- Á sao anh lại - cô khi thức dậy đã thấy phía bụng mình nặng nhìn xuống thì ra là hắn ôm cô
- Tên biếи ŧɦái mau buôn ra - cô đẩy hắn ra nhưng hắn càng xiếc chặc hơn
- Để tôi ôm chút nữa năm phút thôi - giọng hắn cứ thế mà nhỏ dần hắn bệnh sao? Cô như bị đứng hình cứ nằm yên để cho hắn ôm
- Hết năm phút rồi mau buôn ra nhanh lên - cô đẩy hắn đúng lỳ lộm mà đồ chùa hay sao mà ôm hpài
- Tôi còn chưa tính sổ với em dụ giám giấu con tôi bây giờ hung dữ gì - hắn vẫn không chịu buôn cô ra vẫn cứ ôm
- Nếu tôi cho anh biết anh có cho tôi ra đi không?còn bây giờ thì sao - Cô quay sang nếu ngày hôm đó cô không kêu bác sĩ nói dối với hắn thì có lẽ.....
- Sẽ không và không có quyền cho phép tôi thì tôi không cho em đi - hắn
- Nhưng có lẽ bây giờ tôi có đi hay không phải anh quyết định dù gì chuyện gì nó cũng phải đến - Cô đưa tay để lên eo mình, trong bụng trong cơ thể cô đã có một thứ mà nó đang ăn từ từ các tỉnh mạch cuả mình làm sao đây
- Em sẽ không sao cả em cứ xem tất là một giấc mơ, đi thay đồ đi tôi dẫn em đi chơi - hắn bỗng ngồi dậy cười với nó nụ cười mà nó chưa bao giờ thấy nó như nụ cười trước lúc.........
- Tôi không đi đâu anh cho tôi ra khỏi đây đi - cô vẫn ngồi ở trên giường
- Coi như tôi xin em hôm nay thôi - hắn đưa bộ đồ cho cô. Cô cằm rồi đi dô phòng thay hôm nay hắn thật lạ
Sau khi bước ra cô đã thấy hắn ngồi trên sofa tay cằm tờ báo
- Đi thôi - hắn kéo cô đi xuống nhà
- Hạ Băng đâu? - cô giờ mới để ý
- Tôi cho con bé đi chơi rồi em yên tâm - hắn mở cửa cho nó bước vào trong xe
- Mình đi đâu bây giờ. - hắn quay samg hỏi
- Hay đi chợ đi - cô hờ hững nói
Thế là hai người đi tới chợ vừa xuống xe mọi người ai cũng nhìn
- Anh đi cất xe đi - cô khìu tay hắn
- Mà nay này - cô kéo hắn lại cởi cái áo vest ra săn tay áo đến khủy tay cho hắn, hắn nhìn cô mà ngẩn
người cũng lâu rồi cô không làm cho hắn. Hắn đi cất xe trong một con hẻm.Khi quay lại hắn không thấy cô đứng đó nhìn xung quanh rồi có thứ gì lành lạnh đặt trên mắt hắn,
- Đi thôi - thì ra là cô, hắn nhìn cô khiến cô không đươc tự nhiên, hắn đưa tay trên khoé môi cô lau đi vết màu đỏ lòng lại thở dài một tiếng
Cô nắm tay kéo hắn đi khắp nơi đến khi mệt cô lại kéo hắn vào một chỗ bán đồ trang sức nằm trên con đường lớn
- Xin chào chủ tịch Ngự và - bà chủ bán hàng đi ra lời nói của bà khiến cho cô hơi giật mình
- À tôi là Hy Tranh, xin chào - cô cũng lịch sự đáp lại đù hỗi bối rối không biết phải nói thế nào đi chợ mà còn kêu chủ tịch Ngự
- Tôi muốn mua chiếc vòng đó - hắn chỉ chiếc vòng được đặt ở hàng đầu chiếc vòng khá đơn giản thực ra nó là chiếc lắc có gắng thêm chuông
- Woa này đúng là có mắt thẳm mỹ - bà vừa nói vừa lấy chiếc vòng đưa cho hắn
- Bao nhiêu - hắn thờ ơ nói
- 3000 vạn ạ - bà cung kính đáp
- Được tôi lấy - rồi hắn đeo dô tay cô cô cứ giấu tay mình đi ôi trời mắc thế
- Em mau đưa tay ra cho tôi, tôi vì sợ em sẽ đi lạc nên mới tặng e m thôi - cô nghe thế cũng đưa tay ra cho hắn. Hắn mua không phải vì sợ cô đi lạc mà chỉ muốn đánh dấu chủ quyền và để hắn có thể nhận ra cô