Chương 19: Kẹo dẻo của tôi

-"Chị em trai quan tâm nhau là lẽ đương nhiên, có lẽ mấy người nhầm lẫn gì rồi!"

Kim Trúc vui mừng khi lời nói mình ngăn được vụ đánh hội đồng này.

Đám con gái khựng lại, đứng tụm cả lại một chỗ xì xào bàn tán, rồi một đứa móc điện thoại ra nhấn phím gọi.

-"Đại tỷ, tụi em mới biết được con nhỏ này là chị của anh Phong!"

-"Cái quái gì?! Thật sao?!"

Đầu dây bên kia như không tin nổi vào mắt mình.

-"Bọn họ là chị em nên quan tâm nhau thôi, giờ tính làm sao đây chị?"

Ngưng lại một chút, đầu dây bên kia nói tiếp.

-"Tao hiểu rồi, giờ thì giải tán đi."

Cất điện thoại vào, một con nhỏ đi lại chỗ Uyển Nhi và Kim Trúc đang xem vết thương cho nhau.

-"Ừm, tụi này có chút nhầm lẫn rồi..."

-"Nhầm lẫn?! Tức cười!! Bạn tôi bị đánh oan như thế này, mấy người chỉ nói một câu nhầm lẫn?!"

Kim Trúc tức giận.

-"Vậy thì xin lỗi là xong chứ gì, xin lỗi!"

Nhỏ đó nói xong cùng đám con gái kia bỏ đi mất.

-"Tụi nó cũng không phải dạng vừa gì, tốt nhất là không nên đυ.ng vào, mà mày có sao không?"

-"Bị tụi nó giật tóc đau quá, hơi tê nhức người nữa, nhưng cũng ổn. Còn mày?"

-"Bị đẩy vài cái thôi, còn khoẻ mạnh chán, giờ đi về thôi."

Cả hai đứng dậy rồi tiếp tục đi về nhà.

-"Mai gặp mày sau."

-"Mai gặp, mày nhớ phải giữ gìn sức khoẻ nha!"

-"Sao mặt mũi cô lấm lem vậy?"

Vừa bước vào nhà thì Chấn Phong hỏi.

Cô định sẽ nói rằng cậu chính là nguyên nhân khiến cô bị đánh oan ức, nhưng khi nghe cậu hỏi vậy thì chẳng hiểu sao cô không có ý định nói nữa. Cô không muốn cậu biết rằng vì cậu mà cô bị đánh, không muốn cậu cảm thấy có lỗi với cô.

-"Không có gì đâu, tôi đùa giỡn với con Trúc thôi..."

-"Vậy à..."

-"À mà này, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ đi làm ở quán cafe rồi đấy! Nếu cậu có đến uống thì tôi sẽ phục vụ rất tận tình luôn!"

-"Tôi sẽ được uống miễn phí nhân ngày đầu tiên cô đi làm chứ?"

-"Cũng được, tôi sẽ bao cậu!"

-"Vậy thì tôi sẽ đến đó uống mỗi ngày luôn, được uống miễn phí mà."

-"Bao một lần thôi là đủ rồi, miễn phí cái đầu cậu!"

-"Dạo này cô cũng khá đấy, rất mạnh miệng!"

-"Học từ cậu thôi."

....

Một buổi sáng như mọi ngày, Uyển Nhi cùng Chấn Phong xuống nhà ăn sáng, rồi đi ra xách xe đạp. Kim Trúc thì đứng đợi sẵn, bắt đầu bài ca buổi sáng.

-"Chào buổi sáng Nhi yêu dấu, chào em!"

-"Em chào buổi sáng chị Nhi, chị Trúc, hello thằng quỷ!"

Tự nhiên lòi ra thêm một người song ca cùng Kim Trúc, cả ba ngẩn tò te, lập tức quay lại xem người vừa cất tiếng rốt cuộc là ai.

-"Thiên Minh, chào buổi sáng!"

Uyển Nhi và Kim Trúc tươi cười.

-"Ngọn gió nào mang mày đến đây vậy?"

-"Chuyện là xe đạp nhà tao bị hư đem đi sửa rồi, từ giờ cho tao qua nhà đi học chung với mày nhá!"

-"Ừ, vậy mày lên đi."

-"Yên xe mày không có tấm lót à? Mông tao đang bị đau không ngồi yên cứng được..."

Thiên Minh càu nhàu.

-"Hả?"

-"Yên xe chị Uyển Nhi không đau này, chị có thể chở em được không?"

-"Ồ, được thôi..."

Uyển Nhi vui vẻ.

-"Khoan, cái quần gì..."

Chấn Phong trước mắt tạm thời hơi đơ.

-"Vậy chị Trúc ngồi xe thằng Phong, có phiền chị không ạ?"

Kim Trúc cười, uầy không vấn đề gì.

-"Không phiền đâu em, vậy Phong chở chị nha."

-"Chúng ta xuất phát thôi chị Nhi!"

-"Em ngồi chắc vào!"

Uyển Nhi chở Thiên Minh vui vẻ chạy đằng trước, còn chiếc xe đằng sau thì vẫn chưa nhúc nhích gì cả, chủ nhân của nó nhìn chiếc xe đạp kia mà mặt méo xệch.

-"Sao em còn chưa chạy nữa? Đừng nói chị nặng quá nha..."

Kim Trúc đau khổ hỏi.

-"Em chạy liền đây."

....

Một buổi tối nọ.

-"Phong, mày biết Đặng Khắc Huy chứ?"

-"Không biết, là ai vậy?"

-"Còn nhớ cái lần mày đi đánh nhau với thằng kia, mà khi đánh thì nó dắt một đống đứa theo hỗ trợ không?"

-"Ừ, thì sao?"

-"Là Khắc Huy đã kêu đàn em nó đến xử mày đó. Trước khi mày nắm chủ và nổi tiếng ở khu này như bây giờ thì trước đó thằng Khắc Huy đã làm chủ ở đây. Vì bị mày cướp chức nên nó nảy sinh ý định trả thù đấy!"

-"Sao hắn không ra đấu tay đôi với tao mà phải nhờ đồng bọn ra đánh giùm vậy?"

-"Tao cũng tò mò tại sao hắn không ra mặt, nhưng nghe đồn hắn cũng mạnh lắm, vì cũng từng là đại ca như mày vậy. À mà hắn cũng học trường mình đó, có nên cẩn thận tí không?"

-"Nếu muốn lộ diện thì cứ lộ diện, tao chẳng sợ, giờ kiếm cái gì chơi đi."

-"Đi đá banh không?"

....

Từ sau vụ tụi con gái đánh oan Uyển Nhi, chuyện cả hai là chị em được họ đi rêu rao khắp nơi, câu chuyện ngày càng lan nhanh với một tốc độ chóng mặt!

Sức nhiều chuyện của con gái quả thật rất đáng sợ, lúc đầu chỉ có tụi con gái đó biết, rồi họ đi đồn, đi đồn và bây giờ nguyên cả trường ai ai cũng đều biết hai người là chị em.

Chấn Phong rất nổi tiếng trong trường, vì thế nên chuyện gì liên quan đến cậu đều được quan tâm, chuyện này cũng không ngoại lệ.

Cả Uyển Nhi bây giờ cũng nổi theo luôn.

-"Nhỏ đó là chị Chấn Phong đó, họ không giống nhau gì cả, nhưng nhỏ cũng xinh xắn ghê!"

-"Giờ mới biết được hot boy năm nhất Chấn Phong của chúng ta có chị gái, hóa ra tụi mình không biết gì về cậu ấy hết..."

-"Chị gái của thằng đại ca năm nhất kìa, đừng đυ.ng vào thì hơn!"

Uyển Nhi đi cùng Kim Trúc, đi đến đâu cũng được nghe những lời bàn tán chỉ chỏ.

-"Sao cả trường đều biết mày là chị gái thằng Phong rồi?"

-"Bảo đảm tụi con gái lần trước đi đồn tùm lum, mà...chắc thằng Phong biết chuyện này cũng sẽ không nói gì tao đâu ha?"

-"Ai biết được, có khi nó cho mày ăn hành dài dài luôn thì sao?"

-"Tao nghĩ cậu ta sẽ bình thường thôi, đừng hù tao chứ mậy!"

Ngoài ra, không chỉ là bàn tán, cả những hộp quà và thư tỏ tình cũng được tụi con gái giao phó cho cô đem về trao tận tay Chấn Phong.

Cầm một đống quà mà mỏi hết cả tay, giờ cô trở thành công cụ chuyển quà cho tụi con gái rồi, khổ quá đi!

Bước lên phòng hotboy của tụi con gái kia, quăng đống của nợ hết xuống sàn nhà, xong cô mới ngồi xuống thở hổn hển.

-"Sao nhiều bánh kẹo thế này, cô tặng tôi à?"

Cậu tươi cười.

-"Không phải, là của đám fan girl trong trường nhờ tôi mang về cho cậu..."

-"Gì?"

-"À...tại cả trường đều biết tôi là chị gái của cậu rồi, tôi bây giờ cũng hot giống cậu luôn nè..."

Chấn Phong hơi nheo mắt lại, cậu hỏi tiếp.

-"Là cô...nói cho tụi nó biết chúng ta là chị em?"

-"H...hôm kia chúng tôi tiện miệng nói ra, mà đâu có gì to tát đâu... Cậu nhìn xem, tôi vì cậu mà ôm nhiều bánh kẹo về chưa kìa, cảm ơn tôi đi!"

Tưởng như ai đó sẽ vui vẻ, nhưng xem chừng không phải vậy, ngược lại giống đang tức giận thế kia?

-"Cô thích việc mọi người biết chúng ta là chị em lắm sao?!!"

Tiếng la lớn của Chấn Phong khiến Uyển Nhi đang táy máy đống bánh kẹo đột ngột bất động.

-"Sao cậu lại hét lên thế kia... Mà biết chúng ta là chị em thì có làm sao đâu... Sao cậu mãi không chịu thừa nhận thế?"

-"Chết tiệt!!"

Chấn Phong quăng mạnh đống quà vào thùng rác không thương tiếc. Rồi cậu bỏ ra ngoài.

-"Tức giận như vậy, cậu ghét chuyện đó đến mức đó ư? Bao nhiêu năm rồi...sao cậu không thể nào chấp nhận được vậy..."

...

Chấn Phong lại đến quán bar, không mang theo bạn bè gì cả, chỉ ngồi uống rượu một mình. Diệu Huyền thì cũng đang nhảy nhót ở đây, trông thấy cậu liền vui mừng hớn hở ra mặt.

-"Chấn Phong... Tôi nhớ cậu quá, cậu đừng đá tôi có được không?"

Ngọt ngọt nhạt nhạt, tủi thân xà vào lòng cậu.

-"Tôi hứa sẽ không giả tạo khiến cậu căm ghét nữa đâu, tôi thực sự thích cậu rồi, làm bạn trai tôi lại nhé?"

-"Được."

-"Thật sao? Tôi sẽ lại là bạn gái cậu nhé?"

Đùa nhỏ cứ ngỡ cậu sẽ im lặng và từ chối chứ, ai ngờ cậu lại đồng ý nhanh như vậy, thật bất ngờ mà.

-"Tôi đã bảo là được rồi mà, cùng uống rượu với tôi đi..."

Cả hai vui đùa, uống rượu đến tối mịt mới chịu đi về, Chấn Phong say khướt nên Diệu Huyền đành phải dìu cậu về nhà.

Đến trước cửa nhà cậu, nhỏ vốn dĩ định về rồi, nhưng đi như thế này không quá uổng phí sao? Nhỏ bèn kéo cậu lại hôn trộm một cái.

Bất thình lình hai tay Chấn Phong ôm lấy vòng eo mềm mại của Diệu Huyền, trao lại nụ hôn đắm đuối đúng nghĩa, nhỏ sướиɠ tít cả mắt.

-"Kẹo dẻo của tôi..."

Còn đặt biệt danh kẹo dẻo cho nhỏ, cậu ấy thật dễ thương.

-"Kẹo dẻo của cậu đây, tôi thích cậu."

Thế là hai người họ tiếp tục hôn nhau trong màn đêm yên tĩnh, một khung cảnh lãng mạn.