Chương 29: Hai lời tỏ tình

-"Bạn gái này, tụi mình cũng nên đi hẹn hò chứ nhỉ?"

Cũng phải, đã là một cặp thì tất nhiên phải đi hẹn hò rồi.

Chỉ là, mọi việc diễn ra quá nhanh. Với lại, cảm giác của cô đối với Thiên Minh vẫn còn rất mới mẻ, nếu có thì cũng là một chút rung động thoáng qua mà thôi. Nhưng khi nghĩ tới lời cậu nói, và thấy được cậu hạnh phúc đến nhường nào, cô lại không muốn làm cậu đau lòng.

-"Sao em không trả lời? Chẳng lẽ em...vẫn còn phân vân?"

Tiếng bạn trai cắt ngang dòng suy nghĩ của bạn gái.

-"Chị...em chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện, thế chừng nào chúng ta sẽ đi?"

Cô mỉm cười.

-"Chủ nhật này nhé? Tụi mình cùng đi chơi công viên."

-"Cũng được."

Nhưng sao cơ thể cứ trong trạng thái nằm ngang thế nhỉ?

-"Này anh tính bế em forever luôn hả? Thả xuống đi!"

-"Hahaha, quên mất."

Thiên Minh bật cười sảng khoái, thả cô xuống, rồi cả hai tiếp tục đi dạo. Đi được một lúc thì cậu dừng lại, sắc mặt cũng chuyển đổi.

-"Và có một chuyện, em cần phải làm ngay bây giờ."

Cô đứng trước cửa phòng bệnh, bàn tay siết lại thật chặt.

"Em hãy nói với Chấn Phong rằng tụi mình đang quen nhau. Dù đối với nó rất đau lòng, nhưng anh hy vọng nó sẽ hiểu và tự động bỏ cuộc."

Bước vào phòng thì thấy Chấn Phong đang cầm miếng khăn giấy dính đầy máu.

-"Cậu bị sao vậy? Máu ở đâu thế này? Có cần gọi bác sĩ không?"

Có người hoảng hốt xổ quyên một tràng, có người mặt ngu ngơ dễ sợ.

-"Không được! Tôi phải gọi bác sĩ! Nếu không thì..."

Cốc!

-"Bình tĩnh, miếng băng bó bị lỏng, máu chảy ra thôi, không vấn đề gì hết."

-"..."

-"Mà ở trường dạo này có gì vui không?"

"Khi Khắc Huy dùng cậu để bắt Chấn Phong từ bỏ chức đại ca, và cho tụi nó đánh, cậu ấy cũng đồng ý. Với sức Phong hoàn toàn có thể cho tụi nó một trận, nhưng cậu ấy lại không ra tay, chấp nhận bản thân mình bị thương, tất cả đều vì muốn bảo vệ cậu."

"Là một người tôi không thể yêu!"

"Yêu rất là nhiều, tôi có thể làm tất cả mọi thứ vì cô ấy."

"Tôi rất muốn nói cô gái đó xinh đẹp như em vậy, và em cũng chính là cô gái đó."

-"Xin lỗi."

-"Ê...sao tự nhiên lại khóc?"

Có người giật mình, lúng ta lúng túng.

-"Đừng khóc, là ai chọc cô?"

-"Tôi xin lỗi."

-"Tại sao phải xin lỗi?"

Cô đứng phắt dậy.

-"Xin lỗi vì đã làm cậu bị thương...xin lỗi vì lần này đến lần khác tôi đều hại cậu...xin lỗi..."

Cô vừa nói vừa nén khóc.

-"Từ bây giờ...cậu đừng vì tôi mà phải liều mạng nữa...đừng bảo vệ tôi thêm nữa...có gì thì nhờ người khác giúp đỡ...cậu đừng có..."

-"Tôi rất hạnh phúc khi có một người em trai như cậu...luôn quan tâm hết mực cho tôi...tấm lòng của cậu tôi sẽ nhớ mãi...cho nên đừng làm tôi áy náy thêm nữa...nhìn cậu bị thương tôi đau lắm..."

-"Và...á!"

Cánh tay Uyển Nhi bất ngờ bị kéo xuống, làm cả người cô nằm trên người Chấn Phong. Chưa kịp phản ứng thì bờ môi cô đã bị bao phủ bởi bờ môi khô ráp của cậu rồi.

Cô giật thót cả người, nhanh chóng lùi ra xa.

-"Cậu đang làm gì vậy?!"

Toàn thân cô như run lên.

-"Thì hôn?"

Cậu trả lời tỉnh queo.

-"Tôi biết, nhưng..."

-"Thật ra từ sau cái lần đi nghỉ mát đó, tôi đã rất muốn hôn cô thêm lần nữa rồi."

-"..."

-"Và những lời cô nói lúc nãy, hoàn toàn không đúng đâu."

-"..."

-"Tôi quan tâm cô, bảo vệ cô, lo lắng cho cô, không phải bởi vì tôi là một người em trai tốt bụng."

Cô mím chặt môi.

-"Mà là vì...tôi yêu cô đấy, Dương Uyển Nhi."

Dù đã biết trước lý do, nhưng khi nghe cậu nói trực tiếp như vậy, trái tim cô, sao cứ thổn thức không ngừng nghỉ thế này?

-"Đã tám năm rồi, tình cảm đơn phương này vẫn giữ trong lòng, tôi cũng không mong gì hơn."

-"Tôi biết cô luôn xem tôi như một người em trai, vì thế tôi cố gắng thay đổi tính tình, bắt đầu hẹn hò với nhiều cô gái, để có thể quên cô, từ bỏ tình cảm này."

-"Nhưng khi ở cạnh cô mỗi ngày, nhìn thấy nụ cười của cô, lại khiến tôi ngày càng yêu cô nhiều hơn, không sao bỏ được."

-"Là lỗi tại cô đấy."

Ai đó bĩu môi.

-"Cậu bắt đầu thích tôi, từ khi nào vậy?"

Cô vô thức hỏi.

-"Lần đầu tiên gặp cô tôi đã cảm thấy khác lạ, và dần dần trở nên thích từ lúc nào không biết."

Khi đến đây, Uyển Nhi quyết định là sẽ từ chối Chấn Phong, và nói rằng cô đang quen với Thiên Minh. Nhưng bây giờ, cô lại không tài nào mở miệng được.

Một phần lớn là do cô không đủ dũng khí để nói ra những lời đau lòng ấy. Và một phần nhỏ là do...là do trong lòng cô, thật sự không muốn nói.

-"Bệnh nhân Trần Chấn Phong đến giờ thay băng, xin người nhà một lát hãy vào ạ."

...

-"Chị gái đó vừa đi vừa khóc kìa mẹ."

-"Chắc người nhà chỉ bị bệnh thôi con."

...

Tại trường Lý Thánh Tông vào giờ ra chơi, Kim Trúc cùng đám bạn ngồi nói chuyện.

-"Khi rảnh thì tụi mình cùng đến thăm em trai của Uyển Nhi đi...á!!"

Đột nhiên cả người Kim Trúc bị vác lên không trung không thương tiếc.

-"Anh đang làm gì vậy?! Thả ra đi!!"

Mặc cho nhỏ la ó chí choé, hắn quay sang đám bạn nhỏ.

-"Cho anh mượn cô bé này một chút nha?"

Khắc Huy nháy mắt một phát, làm tụi con gái không cưa cũng tự đổ, còn tụi con trai thì thấy chướng mắt cực kỳ.

Nhỏ cố gắng kháng cự, nhưng càng vùng vẫy thì hắn lại càng ôm chặt hơn. Bí bí bách bách, đành phải ra hiệu cầu cứu tụi bạn.

-"Cứu tớ với."

Tụi con gái thì mê miệt trước Khắc Huy, không muốn gây ấn tượng xấu với hắn. Tụi con trai thì khϊếp sợ trước Khắc Huy, không muốn bị hắn đánh.

Rốt cuộc tụi nó thực hiện ba điều không, đó là không nghe, không biết, và không thấy.

Hắn vác nhỏ đến giữa sân trường.

-"Bây giờ anh đang là người làm phiền em đấy, anh muốn làm gì?"

Rồi nhẹ nhàng đặt nhỏ xuống.

-"Theo đuổi em."

Gì thế? Sao câu nói này quen thuộc quá vậy?

-"Lần này, không phải là Kim Trúc theo đuổi anh, lẽo đẽo theo anh, làm phiền đến anh, nói thích anh mỗi ngày. Mà chính Khắc Huy này, sẽ là người theo đuổi em, lẽo đẽo theo em, làm phiền đến em, và nói thích em mỗi giây, mỗi phút, mỗi giờ, mỗi ngày trôi qua. Cho nên, em hãy chuẩn bị đi nhé."

Nhỏ đứng ngây người ra như pho tượng.

-"Anh thích em."

Nhỏ vẫn đứng ngây người ra như pho tượng.

-"ANH RẤT RẤT THÍCH EM, NGUYỄN THỊ KIM TRÚC!"

Lần này âm lượng lớn đến nỗi cả trường đều có thể nghe thấy.

-"Tỏ tình với nhau kìa, dễ thương thía..."

-"Giữa sân trường mà lại, cậu bạn đó bạo dạn kinh thật!"

Tiếng các học sinh khác bàn tán.

-"Nghe rồi...nghe rồi mà! Anh có cần phải la lớn đến thế không?"

Ai đó trừng mắt, từng chữ nghiến qua kẽ răng.

-"Ai kêu người ta đang tỏ tình với em mà em lại chẳng có phản ứng gì chứ, thiệt tình..."

Hắn đang làm nũng à?

-"Em còn không trả lời là anh la lên nữa đó, ANH..."

Có người khổ sở kéo người kia lại.

-"Anh làm sao vậy?! Có bị sốt không thế?!"

Hắn tự đặt tay lên trán.

-"Không sốt nhưng trán nóng nóng, có lẽ vì được ở cạnh em nên anh vui quá, cả người nóng ran à!"

Trời.

-"Dây thần kinh xấu hổ của anh bị đứt rồi hả?"

-"Lúc em vẫn còn theo đuổi anh thì anh đã luôn thắc mắc câu giống vậy nè!"

Rồi xong, Kim Trúc cứng họng luôn, Khắc Huy thấy nàng im im, lại tiếp tục.

-"Còn em thì sao? Em cũng thích anh mà...phải không?"

Nhỏ im lặng một hồi lâu, rồi chầm chậm nói.

-"Nếu là lúc trước, em sẽ hạnh phúc đến chết đi được. Còn bây giờ thì xin lỗi, em đã không còn cảm giác gì với anh nữa rồi, em không thích anh!"

Nàng từ chối một cách phũ phàng, rồi lạnh lùng quay lưng bước đi, bỏ lại chàng thất bại thảm hại.

-"Tội nghiệp ghê, đẹp trai vậy mà bị từ chối.."

-"Đừng buồn nha anh bạn, không còn cô này thì còn cô khác mà.."

-"Nhìn bạn, mình lại nhớ đến mình của ngày trước, cho nên mình rất hiểu cảm giác của bạn, hức hức.."

Những con người đồng cảm, thương xót cho chàng trai trẻ Khắc Huy.

-"Ai nói tôi sẽ bỏ cuộc?"

-"Ai nói cậu ta sẽ bỏ cuộc...ủa? Là sao?"

Cả trường một giây ngỡ ngàng.

-"Đừng thương xót tôi, vì tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! Tôi vẫn sẽ cố gắng hết mình!"

Khắc Huy quyết tâm cao hơn ngọn cỏ, bước đi trong vinh quang.

-"Ôi tuổi trẻ, tuổi trẻ tuyệt đẹp biết bao!"

Các thầy cô rươm rướm nước mắt.

Ngày Chấn Phong xuất viện cũng đã đến, ai ai cũng đến chúc mừng cậu, quà cáp gì cũng có đầy đủ. Chỉ là cái cục kẹo dẻo hôm nay lại không thấy đến, chắc đang ở nhà.

Người ta nói hết lòng mình ra, xấu hổ muốn chết, mà cô lại trốn đâu mất tiêu. Cậu chỉ mong về nhà thật nhanh thôi.

-"Xin chào mọi người!"

Khi gia đình vừa về đến nhà thì lập tức có người ra chào đón.

-"Ồ Thiên Minh, sao con lại ở đây?"

Bà Hồng tươi cười.

-"Uyển Nhi mở cửa cho cháu vào ạ, chúc mừng mày đã xuất viện nhé."

Thiên Minh quay sang Chấn Phong.

-"Sao hả? Có quà cho tao không?"

-"Sao lại không? Nè, tặng mày."

Cậu đưa cho Phong một cái đồng hồ mới toanh.

-"Đẹp quá, thank you bro!"

-"Dạo này không được ăn cái cốc thần thánh của mày, tao cảm thấy nhớ lắm luôn."

-"Đừng lo, tao đã trở lại và hứa sẽ tăng độ đau của cốc lên gấp đôi, mày hãy từ từ tận hưởng đi."

-"Haha phải vậy chứ!"

Bọn họ là một đôi bạn thân rất thân, luôn bám nhau như hình với bóng. Đã luôn ở cạnh nhau từ thời nhỏ xíu đến tận giờ, lúc nào cũng có chuyện gây lộn, đùa giỡn, chọc ghẹo nhau, trò chơi nào cũng có mặt cả hai,...

Và họ cũng chưa từng nghĩ qua, sẽ có điều gì làm cho tình bạn của họ tan biến.

"Ê Thiên Minh, tao với mày thân thiết với nhau như vậy, có khi nào một ngày nào đó sẽ hết thân không?"

"Mày đừng nói xui, sao lại hết thân được?"

"Nếu tụi mình cùng thích một thứ, lại không muốn nhường cho nhau thì sao?"

"Mày học ở đâu ra câu hỏi đó thế?"

"Tao thấy trên mạng đó, nó nói trường hợp này sẽ dễ làm mất đi tình bạn, vậy mày có nghĩ ra cách gì giải quyết không?"

"Ưʍ...khó quá, bỏ qua đi! Vì tụi mình sẽ luôn nhường nhịn nhau mà!"

"Mày nói cũng phải, hehe!"

-"Con bé Uyển Nhi đâu rồi?"

-"Cô ấy đi mua chút trái cây, chắc cũng sắp về rồi ạ."

-"Vậy à."

-"Và nhân đây, con có chuyện muốn nói với cô chú!"

Ông Hùng và bà Hồng tạm dừng mọi công việc dang dở, ngước lên nhìn Thiên Minh.

-"Con và Uyển Nhi đang hẹn hò."

Xoảng!

-"Hết hồn, có sao không Chấn Phong?"

-"Con đang nhìn gì mà đến nỗi rớt ly luôn thế? Phải chú ý chứ!"

-"À, con xin lỗi."

-"Dì dọn các mảnh vỡ dùm tôi nhé!"

Bà Hồng nói với người giúp việc.

Thiên Minh khẽ cười nhạt.

-"Con với Uyển Nhi đang quen nhau thật sao?"

Cậu hạnh phúc gật đầu.

-"Chúc mừng hai đứa, chú cực kỳ ủng hộ nha!"

-"Con là một chàng trai tốt, nhớ yêu thương và chăm sóc cho con gái cô nhé?"

-"Vâng, con xin hứa sẽ yêu thương cô ấy bằng tất cả trái tim, mãi mãi không bao giờ thay đổi."

-"Coi thằng nhóc tũm tĩm chưa kìa!"

Đôi bạn thân nhìn nhau, mỉm cười.

Và không biết, ai mới là người cười thật lòng? Và ai mới là người, miệng cười nhưng lòng không hề cười?

-"Tao với mày nói chuyện đi, Thiên Minh!"