Chương 9: Trận càn quét (phần 1)

Phố Hongdea chật ních

đám trẻ trâu.

Đây là thiên đường mộng mơ và đam mê

của

những zai thanh nữ tú ít tuổi.

Quán cà phê Amoa nằm ở trung tâm Hongdae,



bốn người cả nam và nữ

đang

tụ tập ở đây.

Từ quần áo cho đến

bầu không khí xung quanh họ đều hoàn toàn khác xa so với những người khác.

Trông họ giống với một tổ đội hiếm khi

gặp mặt

nhưng tất cả đều

hướng tới những mục tiêu chung.

Tất cả đều là Dị năng giả

đời đầu





chủ các Bang hội!

“Họp ở Paris thì tốt biết bao.

Này các anh, bao giờ các shop ở Paris trình làng các bộ sưu tập mới thì đến đó mở hội nhé…”


Người phụ nữ

khoảng 34

tuổi vẫy tay. Cô ta chau mày nhẹ khi nói về việc bay tới Paris.

Mái tóc dài gợn sóng và đôi môi gợi cảm. Vẻ đẹp từ sống mũi cho tới đôi mắt

nũng nịu

mang lại cho cô một ngoại hình khiến người khác phải si mê.

Và rồi một người đàn ông hói đầu mang kính râm ngồi ở đối diện cô mỉm cười và nói.

“Tôi thích sự yên tĩnh.”

“Ừ,

Hongdae

yên tĩnh quá nhỉ?”


“Tôi không thích sự ồn ào nhưng điều tôi thích nhất là nguồn nhiệt huyết từ những con người trẻ tuổi.

Cô Kim có ghét gì kiểu kiểu thế này không?”


Người phụ nữ mà ông

ta

gọi là Cô Kim tên thật là Kim Suk-soo. Kim Suk-soo tặc lưỡi.

“Ừ thì, tôi không ghét tiền. Nhân tiện, tại sao chúng ta lại ở đây hết vậy?”

“Bang

‘Thiên ý’.”


Người phụ nữ gật đầu

vì đã đoán được sơ qua sự việc.

“À.



Kim Yong-woo hả.

Thằng nhócbị điên rồi thì phải?

Cả ngày tự kỷ về lũ kiến.”


“Nó còn dám gọi

tôi là phân kiến đấy”


“Ôi

mẹ ơi.

Phân thì vẫn còn hơi khiêm tốn. Haha, ý tôi là quá đà.”


Kim Suk-soo cười khúc khích.

Và rồi một

chàng

trai trẻ với mái tóc vàng đưa cốc coca lên miệng và nói.

“Chú này, người thường thì cũng phát điên chứ riêng gì mình đâu. Đi thẳng vào vấn đề chính đi nào.

Thời gian của tôi là vàng, bạc đó.

Lát tôi còn phải đi họp bàn

chiến lược tấn công hầm ngục

nữa”


“Bang Mithril giải tán rồi

cơ mà?”


“Chú già rồi nên chậm chạp thông tin quá đấy.Hôm qua Bang hoạt động lại rồi.

Nghĩ tới thời gian trước thật khốn khổ khốn nạn. Những người đã bỏ mạng ở Philippines, ôi

…”


“Tò mò thì bỏ mạng thôi, đáng kiếp.”

Chàng

thanh niên trẻ, to khỏe đập bàn.

“Mẹ kiếp!

Ông có biết cái đất nước chết tiệt đó đang bị đám quái vật phá nát từng ngày

và một tay môi giới đã sắp xếp cho tôi tới đó bằng thuyền

không? Tôi rõ ràng là được mời”


Kim Suk-soo, người lắng nghe từ nãy tới giờ, nhẹ nhàng hỏi.

“Nhắc mới nhớ,

chỗ đó giờ sao rồi?

Thấy bảo

tuyên bố thiết quân luật

à.”


“Chị đẹp à. Khỏi phải nói. Xe tăng cũng đã được điều động tới. À, và

chị đẹp

có biết là quái vật bị gϊếŧ ở ngoài hầm ngục không rớt ‘Lõi’ không?

Chị biết nguyên do chứ?”


Lời lẽ của

chàng

trai trẻ hoàn toàn khác với cách mà

anh ta

nói chuyện với người đàn ông đeo kính râm.

Vẫn còn thuộc giai đoạn trẩu

nên

anh ta hoàn toàn không phải đối thủ của

Kim Suk-soo.

“Thật sao?

Nghe hay đấy chứ.”


Kim Suk-soo chẳng phản ứng gì nhiều cứ như thể cô đã biết rõ điều đó rồi.

Cách đây đúng một tuần, một lượng lớn quái vật tràn ra khỏi một hầm ngục tại Phillippines. Có tới khoảng 5,000 con quái. Cư dân và các Dị năng giả phải chịu thiệt hại trong một vài ngày, nhưng quân đội đã nhanh chóng được huy động và bắt đầu nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ.

Điều này rất hợp lý nếu tính đến mức độ của đợt tấn công. Nhưng lại chẳng có một ‘Lõi’ nào rớt ra từ đám quái vật bị gϊếŧ.

Chả có gì ngoài xác.

Có rất nhiều sự đồn đoán nhưng giải thuyết hợp lý nhất là quái vật cần bị gϊếŧ ở trong hầm ngục. Nói cách khác, có một mối liên hệ mật thiết giữa hầm ngục và ‘Lõi’.

Dù sao

thì các Dị năng giả rất vui khi nghe thấy vậy.

“À, thế đám quái mèo con thích cào đó thì sao? Mấy cái xe tăng có thổi bay hết bọn chúng không?”

“Ừ thì,

có 1 con may mắn thoát chết. Tôi

cũng không rõ ràng lắm.

Chắc đó

là một con quái mạnh.

Chị đẹp này, chị có thể không nhắc đến chuyện này nữa không? Tôi mệt não quá.”


“Cậu cũng có não cơ à.

Mà thôi, xin lỗi chú em, bà chị này đã quá thiển cận rồi.”


Dẫu cho

anh ta

đã sống sót sau đợt càn quét,

nhưng

các thành viên trong Bang thì không được may mắn như vậy và hiển nhiên anh ta rất đau buồn. Khác với Mỹ, Hàn Quốc không có tiền bồi thường cho những người chết trong hầm ngục. Tất cả những Dị năng giả không

thuộc

học viện

chỉ có thể

đi vào hầm ngục

với tình trạng tay không bắt giặc.

Nhiều kẻ giàu có và quyền lực hứng thú với ‘Lõi’. Nếu như các Bang hội không được thành lập thì các Dị năng giả ở Hàn Quốc hẳn đã thành nô ɭệ của chúng.

“Quay trở về vấn đề chính thôi nào.”

Một sự im lặng diễn ra cho tới khi người phụ nữ bí ẩn cất lời. Cô xêm xêm tuổi của

chàng

trai trẻ nhưng có một gương mặt vô cảm. Một cái váy ngắn bó chặt cùng một cái áo blouse. Cô ấy thể hiện hoàn hảo hình ảnh của một ‘người phụ nữ thành phố vô cảm’.

“Tôi đã gặp một Dị năng giả.”

Chàng trai trẻ

phàn nàn sau khi nghe được lời của người đàn ông với kính râm.

“Vậy thì sao? Những người không đánh bại quái vật thì không phải ‘Người hùng’ thực thụ.”

“Cậu ta tự mình xử lý một con quái vật vượt xa chuẩn thông thường.”

“Hả? Chẳng phải đó là một lời đồn thôi sao?

Tin tưởng gì dăm ba cái thông tin chém gió trong hầm ngục?”


Kim Suk-soo che miệng cười.

“Không không,

em zai à. Đây là thật. Con quái vật đó ấy.”


Chàng trai trẻ thể hiện một thái độ bất ngờ.

“Hả hả?

Chúng chưa từng xuất hiện trước đây phải không.”


“Tất nhiên là có.

Nhưng xác chết thì không báo cáo tình hình được.”


“…Nói vào chủ đề chính đi.”

Kim Suk-soo thở dài.

“Tôi nghi ngại cho Công chúa băng nhà cô quá đấy, Alin. Thư giãn một chút coi nào. Cô không biết là

cứlàm cái bộ mặt vậy

sẽ có nhiều nếp nhăn khi tới tuổi tôi à?”


“Có một người

cũng

đã

được

nghe

về

câu chuyện này.”


Alin và Kim Suk-soo chằm chằm nhìn nhau.

Chàng trai trẻ nhìn cả hai người họ trước khi gửi ám hiệu cho người mang kính râm. Điều này nhắc ông ta tiếp tục câu chuyện của mình.

“Tôi vừa nghe được thông tin nói rằng Dị năng giả đó hiện đang ở

bang

‘Thiên ý’.”


“Hả.

Chú này.

Tưởng tên đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hóa ra có thật à?”


“Kim Yong-woo không nói vớ vẩn đâu.”

Im lặng bao trùm.

Đối phó với quái vật vượt xa so với chuẩn mực thông thường. Nếu đây là sự thật, đây là một thông tin chấn động.

Sự hiện diện

đám quái

không chỉ là

tin đồn. Tất cả những người có mạng lưới thông tin đều được liệt

thông tin này

vào dạng tuyệt mật cấp I.

Nếu có ai đó tiết lộ, thì

có nghĩa là đây là một thông tin cực kỳ quan trọng.

Tình thế cấp bách khiến cuộc họp này diễn ra. Tất cả đều vì lợi ích chung.

“Solo kill quái?

Chém gió à. Ông thấy ma rồi.”


Kim Suk-soo thể hiện ý kiến của mình.

Chàng

trai trẻ gật đầu.

Vài năm tới có thể mọi chuyện sẽ khác. Nhưng lúc này, một điều được công nhận rộng rãi là không có một Dị năng giả nào có thể đối phó với những loại quái vật đó.

Các Dị năng giả

mới

xuất hiện

được 8 tháng. Những người thuộc thế hệ đầu rất tài năng nhưng kể cả họ cũng không thể vượt qua được giới hạn về thời gian.

“Mọi người có biết vì sao phải lập tổ đội càn quét 12 người không?”

Người mang kính râm lịch sự hỏi. Lần này Công chúa Băng trả lời.

“Để trong trường hợp xấu nhất thì

ít nhất sẽ có một người sẽ có thể chạy thoát.”


“Đúng vậy. Số lượng đó

là quá đủ

đủ để đối đầu với quái vật thông thường. Kể cả với 4 người cũng đủ để gϊếŧ

sạch

đám Kobold và Goblin.”


Mọi người đều im lặng. Người đeo kính râm không sai. Chính con người đã nghĩ ra ý tưởng càn quét hầm ngục với 12 người.

“Và không lâu trước đây, nhóm của Kim Yong-woo hoàn toàn bị tiêu diệt.”

Cả ba người còn lại đều im lặng. Ngoại trừ Bang chủ Kim Yong-woo, 11 người khác đều đã chết trong hầm ngục. Người duy nhất còn sống sót trở về chính là Kim Yong-woo. Những con quái vật

thông thường không thể

quét sạch một

đội hình

kinh khủng như vậy được.

“Kim Yong-woo

từ cõi chết trở về

nhưng cậu ta lắp bắp như một thằng điên. Cậu ta liên tục nói về một con voi có thể xử lý những con quái vật vượt tiêu chuẩn.”


“Thằng điên đó. Ông không cần phải để ý lời của



đó đâu.”


Kim Suk-soo tặc lưỡi. Kim Yong-woo vốn đã hơi điên khùng. Hắn ta thực sự nghĩ rằng mình được

trời cao

lựa chọn.

Chỉ thế thôi cũng khiến hắn bị mọi người nghi ngờ.

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Rồi sao?”

“Gần đây thái độ của Kim Yong-woo đã

khác rồi.

Tâm tư thay đổi khiến

cậu ta cứ như thể là một người khác… Cậu ta thậm chí

còn tặng chiếc Bugatti Veyron

cho người đó.

Tôi nghĩ đây chính là người Kim Yong-woo gặp trong hầm ngục trước đây.”


“Khoan, đó là con người sao? Còn cả cái xe đó nữa? Thật sao?

Chắc chẳn không phải là cho mượn mà là tặng luôn hả?”


Người đàn ông gật đầu.

“Mọi người chưa bao giờ thấy Kim Yong-woo lái chiếc Bugatti Veyron. Trong khi, cả bàn dân thiên hạ đều thấy người đó

lái Bugatti

một thời gian rồi.”


Và rồi

chàng trai

trẻ ngồi bên phải kêu than lên một tiếng.

“Tuyệt vời! Thật là một cảm giác tuyệt vời!

Cổ chày cũng có ngày vắt ra được nước!”


“…

Về cái này thì tôi nhất trí cao.”


Kim Suk-soo và những người khác đều cảm thấy sự ngưỡng mộ dần tăng lên. Kim Yong-soo

là nhân vật ki bo, kẹt xỉ có số có má trong giới Dị năng giả.

Mặc dù nắm trong tay cả đống tiền quỹ của Bang hội, nhưng mỗi khi đến đoạn “trả tiền” lúc đi ăn cùng mọi người, cậu ta đều biến mất với đủ các thể loại lý do. Cậu ta chỉ

dám

ăn một

bát phở mỗi tháng,

thế mà

Kim Yong-woo

lại

tặng một chiếc siêu xe cho người khác?

Chiếc Bugatti Veyron được biết đến là chiếc siêu xe nhanh nhất thế giới. Có rất nhiều ý kiến khác cho rằng chiếc Hennessey Venom GT nhanh hơn nhưng đó vẫn rõ ràng là một chiếc siêu xe tại Hàn Quốc. Tốc độ cho phép ở nơi này vẫn rất giới hạn.

Kim Yong-woo đã từng rất tự hào sau khi mua được siêu xe, còn mọi người

thì

thấy phát ớn vì nó. Kể cả khi Alin hỏi mượn

xe đi thử, cậu

ta

cũng

xua đuổi cô

như

ruồi vậy.

Đúng là ngày mai mặt trời mọc đằng Tây rồi.

Người đàn ông với chiếc kính râm

nhấp một

ngụm cà phê rồi nói.

“Tất nhiên là tôi không chắc, nhưng khả năng cao là vậy.

Cậu ta

không phải là người có thể xử lý một con quái vượt cấp, nên họ hẳn là 2 người khác nhau. Kể cả khi 100 Dị năng giả cùng hợp sức, họ cũng sẽ không thể nào xử lý được con quái cỡ đó

được. Kim Yong-woo là người sống sót duy nhất

nên chắc hẳn cậu ta đã

trải qua việc gì đó”


“Ông chú à,

ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng làm gì chứ?”


“Không… Rõ ràng là người đó có một kĩ năng đáng nể. Thêm vào đó, thực sự là người đó đã đối đầu với một con quái vật vượt chuẩn.”

“Nè, cứ cho là tên đó gặp một con quái

vượt chuẩn

đi? Vậy làm sao tên đó sống sót trở về được?”


“Chắc anh ta sở hữu

kĩ năng

cấp độ ‘Hiếm’ đấy.

Thế mới thoát ra ngoài được chứ”


Một kĩ năng

‘Hiếm’! Tất cả bọn họ

nuốt nước bọt ừng ực.

Đúng như tên gọi,

kỹ năng cấp độ Hiếm là cực kỳ hiếm. Ít nhất

ra là ở cái đất Đại Hàn Dân Quốc này. Người duy nhất được biết sở hữu một kĩ năng hiếm là một tên Tàu Khựa.

Kể cả với các Dị năng giả đời đầu thức tỉnh 8 tháng trước cũng chỉ có các kĩ năng

‘Thường’. Người đàn ông mang kính râm có một Kĩ năng

‘Siêu thường’

‘Tăng cường Sức mạnh Cơ bắp’.

Các kĩ năng có thể đạt được qua một số

sự

việc nhất định, một số là đối đầu với các quái vật và hoàn thành các nhiệm vụ khó.

Các nhiệm vụ có thể do tự mỗi người tìm thấy nhưng có một bảng thống kê danh sách các nhiệm vụ. Hàng tháng, danh sách này được cập nhật để tương xứng với cấp độ của các Dị năng giả. Hoàn thành các nhiệm vụ với độ khó cao hơn một hoặc hai bậc sẽ mang lại một kĩ năng. Đôi khi cần phải rất chăm chỉ và may mắn.

“Nhưng người đó không

gia nhập bang

‘Thiên ý’ sao?”


Công chúa Băng Alin lặng lẽ nói.

Cả

5

Bang hội đều có sức mạnh tương đồng. Mỗi bên đều tôn trọng các bên còn lại. Có một luật ngầm là không chiêu mộ những thành viên đã gia nhập một Bang hội khác.

Người đàn ông nhấc cặp kính râm lên.

“Chính Kim Yong-woo tự mình gây ra mớ hỗn độn này.

Chắc chẳng ai dám lập tổ đội với cậu ta nữa đâu”


“Vậy chúng ta có thể chiêu mộ anh ta về rồi.”

Alin

nhắm mắt lại hài lòng. Cô bỏ qua cho

ông chú vì ‘dám’

tổ chức cuộc họp mặt các

Bang chủ

này.

Và rồi chàng trai trẻ bối rối cất lời.

“Ông chú à. Tôi không hiểu. Tại sao lại nói với chúng tôi điều này? Chẳng phải tốt hơn khi ông một mình độc chiếm

anh ta

sao? Chúng tôi không phải là tay mơ. Nếu có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào thì…”


Người đàn ông mang kính râm gãi sống mũi của mình.

“Tôi bị khước từ rồi,

còn chưa kịp nói gì luôn. Tí thì bị anh ta cho về chầu ông bà”


“Hở,

đến ông cũng sml sao.”


“Có hàng nghìn nhân chứng ở

xung

quanh Tổng hành dinh của bang ‘Thiên ý’… Họ đều lập tức sững người khi thấy tôi.”


“Và rồi sao? Ông chú thực sự định bỏ cuộc sao?”

“Tôi

còn chưa kịp quan sát anh ta nữa.

Lúc ấy mà mạnh dạn ngỏ lời thì chắc đầu mình 2 nơi rồi”


Biểu cảm của chàng trai trẻ trở nên nghiêm túc hơn.

Họ ngầm đồng tình với nhau rằng

Người đàn ông đeo kính râm là người mạnh nhất trong số những người ở đây.

Thêm vào đó, họ biết rằng ông ta ám ảnh với việc trở nên mạnh hơn đến nhường nào. Ông ta sẽ lấy mọi thứ mình muốn. Một tinh thần hừng hực khí thế chưa bao giờ chịu thất bại. Tóc gáy của họ dựng hết cả lên.

Nếu đây là sự thật thì họ thực sự cần phải chiêu mộ tài năng này. Kể cả khi họ có phải chi tới hàng tỉ won!

Một khi anh ta tham gia, cán cân giữa 5 Bang hội sẽ nghiêng về phía bên nào có anh ta.

Có thể họ có khả năng đi tới tầng tiếp theo. Đạt được danh hiệu người đầu tiên tới tầng thứ 2 là một thành tích lớn. Đó sẽ là bằng chứng thể hiện rằng họ là Bang hội hàng đầu tại Hàn Quốc!

Kể từ

sau

thông báo chính thức của Mỹ, sự tồn tại của các Dị năng giả đều được mọi người biết rộng rãi. Rất nhiều người đã ẩn mình khỏi con mắt dư luận.

Giờ đây thế giới trở thành một thế giới của hầm ngục và các Dị năng giả. Khi mà các Dị năng giả đạt được nhiều ‘Lõi’ hơn, mọi người buộc phải phụ thuộc vào họ nhiều hơn.

Và có được danh hiệu mạnh nhất sẽ cực kỳ có lợi…

“Tôi chỉ

cần được

chia sẻ thông tin về kĩ năng

‘Hiếm’ đó thôi.

Mấy cái khác thì kemeno”


“… Tôi đầu tiên. Câu trả lời là đồng ý.”

Alin nhanh chóng đứng dậy. Đôi má cô hơi ửng đỏ.

“Ô hô hô. Đã tới thời khắc này rồi à. Tôi hiểu rồi. Tôi đồng ý!”

Kim Suk-soo nói tiếp.

“Hmm hmm! Ông chú, liên lạc riêng với tôi đấy nhé!”

Câu trai trẻ là người cuối cùng rời đi.

Người đàn ông ở lại, dựa vào lưng ghế và thở dài.

‘Đôi mắt thực sự đáng sợ…’

Ông thấy bản thân mình “chết đứng” ngay khi thấy

ánh mắt sắc lạnh đó.

Hô hấp trở nên khó khăn

như thể hồn

đã

lìa khỏi xác. Ông cảm thấy như mình đang đứng ở bờ vực thẳm. Dường như một cơn mưa mồ hôi chảy xuống cả người ông.

Cơ thể ông run lên khi ông nhớ về đôi mắt đó.

Team dịch: Đéo cần tên

Trans: Mắm

Editor: Ma cô