Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Xem Tôi Như Em Trai Nữa Được Không?

Chương 18: Hot girl Diệu Huyền bị đá

« Chương TrướcChương Tiếp »
-"Mày không định tìm hiểu xem ai là người đã hại mày à?"

Uyển Nhi, Kim Trúc và Diệu Huyền đang ngồi nói chuyện với nhau.

-"Chuyện đã xảy ra rồi nên tao không muốn nhắc lại, với lại cũng sắp thi học kỳ rồi, tập trung học thôi. Coi như là tao xui xẻo vậy..."

Cô thở dài.

-"Mình rất lấy làm tiếc vì vụ xảy ra với cậu, hy vọng cậu sẽ không xui xẻo như vậy nữa, mình buồn lắm..."

-"Cảm ơn cậu."

-"Reng chuông rồi, lên lớp học thôi!"

....

Tám giờ tối ở quán bar Xuân Quỳnh, như thường lệ, Diệu Huyền nhảy múa xong luôn có thói quen hay đi lại bàn của tụi Chấn Phong ngồi.

-"Phong à, mới có hôm qua không gặp mà tôi cảm thấy nhớ cậu quá... Ghét ghê, thấy tôi nhảy có đẹp không?"

Nhỏ ngồi sát cạnh cậu, đám con trai ngồi chung bàn lại có dịp nhiều chuyện.

-"Bồ mới của mày xinh đẹp, nóng bỏng chết đi mất, tụi tao không sao rời mắt được!"

-"Mày quen người ta cũng nhiều ngày rồi, với tính tình của mày trước đây, quen vài ngày là thay người liền. Lần này thì khác, hóa ra mày tìm đúng nửa kia rồi à?"

Một thằng ghẹo cậu.

-"Chị, chị đã thu phục được thằng lăng nhăng này, chúng em không khỏi ngưỡng mộ chị!"

-"Đâu có tới nỗi đó, dù sao cũng cảm ơn mọi người..."

Diệu Huyền ngượng ngùng đỏ mặt.

Đám bạn vui vẻ ăn uống, rồi cùng nhau trò chuyện tiếp.

-"Thằng khỉ này hôm qua bắt tụi tao chép phạt mỏi hết cả tay!"

-"Mày quả thật biết lợi dụng danh hiệu đại ca cho những việc như vậy, tao phục mày luôn

đấy!"

-"Tao mà, tụi bây ngoài việc đánh nhau ra cũng được việc lắm!"

Phong trêu.

"Chết tiệt! Công sức của mình tan thành mây khói rồi, vắt óc bày mưu tính kế chi để rồi con nhỏ đó lại có dịp thân thiết với cậu ấy thêm, bực ơi là bực..."

Diệu Huyền cắn môi suy nghĩ.

Nhỏ nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu ta sát lại gần người mình, nhỏ muốn chủ động hôn cậu.

-"Không phiền chứ?"

Nhỏ nhắm mắt lại chuẩn bị thì cậu đẩy cánh tay đang ôm của nhỏ ra.

-"Em với chị chia tay đi."

Từ chối hot girl Diệu Huyền, ai cũng rất bất ngờ, đám bạn thì rút lại lời vừa nói lúc nãy, xem tiếp vở kịch thường ngày.

-"T..tại sao? Chúng ta có vấn đề gì đâu, hôm bữa vẫn còn đang rất hạnh phúc mà, tại sao khi không cậu lại..."

-"Chị không biết tôi là một thằng lăng nhăng có tiếng sao? Mỗi ngày tôi đều đi với một cô hết, tôi quen chị được nhiều ngày rồi, cũng phải đến lúc đổi người thôi."

Chấn Phong vừa nói vừa dửng dưng gắp trái cây ăn.

-"Cái gì chứ? Cậu kiếm bồ mới cũng chẳng có ai xinh đẹp bằng tôi đâu! Cậu sẽ hối hận đó!"

-"Chị thật sự rất xinh đẹp, nhưng biết làm sao, tôi lại có tật xấu rất là mau chán, và..."

Đoạn, cậu ghé sát vào tai Huyền thủ thỉ.

-"Dù chị là bạn của cô ta, nhưng lúc xảy ra tai nạn chị trông chẳng có vẻ gì là lo lắng cả, trong khi trước đó cô ngốc đó còn ngây ngô đi theo bảo vệ chị, cũng không biết rằng chị là loại người như vậy. Tôi không thích kiểu người ngoài mặt giả tạo như chị cho lắm..."

-"Cho nên, chị bị tôi đá rồi."

Chấn Phong nháy mắt một cái.

-"Tụi tao cứ tưởng mày đã thay đổi rồi, ai ngờ vẫn chứng nào tật nấy!"

Lũ bạn quan sát câu chuyện nãy giờ, phá lên cười.

-"Tao vẫn vậy thôi."

-"Chị xinh đẹp đừng thích cái thằng xấu tính này nữa, em cũng được mà, chị muốn thử hẹn hò với em không?"

Diệu Huyền liếc xéo tên đó một cái không thương tiếc, rồi nhìn Chấn Phong đang dửng dưng, nhỏ nén giận chạy ra khỏi quán bar, lòng uất hận không tả nỗi.

-"Em gái xinh đẹp sao đứng một mình ở đây? Vào uống với anh vài ly không em?"

-"Tao đang bực, xéo mau!"

-"Ái chà, khuôn mặt của em khi tức giận lại càng xinh đẹp hơn mới lạ chứ..."

-"Mã cha mi!! Cút đi cho khuất mắt tao!!"

Ông ta giật mình rồi đành lủi thủi đi, rõ ràng là con gái chân yếu tay mềm, mà sao mở miệng ra chửi thề không ngớt thế không biết.

Diệu Huyền đứng đó một hồi, nghĩ ra được điều gì đó, nhỏ móc điện thoại ra.

-"Dương Uyển Nhi, lớp 11A trường Lý Thánh Tông, bất cứ khi nào tụi bây có thể thu xếp được thì hẹn nhau tẩn nó một trận cho tao!"

....

Một buổi tối chủ nhật, ông Hùng và bà Hồng đi chơi, còn hai đứa con ở nhà.

Uyển Nhi hít một hơi thật sâu. Được rồi, cô phải đi cảm ơn, cậu ấy đã bảo vệ cô trước bà cô vật lý, rồi còn giúp cô chép phạt nữa, đặc biệt là câu nói...

"... Tôi tin cô..."

-"Ơ? Cậu ấy không có ở trong phòng, đi đâu rồi nhỉ?"

Cô tìm trong phòng không có, dưới bếp cũng không, đoạn đi ngang phòng khách thì thấy Chấn Phong đang nằm trên ghế sofa ngủ ngon lành.

-"Sao lại nằm ngủ trên ghế sofa thế kia? Lên phòng mà ngủ đi chứ..."

Ồ, lúc nằm ngủ cũng rất là phong cách nha, hai tay khoanh lại, một chân cong lên, gương mặt lúc ngủ say rất ư là đáng yêu. Uyển Nhi bất giác tiến lại gần.

-"Mũi cao, môi mỏng, da rám nắng nhưng độ mịn thì vô đối, mắt hí mà sao lông mi dài đẹp thế kia..."

Hồi nhỏ trông kháu khỉnh dễ thương biết bao, ai đoán được lớn lên điển trai đến cả cô cũng bất ngờ. Hèn chi nổi tiếng và được nhiều người hâm mộ cũng đúng thôi. Mà sao khi nhìn tên này cô lại có cảm giác hồi hộp nhỉ?

-"Lấy cái chén hứng đi, nước dãi của cô sắp chảy xuống thành dòng rồi kia kìa."

-"Cậu...cậu dậy sao không nói!! Làm tôi giật hết cả mình!!"

-"Ngu sao nói? Nhờ vậy tôi mới biết có người nhìn lén tôi ngủ, sắp chảy dãi nữa chứ."

Mặt đỏ như quả cà chua rồi, còn gì bằng việc nhìn trộm em trai mình mà lại bị phát hiện, có cái lỗ nào ở đây không cho Nhi chui xuống với.

Với tình huống này thì chúng ta hãy sử dụng chiêu đánh trống lảng là an toàn nhất!

-"Hê...cậu thích ăn mì xào còn gì...hôm bữa còn cướp của tôi... Vậy bây giờ có muốn ăn không? Tôi nấu!"

-"Đừng thay đổi chủ đề."

Ai đó cứng họng, nhất quyết không tha cho người ta là sao?

-"Nói gì thì nói, cô làm đi, bụng tôi đang cồn cào đây..."

-"Ok!"

Uyển Nhi lấy dụng cụ ra chuẩn bị nấu, Chấn Phong trong lúc đợi thì ngồi xem truyền hình. Cô đoạn không chịu được, bước tới lân la gợi chuyện.

-"Chuyện hôm trước...cảm ơn cậu..."

-"Ừ."

Trong lòng cảm thấy vui vui lạ thường, Uyển Nhi nói tiếp.

-"Mà này, cậu đi với Diệu Huyền thì chị chị em em ngọt xớt à! Còn với tôi đã tám năm rồi cậu vẫn không bao giờ xưng được như vậy, không công bằng chút nào!"

-"Bộ muốn biết lắm hả?"

-"Tất nhiên là muốn biết rồi, lý do là gì vậy?!"

Uyển Nhi nín thở, ây, có khi nào cậu sẽ tiết lộ cho cô biết thiệt không?

-"Bỗng dưng tôi hết hứng rồi!"

Ai đó ức chế lắm, phải tra khảo chứ sao nhịn đựoc.

-"Mì khét rồi kìa."

-"Á quên mất!"

Có đứa hớt hả hớt hải chạy tới chỗ bếp, một lúc sau nhăn nhó mặt mũi quay lại.

-"Cậu sao vậy, tôi còn chưa vặn lửa nữa mà khét cái gì?"

-"Không, tôi chỉ dặn trước giúp cô khỏi quên đó mà!"

-"Cậu thiệt tình!"

Thiên Minh đứng bên ngoài cửa và nhìn thấy hết tất cả. Vốn định đi đến nhà tìm Uyển Nhi hỏi thăm xem cô có sao không, không ngờ nhìn thấy cảnh tượng này.

Chẵng hiểu sao nhìn chị em họ nấu ăn cho nhau, lòng ngực Thiên Minh lại cảm thấy hơi khó chịu.

"Điên rồi, sao mình lại thấy ghen tỵ chứ?! Họ là chị em mà!"

Thiên Minh thở dài, tự nhủ với bản thân là sẽ cố gắng hơn nữa, rồi cậu trở về nhà.

....

Giờ tan học ở trường Lý Thánh Tông, sáng hôm nay Uyển Nhi không có chạy xe đạp, nên cô và Kim Trúc chỉ đi bộ về nhà.

Khi đi ngang qua con đường vắng vẻ thì một đám con gái xăm xổ xuất hiện, chặn hết các lối đi, khiến hai cô gái phải đứng yên tại một chỗ.

-"Ưm mấy chị có chuyện gì muốn nói với tụi tôi sao?"

-"Sao chặn đường không cho tụi tôi đi, rốt cuộc mấy người muốn gì đây?"

Một nhỏ đứng giữa, hình như là trùm đám con gái này, lên tiếng.

-"Tụi tao hôm nay phải cho con bé này một bài học, còn cưng nếu không muốn bị liên lụy thì về trước đi, cưng không có tên trong danh sách."

Đôi bạn nghe xong thì rất sốc, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao họ muốn cho Uyển Nhi một bài học?

-"Ai đời lại bỏ mặc bạn bè! Mấy người khôn hồn đi đi không tôi la lên cho mọi người đến đó!"

Kim Trúc hét lên.

-"Ở đây vắng vẻ mà."

Nói rồi con nhỏ đó ra hiệu cho tụi con gái xông lên.

-"Khoan đã, tại sao mấy người...á!!"

Uyển Nhi chưa kịp nói hết câu thì bàn tay một nhỏ nắm lấy tóc cô kéo giật mạnh.

-"Làm gì vậy?! Còn không buông cậu ấy ra?!"

Kim Trúc định chạy đến thì bị xô mạnh ra.

-"Đau quá...xin đừng...!!"

Cả đám xúm lại giật tóc, đánh nhéo cô. Kim Trúc mỗi lần muốn xông vào bảo vệ bạn mình thì đều bị bạo lực đẩy ra.

-"Cho mày chừa cái tội đi quyến rũ anh Phong, tầm thường mà cũng bày đặt tranh giành anh Phong với chị đại tụi tao, đúng là chẳng biết lượng sức!"

Kim Trúc nghe loáng thoáng, bất chợt hiểu ra mọi chuyện, nhỏ hốt hoảng la lên.

-"Đợi một chút!! Cậu ấy là chị gái của Chấn Phong mà!! Quyến rũ cái gì ở đây?!"

-"Mày nói sao?!"

Đám con gái hoảng hốt dừng mọi động tác lại, đồng loạt kinh ngạc nhìn con bé vừa nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »