Đừng Vội Nói Lời Yêu

4/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tô Lạc trừng mắt với anh ta, lửa giận bốc lên đầu. “Cô lại nổi điên đấy à?” Bắt gặp bộ dạng này của cô, Tiêu Kiến Thành chau mày hỏi. “Không dám.” Tô Lạc đáp. “Tôi chỉ muốn cầu xin anh.” “Nhưng đây kh …
Xem Thêm

Chương 25: Điều hiếm có nhất là tôi thích em
Ngôi biệt thự vẫn ồn ào, huyên náo, đàn ông và phụ nữ vẫn ăn mặc chải chuốt như lần trước.

Tô Lạc không biết tìm Tiêu Kiến Thành ở đâu, vừa định gọi điện cho anh, chợt nhớ đến lời nói của luật sư Châu, cô liền thay đổi ý định, chuyển sang gửi tin nhắn. Mới bấm được hai chữ, người phụ nữ trung niên ăn mặc nghiêm chỉnh hôm nào bỗng xuất hiện trước mặt cô.

“Hãy đi theo tôi!”

Tô Lạc theo bà ta lên tầng hai, đi vòng vèo trên hành lang, cuối cùng dừng lại ở một căn phòng được bài trí xa hoa.

Tiêu Kiến Thành và mấy người đàn ông trung niên ngồi quanh bàn ăn. Nhìn thấy Tô Lạc, anh giơ tay ra hiệu cho cô ngối cạnh mình, sắc mặt không thay đổi.

Mọi người giới thiệu một lượt, Tô Lạc chỉ biết toàn là “trưởng”, ngoài ra chẳng nhớ tên họ, chức vụ của bất cứ ai, nhưng nhìn thấy chất lỏng trong những chiếc ly thủy tinh trong suốt trước mặt mọi người, cô liền biết ngay sứ mệnh của mình.

Bởi vì trong lòng không thoải mái nên Tô Lạc tỏ ra dũng mãnh như một nữ chiến binh trong bữa tiệc rượu. Cũng do khách mời không thể say nên cô trực tiếp chuốc rượu thành Phần râu ria đi theo. Khi đối phương nằm gục xuống bàn, mọi người đều vui vẻ vỗ tay tán thưởng.

Đến khi tiệc rượu gần kết thúc, Tô Lạc trốn vào nhà vệ sinh. Dạ dày rất khó chịu nên cô nôn ra hết, sau đó dùng nước ở vòi súc miệng và rửa mặt. Sau khi lấy lại tinh thần, cô mới rời khỏi nhà vệ sinh.

Tiêu Kiến Thành đang đứng ngoài cửa chờ cô. Anh lên tiếng: “Ai bảo em bán mạng như vậy?”

Tô Lạc đáp: “Không sao! Về chuyện xảy ra tối qua, cô vẫn có cảm giác không chân thực, trong khi Tiêu Kiến Thành vẫn giữ nguyên khí thế người như cũ .

“Em không cần vào trong nữa.” Anh đột nhiên nói.

“Tại sao?”

“Được rồi, em không cần uống nữa.”

“Vậy tôi đi đâu bây giờ?”

“Em hãy ở ngoài chờ tôi.”

“Được” Tô Lạc rất nghe lời, lập tức đứng sang một bên. Tiêu Kiến Thành nhìn cô, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi quay người đi vào phòng.

Được yên tĩnh một mình, Tô Lạc hài lòng đứng ở hành lang ngắm sao trời.

Một lúc sau, Tiêu Kiến Thành lại đi ra ngoài. “Em hãy vào chơi mạt chược cùng bọn họ.”

“Anh muốn tôi thắng hay thua?” Tô Lạc hỏi.

“Thắng càng nhiều càng tốt. Bọn họ “ăn” của tôi cả đống tiền nên phải bắt họ nhả ra.”

Tô Lạc nghe lời, thắng hết ván này đến ván khác. Sau đó ngăn kéo không còn chỗ nhét tiền nữa, cô đành xếp từng tập trên bàn uống trà ở bên cạnh. Có một ván hòa đến kinh thiên động địa, Tiêu Kiến Thành ngồi cạnh kích động đứng bật dậy, làm đổ cái cốc, nước trà đổ cả vào đống tiền cũng chẳng ai chú ý.

Mãi tới nửa đêm, cuộc chơi mới kết thúc. Trước khi ra về, người khách chính bị thua liểng xiểng còn hẹn Tô Lạc ngày khác chơi tiếp Tô Lạc vui vẻ nhận lời.

Ông ta vỗ vai Tiêu Kiến Thành. “Lão Tiêu, lần này chú chọn được hàng cực phẩm đấy.”

Tiêu Kiến Thành cười cười, không đáp.

Người đó hạ giọng: “Khi nào chơi chán, nhớ nói với tôi một tiếng.”

Tiêu Kiến Thành quay đầu liếc Tô Lạc rồi nhanh chóng tiễn người đó ra cửa.

Tô Lạc tất nhiên không để ý đến lời nói của người đàn ông kia, nhìn thấy đống tiền bị dính nước trên bàn trà, cô vội trải từng tờ ở khắp nơi.

Khi quay lại, Tiêu Kiến Thành không khỏi giật mình trước cảnh tượng hoành tráng ở trong phòng.

“Em làm gì vậy?” Anh hỏi.

“Tôi phơi tiền.”

“Cần gì phải phơi chứ! Em cứ để ở đó, tự nhiên nó sẽ khô.”

“Như vậy tiền sẽ nhàu nát, trông xấu lắm.”

“Xấu đến mấy cũng là tiền.” Tiêu Kiến Thành cười cười.

Tuy nói vậy nhưng anh không ngăn cản Tô Lạc mà ngồi một bên, xem cô trải từng đống tiền rồi vuốt thẳng.

Tô Lạc đột nhiên phát hiện một tờ tiền không có sợi dây kim loại. Cô giơ lên cao, đánh giá: “Tờ này chắc là tiền giả.”

Tiêu Kiến Thành gật đầu. Tô Lạc liền nhặt từng tờ lên kiểm tra.

Tiêu Kiến Thành cười. “Quả nhiên là người không va chạm với đời. Vài tờ tiền giả thì sao nào?”

“Hồi nhỏ, có một lần giúp mẹ thu tiền, tôi thu phải một tờ một trăm tệ tiền giả. Mẹ tôi phát hiện, liền bắt tôi đi tìm chủ nhân của tờ tiền đó để đổi tờ khác.”

“Em có biết là ai đưa không?”

“Biết, là xưởng trưởng của một nhà xưởng ở gần đó. Tôi đứng ở cửa nhà ông ta, bắt ông ta đổi tiền nhưng ông ta chẳng thèm để ý đến tôi, cứ điềm nhiên uống rượu. Sau khi nốc hết chai rượu, ông ta kéo tôi vào nhà, nói với tôi, một lần một trăm tệ. Tôi liền dùng hết sức đạp ông ta rồi chạy mất.”

“Sau đó thì sao?”

“Chẳng sao cả. Tôi trả lại tờ tiền giả cho mẹ tôi, bị mẹ đánh một trận. Nhiều năm sau, lại có một người hỏi tôi, một tháng năm mươi ngàn có được không, người đó chính là anh.”

“Tôi và ông ta khác nhau. Tôi thích em.”

“Không phải. Là tôi bây giờ khác với tôi hồi đó.”

“Em đừng nghĩ bản thân như vậy, cũng đừng nghĩ tôi như thế.”

Sau khi căn phòng tràn ngập màu đỏ rực của những tờ tiền, Tô Lạc hài lòng đi đến, ngồi xuống cạnh Tiêu Kiến Thành, Tiêu Kiến Thành giơ tay ôm cô vào lòng.

“Tô Lạc, em phải hiểu tâm ý của tôi đối với em. Tôi là người thích em nhất trên thế gian này.”

“Tô Lạc gật đầu. “Là tôi không hiểu chuyện nên vận may đến trước mặt cũng không biết nắm giữ.”

“Em biết là được rồi. Quan hệ giữa đàn ông và đàn bà tồn tại rất nhiều loại.

Tôi thích em là chuyện hiếm có nhất.”

“Tôi đã nợ anh rất nhiều.”

“Đừmg bao giờ để đồng tiền trở thành gánh nặng tâm lý của em. “Tiêu Kiến Thành cất giọng thoải mái.

Tô Lạc cười cười. “Đó là từ góc độ của anh thôi. Còn đối với chúng tôi, đồng tiền mãi mãi là gánh nặng tâm lý.”

“Lúc mới quen biết em, tôi cảm thấy em chẳng bao giờ coi trọng đồng tiền, bằng không, sao em có thể thích Dương Nhuệ mà không thích tôi?” Tiêu Kiến Thành hỏi thẳng.

Nghe đến tên Dương Nhuệ, lòng Tô Lạc vẫn hơi nhói đau. Tiêu Kiến Thành không bận tâm đến câu trả lời của Tô Lạc, cầm cốc trà, làm động tác cụng ly với cô. Cô cũng cầm tách trà chạm cốc với anh.

Tách trà nóng khiến lòng bàn tay cũng trở nên ấm áp, Tô Lạc nhìn Tiêu Kiến Thành, đồng thời cất giọng chân thành: “Cảm ơn anh đã giúp tôi, cả bố mẹ tôi nữa. Đây quả thực là những lời nói xuất phát tư tận đáy lòng cô vào thời khắc này.

Dướ cái nhìn chăm chú của cô, Tiêu Kiến Thành khó lòng rời mắt. Anh đột nhiên nói nhỏ: “Tô Lạc, nếu bây giờ em nói thích tôi, tôi sẽ tin lời em.”

Hôm nay, bố mẹ được thả ra, lại gặp cơn mưa đã lâu không xuất hiện, thêm một bữa uống rượu sảng khoái, cuộc chơi mạt chược thắng lợi, còn cả căn phòng chứa đầy những tờ tiền màu đỏ bắt mắt, hai người khó khăn lắm mới mở lòng với nhau, nói một câu “em thích anh”thật ra cũng hợp tình hợp lý. Tô Lạc vừa định mở miệng thì điện thoại bỗng đổ chuông, màn hình hiện tên “Dương Nhuệ”. Cô cúi xuống nhìn cái tên đó, do dự hai giây rồi bấm nút từ chối cuộc gọi. Sau đó, cô lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Kiến Thành, thốt ra một câu: “Em thích anh.”

Tiêu Kiến Thành vẫn giữ ý cười trên khóe miệng, nhưng anh lắc đầu. “Rất tiếc, Tô Lạc, em đã bỏ lỡ thời cơ rồi.”

Đúng lúc này, cửa phong mở ra, người phụ nữ trung niên đi vào, ghé tai Tiêu Kiến Thành nói vài câu. Tiêu Kiến Thành gật đầu, cũng không có phản ứng khác: Sau khi người phụ nữ đi khỏi, anh nói với Tô Lạc: “Thẩm Doanh đến rồi.

Nếu cô ta làm phiền em, em cứ mặc kệ cô ta.”

Tô Lạc hơi chột dạ, ngó nghiêng xung quanh.

“Lẽ nào em định tìm chỗ trốn à?” Tiêu Kiến Thành hỏi.

“Nhà vệ sinh có được không?” Tô Lạc đúng là có ý này.

“Trốn cô ta làm gì chứ?”

“Cô ấy chẳng phải là… Của anh hay sao?” Từ “vợ” hơi chói tai nên Tô Lạc bỏ qua.

Tiêu Kiến Thành đương nhiên hiểu ý. “Cô ta hy vọng trở thành… của tôi.”

“Vậy cô ấy sớm muộn cũng sẽ là… của anh.”

“Không nhất định, nhưng cũng không loại trừ khả năng sẽ trở thành… của tôi.”

Hai người hỏi qua đáp lại một cách mập mờ nhưng lại cảm thấy rất thú vị. Đúng lúc này, Thẩm Đoanh đẩy cửa đi vào.

“Kiến Thành, Tô Lạc, hai người ở đây à?” Thẩm Doanh tỏ ra thoải mái và vui vẻ như đây là một cuộc gặp gỡ tình cờ.

Tô Lạc cười thầm, bây giờ là hai giờ sáng, nói tình cờ thì thực sự có chút giả tạo.

Tiêu Kiến Thành gật đầu, đứng dậy nói với Tô Lạc: “Em hãy thu tiền vào đi, chúng ta về thôi.”

Thẩm Doanh đi đến trước mặt anh, hít hít ngửi ngửi. “Mùi rượu nồng nặc thế này sao lái xe được? Để em đưa anh về.”

“Khỏi cần, nửa đêm không ai kiểm tra.”

“Em sợ anh không an toàn ấy mà.”

“Không sao cả. Giờ này em còn đến đây làm gì?” Tiêu Kiến Thành hỏi Thẩm Doanh, ngữ khí có phần lạnh nhạt.

“Có chuyện muốn nói với anh.”

“Chuyện gì?”

“Về dự án Của khu Công nghiệp đó, Chủ tịch Mã có một số thông tin nội bộ bảo em nói với anh.”

“Sao ông ấy biết chuyện này?”

“Con trai một chiến hữu của ông ấy làm việc ở Ủy ban cải cách – phát triển quốc gia.”

“Vậy em nói đi!”

Thẩm Doanh liếc qua Tô Lạc, hạ giọng: “Chúng ta nói chuyện riêng thì tốt hơn.”

Nghe cô ta nói vậy, Tô Lạc không đợi Tiêu Kiến Thành lên tiếng, lập tức đi ra ngoài, tiện tay khép cửa. Ngoài hành lang có một chiếc ghế mây, cô ngồi xuống, chăm chú đếm tiền trong tay.

Người phụ nữ trưng niên đi tới, ngồi xuống cạnh cô, hỏi: “Hôm nay số cô đỏ nhỉ?”

“Vâng.” Tô Lạc mỉm cười, trong đầu vẫn đếm nhẩm.

“Tất cả chỗ này đều thuộc về cô à?”

“Không phải.”

“Cô cứ cầm cả đi. Một khi cô thắng, tiền thuộc về cô hết. Kiến Thành đối với những người phụ nữ khác cũng như vậy”

Nghe ra thâm ý của bà ta, Tô Lạc đếm xong mới nghiêm túc trả lời: “Tôi đã hứa chơi giúp anh ta. Bài bạc cũng có quy tắc của bài bạc.”

Người phụ nữ khen ngợi: “Cô quả nhiên là cao thủ!”

Tô Lạc không có hứng thú nói chuyện, lại cúi đầu vuốt thẳng tập tiền.

Người phụ nữ không có ý rời đi, hỏi tiếp: “Mọi người nói gần đây Kiến Thành vì một người phụ nữ mà tiêu tốn không ít tiền oan, người đó là cô phải không?”

Tô Lạc chẳng thèm bận tâm đến sự khıêυ khí©h của bà ta, chỉ đáp: “Tôi không biết.”

“Kiến Thành thay phụ nữ như thay áo. Lúc cậu ấy vui vẻ, các cô có thể đòi gì được nấy, nhưng xử sự phải hết sức cẩn thận, nếu chọc giận cậu ấy, các cô sẽ bị đá bay.”

Tiền đã xếp đâu ra đấy, Tô Lạc bỏ xuống đầu gối, ngẩng đầu nói: “Tôi không cẩn thận nên đã chọc tức anh ta không chỉ một, hai lần.”

Người phụ nữ bị câu nói này chặn họng, mãi vẫn không thể tiếp lời đúng lúc này, Tiêu Kiến Thành mở cửa đi ra ngoài, Thẩm Doanh đi theo sau. Anh cầm tay Tô Lạc, nói: Đi thôi!”

Tô Lạc rảo bước, cùng Tiêu Kiến Thành rời khỏi nơi đó. Tuy không quay đầu nhưng cô vẫn lờ mờ cảm thấy ánh mắt sắc bén đang chiếu thẳng vào sống lưng mình.

Hai người lên xe, Tiêu Kiến Thành ngoảnh đầu cảnh cáo cô: “Lần sau tôi chưa cho phép, em không được tự làm theo ý mình.”

“Tôi tưởng anh và cô ta bàn chuyện cơ mật gì đó.”

“Tôi nói thế nào thì cứ làm theo như vậy.”

Người này quả nhiên bá đạo, Tô Lạc chỉ có thể gật đầu. Chợt nhớ mình vẫn đang giữ một đống tiền, cô liền đưa cả xấp cho anh.

Tiêu Kiến Thành xua tay. “Đưa cho tôi làm gì, em cứ cầm lấy đi!”

Tô Lạc không chịu, khăng khăng trả cho anh. Tiêu Kiến Thành nhận rồi lại quăng vào người cô.

“Hôm nay, em đã đưa hết tiền cho bố mẹ, ngày mai em định cuốc bộ đi làm chắc?”

Tô Lạc hơi bất ngờ. “Luật sư Châu nói với anh à? Ngày mai tôi đi làm sao?

Đi đâu làm?”

“Còn có thể đi đâu, tất nhiên là quỹ từ thiện rồi. Em hãy quản lý số tiền của tôi.”

Nghĩ đến chuyện được đi làm, Tô Lạc cũng có chút vui mừng. Cô ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Vậy anh cho tôi vay một ngàn, khi nào lĩnh lương tôi sẽ trả lại anh.”

“Tùy em, em cứ tự ghi số nợ, xem sau này em trả tôi bao nhiêu.”

Tô Lạc lấy đủ một ngàn tệ rồi bỏ số còn lại vào ngăn để đồ.

Bây giờ là nửa đêm, đường ngoại ô thênh thang, Tiêu Kiến Thành mở nóc xe, tăng tốc độ, ô tô phóng như bay trong giây lát.

Trong tiếng gió thổi ù ù, anh nói to với Tô Lạc: “Ngày mai đi làm nhớ phải ngẩng cao đầu, khí thế hiên ngang đấy nhé!”

“Tại sao?” Tô Lạc cũng cất cao giọng, hỏi lại.

“Bây giờ đã khác trước. Hãy nhớ, bây giờ em là người của Tiêu Kiến Thành tôi, là người phụ nữ của nhân vật có vai vế, đã rõ chưa? Nếu tay thư ký đó dám gây khó dễ cho em, em có thể ném ông ta từ trên tầng cao xuống.”

“Tốt quá! Tôi đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi!”

“Em muốn làm gì thì làm. Đến lúc đó, cứ nói ông ta mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng là được.”

Tô Lạc vỗ tay, cười ha hả, lại lên tiếng: “Thật ra, tôi còn muốn ném anh xuống lầu hơn!”

Tiêu Kiến Thành một tay lái xe, một tay ôm vai cô. “Em mà ném tôi xuống thì làm gì có ngày hôm nay?”

Đúng vậy, nếu không có anh, cô làm gì được thoải mái và thuận lợi như bây giờ. Tô Lạc nép vào người Tiêu Kiến Thành, để mặc gió thổi tung mái tóc. Nhưng vào giây phút này, trong lòng cô chợt nảy sinh một nỗi hoang mang và sợ hãi. Con đường mà cô lựa chọn, rốt cuộc là đúng hay sai?

Thêm Bình Luận