Đừng Vội Nói Lời Yêu

4/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tô Lạc trừng mắt với anh ta, lửa giận bốc lên đầu. “Cô lại nổi điên đấy à?” Bắt gặp bộ dạng này của cô, Tiêu Kiến Thành chau mày hỏi. “Không dám.” Tô Lạc đáp. “Tôi chỉ muốn cầu xin anh.” “Nhưng đây kh …
Xem Thêm

Chương 5: Anh và cô và anh ta
Tô Lạc đi bộ một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng về đến cơ quan. Cô đi thẳng tới phòng làm việc của Thư ký Dụ, chuẩn bị “tự thú”, đồng thời đề nghị rút khỏi công việc quyên góp lần này.

“Này, cô đi nhanh thế làm gì, mau lại đây giúp chị đi!” Lúc đi qua văn phòng của Tiểu Tần, cô chợt nghe thấy chị gọi mình.

Tô Lạc quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Tần đang bày mười mấy cái phong bì ở trên bàn, trong tay còn cầm một xấp tiền.

“Chị làm gì vậy?” Tô Lạc đi đến hỏi.

“Chủ tịch Mã của bên Chính hiệp1, đến kiểm tra, cơ quan phải phát công tác phí chứ còn gì nữa! Cô mau đếm giúp chị, có mười ba phong bì, mỗi phong bì hai trăm.”

“Chẳng phải trước Tết ông ta đến rồi hay sao?” Tô Lạc vừa kiểm tra tiền trong phong bì vừa hỏi.

“Trước Tết là thăm hỏi, lần này là kiểm tra công tác hỗ trợ sự nghiệp giáo dục. Tuy danh nghĩa khác nhau nhưng “mục đích” đều như nhau cả.” Tiểu Tần bĩu môi, bỏ một tập tiền vào phong bì.

Tô Lạc nhìn thấy liền nhắc chị: “Không phải mỗi phong bì chỉ bỏ hai trăm thôi sao?”

“Nhân viên hai trăm, lãnh đạo một ngàn.”

“Hả? Rộng rãi như vậy à?” Tô Lạc rất xót ruột.

Tiểu Tần hạ giọng thầm thì: “Thư ký Dụ không muốn ở lại cơ quan từ lâu.

Ông ta muốn chuyển sang đơn vị cấp hai của Chính hiệp tỉnh.”

“Chú ấy không muốn làm thật sao?”

“Đúng thế ở đây chán chết đi được, vừa không kiếm được tiền cũng chẳng thể lên chức.”

“Kể cả không muốn làm thì chú ấy cũng không thể đem tiền từ thiện của chúng ta để chạy cửa sau.”

Tiểu Tần vội bịt miệng Tô Lạc. “Người đẹp ơi, phiền cô nói nhỏ một chút. Khi nào lãnh đạo đến, cô nhớ đưa phong bì. Đây là quy tắc ngầm chứ không phải đi cửa sau, sau này cô mà làm lãnh đạo thì cũng vậy thôi.”

Vừa dứt lời, đầu kia hành lang vang lên tiếng cười nói vui vẻ: “Rất tốt, Tiểu Dụ, chú đã tạo phúc cho muôn dân, xây dựng xã hội hòa hợp.”

“Tất cả nhờ vào sự chỉ đạo sáng suốt của Chủ tịch. Chỉ thị của Chủ tịch khi đến thăm hồi trước Tết chính là mục tiêu công tác của chúng tôi trong năm nay.” Thư ký Dụ đáp.

Dù cách khá xa nhưng Tô Lạc cũng có thể cảm thấy lời biểu dương của Chủ tịch Mã cao vυ"t trên trần nhà, trong khi câu trả lời của Thư ký Dụ cũng phảng phất bị cuốn theo.

“Trước Tết, lãnh đạo có chỉ thị gì vậy?” Tiểu Tần hỏi.

“Em không nhớ.” Tô Lạc lắc đầu.

“Mục tiêu công tác mà cô không nhớ sao?”

“Em đoán, ngay cả Chủ tịch Mã cũng không nhớ ấy chứ.”

Hai chị em nhìn nhau cười.

Lúc này, Thư ký Dụ cùng Chủ tịch Mã đi ngang qua phòng, nhìn thấy Tô Lạc và Tiểu Tần, ông ta đưa mắt ra hiệu. Tiểu Tần hiểu ý lãnh đạo, lập tức nhét tập phong bì vào tay Tô Lạc. “Lát nữa, cô nhớ phát phong bì cho bọn họ, chị phải đi lo bữa trưa bây giờ.”

Tô Lạc đi theo Tiểu Tần ra khỏi văn phòng. Đoàn khảo sát đi thăm từng phòng, ngoài Chủ tịch Mã thỉnh thoảng hỏi vài câu, những người còn lại đều tỏ ra thờ ơ.

Đột nhiên, có người gọi Tô Lạc: “Chào cô, Tiểu Tô!”

Tô Lạc ngoảnh đầu, nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp đứng cuối đoàn người.

Cô ta đi đôi giày cao gót, tay cầm cái xắc nhỏ.

“Chào cô.” Tô Lạc lên tiếng, cô cảm thấy người phụ nữ này rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.

“Cô làm việc ở đây à?”

“Vâng.”

“Công tác bao lâu rồi?”

“Năm năm rồi.”

“Năm năm? Lâu như vậy sao? Tôi thật sự khâm phục cô.”

“Cũng không phải lâu lắm. Có đồng nghiệp còn làm lâu hơn tôi, hơn nữa còn đi làm giáo viên tình nguyện ở nông thôn.”

“Ừ, tôi biết rồi, công việc đó quả thật không dễ dàng.”

“Đúng thế, công việc đó mới thật sự vất vả…” Tô Lạc đáp.

Trong lúc nói chuyện, người phụ nữ luôn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi.

Tô Lạc càng nhìn càng thấy cô ta quen mắt nhưng vẫn không nhớ ra là ai. Cô lịch sự giơ tay mời cô ta vào văn phòng của mình: “Cô có vào tham quan không?”

Người phụ nữ xua tay. “Không cần đâu, cảm ơn cô.”

Tô Lạc đành cùng cô ta đứng ngoài hành lang, trong đầu cố nhớ lại. Người phụ nữ đột nhiên hỏi một câu: “Chắc Kiến Thành quyên góp không ít tiền cho quỹ của các cô phải không?”

Nghe thấy hai từ “Kiến Thành” Tô Lạc mới bừng tỉnh. Thì ra đây là người đẹp ngồi bên cạnh Tiêu Kiến Thành tại buổi đấu rượu hôm đó, cũng là người hôm sau nhận điện thoại của cô.

“Anh ta à…” Tô Lạc vừa nghĩ vừa kéo dài âm điệu, sau đó bổ sung một câu đầy thâm ý: “Đúng rồi, người ở hiền sẽ gặp lành.”

Người phụ nữ kia tưởng đây là lời khen ngợi, liền phụ họa: “Tất nhiên rồi, Kiến Thành rất có lòng thương người.”

Tô Lạc khó khăn lắm mới không phì cười. Đúng lúc này, Chủ tịch Mã dẫn đầu đoàn người, hài lòng rời khỏi khu văn phòng. Cả đoàn chen chúc trong thang máy xuống dưới, đi ra khách sạn ở gần đó.

Tiểu Tần chờ sẵn ở phòng ăn riêng của khách sạn. Người đẹp kia liền kéo Tô Lạc ngồi cạnh mình, Tô Lạc liền chiếm một chỗ cho Tiểu Tần.

Sau vài lời khách sáo nhường chỗ, cả chủ lẫn khách đều yên vị, vừa vặn đủ ba bàn.

Thư ký Dụ đứng lên phát biểu. Tô Lạc nhân cơ hội lén gắp miếng nộm mộc nhĩ bỏ vào miệng. Hôm nay đi bộ một tiếng đồng hồ, cô đã đói đến mờ mắt.

Người đẹp ngồi bên cạnh hỏi nhỏ: “Cô rất thân với Kiến Thành phải không?”

“Tôi chỉ quen sơ sơ.”

“Hôm đó, cô bảo có việc gấp tìm anh ấy, đã giải quyết xong chưa?”

“Xong rồi.”

“Thật ngại quá, không giúp cô đánh thức anh ấy dậy được. Chắc cô cũng nghe ra, lúc đang ngủ mà bị gọi dậy, anh ấy nóng tính đến mức nào.”

“Không có gì.” Tô Lạc không muốn nhắc đến người đàn ông đó. Tuy nhiên, trong đầu cô tự động hiện lên hình ảnh căn phòng với chiếc giường hình bầu dục cỡ lớn, nhà tắm lắp kính trong suốt với chiếc áσ ɭóŧ vắt trên thành bồn tắm, cô bất giác liếc người phụ nữ một cái.

“Cô ở Chính hiệp tỉnh à?” Tô Lạc hỏi.

“Đúng vậy.”

“Cô làm việc ở đó sao?” Tô Lạc nhấn mạnh vào từ “làm việc.”

“Đúng thế, tôi ở ủy ban đề án. Đúng rồi, quên mất không giới thiệu, tên tôi là Thẩm Doanh, chữ Doanh của từ óng ánh ấy.”

Tô Lạc vừa định giới thiệu bản thân, Tiểu Tần đã đi đến ngồi xuống cạnh cô, lên tiếng trước: “Tô Lạc, cô đã bắt đầu tạo quan hệ với lãnh đạo tỉnh đấy à?”

“Tôi đâu phải là lãnh đạo.” Thẩm Doanh lập tức phủ nhận.

Bên cạnh có người nói xen vào: “C là lãnh đạo to nhất của Chính hiệp còn gì?”

“Chỉ cần cô nở nụ cười, Chủ tịch của chúng ta sẽ nghe lời cô ngay.”

“Người đẹp mới có thể lãnh đạo tất cả.”

Thẩm Doanh mỉm cười thẹn thùng.

“Chức lãnh đạo lớn quá, loại dân đen như chúng tôi không thể với tới, ngồi cùng nhau không mấy thích hợp.”

Tiểu Tần nửa đùa nửa thật, kéo Tô Lạc đi chỗ khác.

Thẩm Doanh vội giữ tay Tô Lạc, không cho cô rời đi. Hành động của cô ta khiến Tô Lạc cảm thấy hơi kỳ lạ.

Thức ăn đã được dọn lên, mọi người bắt đầu động đũa. Lúc này Thẩm Doanh mới buông tay Tô Lạc, ở giây tiếp theo, cô ta lấy điện thoại trong túi xách, thốt lên một câu: “Ôi, có mấy cuộc gọi nhỡ mà mình không biết.” Nói xong, cô ta bấm số gọi lại.

“A lô, Kiến Thành à… Anh tìm em phải không?” Lại là tên Tiêu Kiến Thành đó.

“Anh đang ở đâu? Ở công ty à? Em đang bận việc ở bên ngoài… Anh thử đoán xem em vừa gặp ai? Bạn rượu của anh ấy… Bạn rượu nhiều quá? Ha ha…” Thẩm Doanh nở nụ cười, tiếng cười thánh thót như tiếng chuông.

“Chính là cô gái uống rượu giỏi hơn anh đó. Đúng rồi, em đang ở chỗ Tiểu Tô… Vâng, buổi tối gọi lại sau.”

Thẩm Doanh cúp điện thoại, quay sang Tô Lạc. “Kiến Thành nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm cô.”

“Vậy sao?” Tô Lạc nhếch miệng, trong lòng không tin.

Tiểu Tần đang nhai thịt bò, nghe thấy cuộc đối thoại liền hỏi: “Tiêu Kiến Thành nào cơ? Là Tiêu Kiến Thành đó à?”

Tô Lạc huých tay vào người chị, ra hiệu im lặng. Bên cạnh có người nói xen vào: “Đúng rồi, chính là Tiêu Kiến Thành “kim cương vương lão ngũ “2. Thẩm Doanh của chúng tôi là người đẹp số một của Chính hiệp, tất nhiên phải tìm bạn trai xuất sắc mới được.”

Thẩm Doanh ôm mặt ngượng ngùng. “Anh đừng nói như vậy mà.”

Tiểu Tần chợt nhớ ra điều gì, đứng dậy hỏi Tô Lạc: “Cô đã phát phong bì chưa?”

“Chưa.” Bây giờ Tô Lạc mới nhớ tới tập phong bì trong túi xách. Hai người vội đi phát, sau đó ra ngoài thanh toán tiền ăn trước.

Đến khi xong xuôi, các lãnh đạo cũng đã ăn được tương đối, đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Thẩm Doanh đi đến chào tạm biệt Tô Lạc: “Tiểu Tô, có dịp hẹn cả Kiến Thành, chúng ta lại tụ tập cùng nhau nhé?”

Tô Lạc gật đầu. Tiểu Tần ở bên cạnh lên tiếng: “Tôi cũng muốn tham gia, chúng ta cùng ôn chuyện cũ.”

Thẩm Doanh nở nụ cười rạng rỡ. “Được thôi, hoan nghênh chị!” Nói xong, cô ta quay người rồi đi.

Tô Lạc dõi theo bóng lưng người phụ nữ, thở dài.

“Một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, còn là phân trâu dát vàng nữa…”

“Cô sai rồi. Dù là hoa nhài, cô ta cũng chỉ là bông hoa được làm từ phân trâu.” Tiểu Tần lên tiếng.

Cảm thấy ngữ khí của Tiểu Tần hôm nay đặc biệt hà khắc, Tô Lạc cười. “Chị ghen tị người ta xinh đẹp, đúng không?”

Tiểu Tần nhìn cô, ánh mắt chứa đựng hàm ý sâu xa.

“Cô không biết cô ta à?”

“Không, em mới chỉ cùng cô ta ăn một bữa cơm.”

“Trước kia, cô chưa từng nghe nhắc đến tên cô ta?”

“Hình như em không có ấn tượng.”

“Chẳng ai kể với cô về Thẩm Doanh hay sao? Cô chưa từng nhìn thấy ảnh cô ta à?” Tiểu Tần hỏi dồn dập.

“Chị sao thế? Nếu thấy ảnh thì em đã nhận ra rồi.”

Tiểu Tần thở dài. “Cũng phải, đều là chuyện buồn trong quá khứ, ngoài bậc “nguyên lão” của cơ quan như tôi, chắc không ai biết chuyện này.”

“Chị nói gì mà lạ thế?” Tô Lạc hết sức nghi hoặc.

Tiểu Tần trịnh trọng đứng đối diện Tô Lạc, nói rành rọt từng từ một: “Tôi nói nhỏ cho cô biết, Thẩm Doanh chính là bạn gái cũ của Dương Nhuệ đấy.”

Vừa dứt lời, chị liền đi ra đại sảnh khách sạn, để lại một mình Tô Lạc đứng như trời trồng.

Tô Lạc còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đằng sau đã có người hét lớn: “Tô Lạc, cô đứng đó làm gì? Còn không mau tiễn khách?”

Tô Lạc quay đầu, bắt gặp Thư ký Dụ mặt đỏ bừng bừng, cùng Chủ tịch Mã đang đi về bên này. Nhìn thấy cô, Chủ tịch Mã để lộ vẻ mặt hiền từ và độ lượng, đồng thời quay sang hỏi Thư ký Dụ: “Đây là nhân viên ở chỗ các chú à?”

“Cô ấy là Tiểu Tô, nghiên cứu sinh, năng lực rất xuất sắc.” Thư ký Dụ vừa khen ngợi vừa đưa mắt ra hiệu cho cô đi theo bọn họ.

Tô Lạc đành đi theo ra ngoài.

“Nghiên cứu sinh trẻ tuổi mà lại cống hiến cho sự nghiệp từ thiện, Thư ký Dụ, chú cũng giỏi thật đấy.” Chủ tịch Mã vỗ nhẹ lên vai Tô Lạc khiến cô hơi khó chịu.

“Chủ yếu do Chủ tịch luôn quan tâm đến quỹ từ thiện, khiến quỹ phát triển tốt, thu hút được nhiều nhân tài.” Thư ký Dụ đáp rất trôi chảy. Tô Lạc không khỏi ngạc nhiên vì bình thường ông ta đâu có ăn nói văn vẻ như hôm nay.

Chủ tịch Mã nở nụ cười thoải mái, lại chạm vào tay Tô Lạc. “Tiểu Tô phụ trách công việc gì ở cơ quan?”

“Quyên góp ạ.” Tô Lạc đáp ngắn gọn.

Thư ký Dụ trừng mắt với cô, bổ sung thêm: “Tiểu Tô gia nhập quỹ từ thiện đúng lúc quỹ ở giai đoạn phát triển tốt, số tiền quyên góp mỗi năm một tăng cao. Năm nay có khả năng chạm mốc mười triệu nhân dân tệ. Đây là thành quả của sự cố gắng mà Tiểu Tô đã bỏ ra.” Vừa nói, ông ta vừa vô thức đứng thẳng người.

Làm việc chung bao năm, Tô Lạc ít nhiều cũng biết tính Thư ký Dụ, cô liền mở miệng: “Không đâu, nhờ sự lãnh đạo của Thư ký Dụ, chúng tôi mới có ngày hôm nay.”

Chủ tịch Mã gật đầu. “Tốt! Tốt lắm!”

Ba người vui vẻ đi ra đường. Thẩm Doanh đang đứng chờ bên cạnh xe ô tô, nhìn thấy lãnh đạo, cô ta liền đi tới.

“Chủ tịch Mã, hôm nay chú có vẻ rất vui.”

“Có dịp nhìn thấy lương tâm và lòng yêu thương của xã hội ở nơi này, tôi hết sức cảm động.” Ông ta vô tình mà hữu ý lại đặt tay lên vai Tô Lạc, đồng thời ra chỉ thị mới nhất: “Chúng ta cần phải học tập tinh thần vô tư cống hiến, phấn đấu vượt qua khó khăn gian khổ của các đồng chí ở đây. Với tư cách cơ quan Chính hiệp, chúng ta càng phải quan tâm đến việc nâng cao đời sống nhân dân, cống hiến cho sự nghiệp xây dựng xã hội ấm no, hạnh phúc.”

Đám đông vỗ tay nhiệt liệt khiến người bán khoai lang nướng ở bên đường giật mình hoảng hốt, vội đẩy xe đi mất.

Thẩm Doanh lập tức tiếp lời: “Chủ tịch Mã, mọi người cần phải học tập Chủ tịch. Lần trước, Chủ tịch kêu gọi ông ngoại của Kiến Thành quyên tặng đồ cổ và bức thư pháp, bán được không ít tiền.”

“Đúng vậy.” Trí nhớ của Chủ tịch Mã như được đánh thức. “Tôi phải làm công tác tư tưởng bao lâu, Tư lệnh Đường mới hạ quyết tâm quyên tặng. Bây giờ tiền đã được chuyển về tài khoản chưa?”

Thư ký Dụ và Tô Lạc đồng thời lên tiếng. Thư ký Dụ nói: “Đã đến rồi ạ.”

Còn Tô Lạc lại nói: “Bên đó lại mang đồ về rồi ạ.”

Giọng Tô Lạc khá lớn, cô lại đứng gần Chủ tịch Mã nên ông ta nghe thấy rõ mồn một.

“Cái gì? Ai mang đồ về? Mang đồ gì về?” Chủ tịch Mã truy vấn.

Ý thức được bản thân lỡ miệng, Tô Lạc đành trả lời: “Tiêu Kiến Thành…

Tiêu Tổng đã thu hồi toàn bộ số vật phẩm quyên tặng.”

“Sao có thể quyên tặng rồi lại đòi về?” Chủ tịch Mã tỏ ra tức giận.

Thư ký Dụ liền xoa dịu: “Chủ tịch, đây chỉ là sự hiểu nhầm, chúng tôi đang xử lý.”

Chủ tịch Mã cắt ngang lời ông ta: “Tiểu Dụ, chú định tốt khoe xấu che hay sao?”

Sau đó, ông ta quay sang Thẩm Doanh. “Cô bảo cháu trai của ông già họ Đường chiều nay đến văn phòng gặp tôi.”

Nói xong, ông ta lại nhìn Tô Lạc. “Cô! Chiều cũng đến văn phòng tôi.”

Chủ tịch Mã bực tức lên xe ra về. Thư ký Dụ nở nụ cười tươi, vẫy tay chào tạm biệt đoàn khảo sát.

Tiểu Tần tiến lại gần, thì thầm hỏi Tô Lạc: “Lẽ nào… mối quan hệ giữa Thẩm Doanh và Tiêu Kiến Thành không bình thường?”

Tô Lạc gật đầu.

“Hừ, con bé này tham phú phụ bần.”

Tô Lạc lại gật đầu.

“Còn nữa… đồng chí Tô Lạc, cô đã phản bội tổ chức, tiết lộ cơ mật, cô chết chắc rồi.”

Tô Lạc chỉ có thể tiếp tục gật đầu.

Quả nhiên, khi xe ô tô khuất dạng, Thư ký Dụ quay người đi đến trước mặt Tô Lạc, lên tiếng: “Tô Lạc, từ tháng sau, cô sẽ chuyển sang phòng triển khai hoạt động, theo Trưởng phòng Vạn học cách để tổ chức các hoạt động.”

Tô Lạc biết, cuối cùng cô đã bị giáng chức.

Cũng tốt thôi, cô đã chán ghét công việc suốt ngày phải tiếp xúc với người có tiền. Cô hỏi dò một câu: “Chiều nay, cháu không phải đến chỗ Chủ tịch Chính hiệp nữa đúng không?”

“Từ tháng sau, từ tháng sau, cô không nghe rõ sao?”

Thư ký Dụ gầm lên. Nhìn thấy bọt mép phun ra từ miệng ông ta, Tô Lạc liền rờ i đ i .

Buổi chiều, Tô Lạc đi đến tòa văn phòng trang nghiêm của ủy ban Chính hiệp tỉnh. Bước chân của cô bất giác nặng như đeo chì.

Có người vượt qua Tô Lạc, bấm nút thang máy trước cô, đồng thời nói chuyện điện thoại: “Sao ông ta lại biết? Thái độ của ông ta thế nào? Tôi không sợ ông ta… Tất nhiên, vẫn phải giữ thể diện chứ…”

Tô Lạc nhận ra, đối phương là Tiêu Kiến Thành. Tiêu Kiến Thành ngược lại chẳng để ý đến cô. Cửa thang máy vừa mở ra, anh ta lao vào trong nhanh như tên bắn. Cô còn đang do dự, Tiêu Kiến Thành đã bấm nút đóng cửa thang máy. Như vậy cũng tốt, nếu hai người đi cùng nhau, chắc chắn sẽ xảy ra đυ.ng độ, cô thở phào nhẹ nhõm.

Lần chần mãi, cuối cùng cũng đến trước cửa văn phòng của Chủ tịch Mã, Tô Lạc đứng im vài giây, bên trong vang lên tiếng cười nói vui vẻ.

Cô khẽ gõ cửa, thư ký đi đến mở cửa cho cô, trong phòng đầy khói thuốc lá.

Thẩm Doanh và Tiêu Kiến Thành ngồi cạnh nhau trên chiếc sofa da thật. Hai người đang trò chuyện với Chủ tịch Mã.

“Chú Mã, lúc đó cháu thích chơi với Ngưu Ngưu nhà chú nhất. Anh ấy đặc biệt thông minh, thường hay nghĩ ra trò mới.” Thẩm Doanh nói.

“Giáng sinh năm ngoái, nó từ Mỹ về một lần.” Chủ tịch Mã ngồi sau bàn làm việc, tựa vào thành ghế hút xì gà.

“Sao không ai nói với cháu? Lâu rồi không nhìn thấy anh ấy nên cháu rất muốn gặp một lần.” Thẩm Doanh cất giọng nũng nịu.

“Cháu gặp rồi, cậu ấy bây giờ rất đẹp trai, hơn nữa ngày càng chín chắn, trầm ổn.” Tiêu Kiến Thành tiếp lời.

“Có đẹp trai gì đâu, bình thường thôi.” Chủ tịch Mã tỏ ra khiêm tốn.

“Anh ấy giống chú nên chắc chắn đẹp kiểu đàn ông.” Thẩm Doanh suy đoán.

“Không chỉ đẹp trai mà còn rất thông minh. Chơi bài với cậu ấy, cháu thua liểng xiểng.” Tiêu Kiến Thành tiếp lời.

Chủ tịch Mã cười lớn. “Chú cũng nghe nó nhắc đến chuyện này. Nghe nói tối hôm đó, cháu rất xui xẻo?”

“Không phải số cháu đen mà kỹ thuật tệ quá, chơi không lại cậu ấy. Có một ván cậu ấy thắng hơn sáu ngàn.”

Tô Lạc đứng ở cửa, tiến lùi không xong. Bây giờ cô mới phát hiện, hóa ra ba người họ có mối quan hệ thân thiết như vậy.

Cô thư ký cầm cốc trà, ra hiệu cho cô ngồi xuống sofa. Tô Lạc chọn một chiếc ghế đơn ở xa nhất. Thẩm Doanh mỉm cười, gật đầu chào cô. Tiêu Kiến Thành tiếp tục coi cô như không tồn tại.

Chủ tịch Mã trở lại vấn đề chính: “Kiến Thành à, nghe nói cháu thu hồi số đồ ông ngoại đã đem quyên tặng?”

“Vâng ạ.” Tiêu Kiến Thành không giấu giếm.

“Làm vậy không hay cho lắm.”

“Là ông ngoại cháu đầu óc không minh mẫn nên mới quyết định hồ đồ.”

“Không phải hồ đồ đâu, là chú động viên ông ấy quyên tặng đấy.” Chủ tịch Mã giải thích.

“Quyên góp từ thiện là chuyện tốt nhưng ông ngoại lại đem quyên tặng đồ gia truyền của nhà cháu. Hơn nữa, cặp bình gốm Thanh Hoa là bà ngoại để lại cho mẹ cháu. Hồi còn sống, mẹ cháu đã dặn đi dặn lại phải giữ gìn thật cẩn thận. Cháu cũng chỉ làm theo ý nguyện của mẹ cháu mà thôi.”

Tô Lạc vốn chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu Tiêu Kiến Thành chỉ trích cô lừa bịp, cô sẽ lập tức phản bác, nhưng không ngờ, anh ta lại lấy lý do khác, cô nhất thời không thể phân biệt thật giả.

“Thì ra là vậy.” Trước thái độ chân thành của Tiêu Kiến Thành, Chủ tịch Mã đâm ra khó xử. “Nhưng đồ đã quyên tặng rồi, số tiền đấu giá cũng đã được báo lên trên, bây giờ rút lại sợ sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Cháu nên xử lý mọi việc trước mới phải.”

“Cháu cũng từng nói với ông ngoại rất nhiều lần. Chú cũng biết đấy, trước khi nằm viện, ông đã không còn tỉnh táo. Có mấy ngày cháu bận công việc nên không lưu ý, khi hỏi đến thì đồ đã biến mất. Cháu cũng vì bất đắc dĩ mới sử dụng hạ sách này.”

“Đúng rồi, tình hình của Tư lệnh Đường thế nào rồi?” Chủ tịch Mã hỏi.

“Không tốt lắm, chắc cũng chỉ mấy ngày nữa thôi ạ.” Tiêu Kiến Thành đáp.

“Quan tâm đến trẻ em thất học ở vùng núi nghèo là nguyện vọng cuối cùng của Tư lệnh Đường, cháu hãy cố gắng hoàn thành nguyện vọng của ông ấy.”

“Cháu biết…” Tiêu Kiến Thành gật đầu. “Cháu đã bàn qua với Tô tiểu thư, tuy cháu thu hồi đồ quyên tặng nhưng vẫn bỏ tiền xây trường học. Việc này, trước sau gì cháu cũng sẽ làm thay ông cháu.”

Nghe Tiêu Kiến Thành nói vậy, Tô Lạc mở to mắt nhìn anh ta. Lúc này, anh ta đang ngồi thẳng người, miệng mỉm cười, nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của Chủ tịch Mã. Cô hoàn toàn không biết người đàn ông này lúc nào nói thật, lúc nào giả dối, đâu mới là bộ mặt thật của anh ta?

Chủ tịch Mã cuối cùng cũng quay sang Tô Lạc. “Tiểu Tô à!”

“Vâng, tôi đây.” Tô Lạc vội đáp.

“Xem ra các cô làm việc vẫn chưa đến nơi đến chốn. Các cô nên sớm nắm được nỗi khổ tâm của Tiêu Tổng, nên bàn bạc, thống nhất từ trước. Như vậy sẽ không cần lôi đến chỗ tôi giải quyết.”

Tiêu Kiến Thành gật đầu phụ họa, còn Tô Lạc không còn lời nào để nói, bây giờ cô mới biết thế nào gọi là “cả bên trong lẫn bên ngoài đều không phải là con người”.

Ba người kia lại chuyển sang đề tài khác. Một lúc sau, cô thư ký đi vào nhắc Chủ tịch Mã chiều nay còn buổi họp, cuộc trò chuyện thân mật mới kết thúc.

Thẩm Doanh đi trước, Tiêu Kiến Thành và Chủ tịch Mã đi ở giữa, Tô Lạc đi sau cùng.

Tiêu Kiến Thành ghé tai Chủ tịch Mã nói điều gì đó. Chủ tịch Mã gật đầu.

“Khi nào rảnh, chú sẽ nói chuyện với ông ấy, cháu cứ cầm tài liệu đến đây đi.”

“Vâng ạ.” Tiêu Kiến Thành rất nhanh, lại nói tiếp: “Nhà cháu vẫn còn loại xì gà đó. Nếu chú hút quen, lần sau cháu sẽ mang thêm cho chú vài hộp.”

“Được!” Chủ tịch Mã cũng không khách sáo, nói xong liền đi về phía phòng hội nghị.

Thẩm Doanh cùng Tiêu Kiến Thành đi ra thang máy mới lên tiếng: “Em cũng phải họp, không tiễn anh nữa.”

“Tiễn gì chứ, tối nay anh đến đón em.” Tiêu Kiến Thành đáp rất thân mật.

Thẩm Doanh quay sang Tô Lạc. “Tiểu Tô, cô vất vả rồi, lại phải đến đây một chuyến.”

“Không sao đâu.”

Thẩm Doanh nhanh chóng rời đi. Cửa thang máy mở ra, Tô Lạc và Tiêu Kiến Thành đi vào trong, không ai nói một lời.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Kiến Thành lên tiếng trước: “Hôm nay cô hiền lành thế?”

“Anh muốn nói gì?”

“Tại không thấy cô mắng người khác, tôi còn tưởng cô sẽ chửi Chủ tịch Mã là đồ khốn.”

“Ông ấy không thể sánh bằng anh.”

“Cảm ơn cô đã đề cao tôi.”

“Đừng khách sáo.”

“Cô không hỏi tôi định quyên bao nhiêu tiền sao?”

“Tùy anh.” Tô Lạc vẫn hờ hững.

“Sao thế? Cô không định xây trường học nữa à?”

“Sớm hay muộn một năm cũng chẳng sao, bọn trẻ có thể chịu đựng.”

“Coi như cô ghê gớm, dám dùng quan lớn để chơi tôi.”

“Tôi dùng thế nào được, anh mới thường xuyên nhờ ông ấy giúp đỡ đấy chứ.”

“Câu này nghe có vẻ phản động nhỉ?”

“Anh muốn nói thế nào cũng được.” Tô Lạc không có hứng thú nói chuyện với anh ta. Cô đứng ngay bên ngoài, thang máy vừa mở cửa, cô lập tức đi ra.

Tiêu Kiến Thành đi theo, tiếp tục nói: “Về chuyện quyên góp, cô hãy cầm một bản đề án đến cho tôi, để tôi xét duyệt.”

“Không liên quan đến tôi nữa.”

“Sao vậy?”

“Kể từ tháng sau, tôi bị điều sang bộ phận triển khai hoạt động rồi.”

“Thế à?” Tiêu Kiến Thành đăm chiêu. Hai người ra khỏi tòa nhà. Tiêu Kiến Thành mở cửa xe, sau đó cất cao giọng: “Tôi sẽ nói với Thư ký Dụ, tháng này kiểu gì cũng phải giao bản đề án, tháng sau bắt đầu hoạt động xây dựng trường học cụ thể. Hơn nữa, tôi sẽ yêu cầu dự án phải do cô phụ trách.”

Nghe câu này, một ngọn lửa lại bốc lên đầu Tô Lạc. Trong khi đó, sắc mặt Tiêu Kiến Thành lộ vẻ hứng thú. Anh ta mở cửa xe, chỉ tay vào Tô Lạc, bổ sung một câu: “Người đẹp, cô phải cảm ơn tôi, đây là tôi đề cao cô đấy nhé!”

Không đợi Tô Lạc lên tiếng, anh ta đã nhanh chóng chui vào ô tô, nổ máy phóng đi.

Chú thích: 1. Chính hiệp là cơ quan tương tự Mặt trận Tổ quốc của Việt Nam.

2. Kim cương vương lão ngũ chỉ những người đàn ông hoàn hảo: trẻ tuổi, giàu có, đẹp trai, có học.

Thêm Bình Luận