ nó đang ở đâu?!"
Lục Giai Minh nhắn lại: "Ở lan can khán phòng."
Tạ Dương quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn Lục Giai Minh đứng ở lan can đang vẫy tay về phía hắn. cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, cười cười với hắn, im lặng làm dấu "Cố lên". Tạ Dương xoay người lại, không biết vì sao lại có cảm giác thẹn quá hóa giận, sức gõ bàn phím cũng mạnh hơn: "Đừng có chạy loạn nữa."
Lục Giai Minh nhắn lại: "Được."
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy tai hơi nóng, cầm điện thoại muốn nói gì đó với cậu nhưng trọng tài trên sân đã thổi còi.
Tạ Dương giữ trạng thái rất tốt trong hiệp hai, hắn đã ghi ba điểm bằng đầu rất đẹp, hắn đắc ý nhìn về phía Lục Giai Minh như đang nói "Mau khen tôi đi." Lục Giai Minh mắt đầy ý cười nhìn hắn, cầm cây quạt nhỏ lên lắc lắc cho hắn nhìn.
Ở chung với Tạ Dương dễ dàng nhận ra tính tình hắn như một đứa trẻ, thường thấy mất tự nhiên nhưng không phải người xấu, miệng rất hư nhưng tâm tư không xấu.
Tạ Dương sau đó cũng không còn bị ép nhưng vẫn ở lại phòng ngủ.
Lâm Yên vẫn thường xuyên mang chén qua ăn ké, tối nay Lục Giai Minh làm tôm hùm đất xào cay, mùi thơm bay khắp tầng lầu nhưng chỉ có mình Lâm Yên da mặt dày đến ăn ké, cậu ta vừa ăn vừa nhìn Tạ Dương oán giận vỏ tôm khó lột bảo Lục Giai Minh lột vỏ cho hắn ăn. Cậu ta không khỏi tự nói trong lòng, động tác của cậu dường như không xa lạ gì, ai lại nghĩ được da mặt Tạ Dương lại có thể dày như vậy, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn hình như không thể áp dụng trên người hắn, càng nhường hắn càng chèn ép mạnh hơn.
Lâm Yên ăn no vuốt chiếc bụng no đến phồng lên của mình, cảm thấy cuộc sống gia đình này thật hạnh phúc. Cậu ta nhìn thấy Tạ Dương cầm điện thoại bấm bấm một lúc, sau đó điện thoại của Lục Giai Minh vang lên tiếng thông báo "Đã nhận 5000 tệ".
Mọi người thấy truyện hay thì cmt bên dưới cho Cá biết nha. Love you 🤗🤗