Chương 13: Đường núi rất dài
Dương Nhuệ và Tô Lạc xuống núi, quay về trường học cùng Tiểu Tần bàn đối sách.
Sau khi nghe rõ ngọn nguồn, Tiểu Tần lên tiếng: “Tôi đoán, chắc đây là ý kiến của Tiêu Kiến Thành. Tên đó rất nham hiểm, tàn nhẫn, thích đào tận gốc, trốc tận rễ. Anh không biết đâu, lúc Tô Lạc đòi nghỉ việc, thật ra Thư ký Dụ cũng không có phản ứng, bởi cô ấy đi hay ở cũng chẳng quan trọng với ông ta, nhưng sau đó, không biết Tiêu Kiến Thành nói gì với ông ta, đại khái vụ quyên góp phải do Tô Lạc chịu trách nhiệm, không thì thôi. Sau đó, Chủ tịch Mã cũng gọi điện cho Thư ký Dụ, hỏi tại sao dự án lại bị ngưng, làm ông ta sợ run người.”
Tô Lạc hết nói nổi, cầm thanh gỗ vẽ vòng tròn dưới đất.
Dương Nhuệ hỏi: “Gần đây cơ quan có dự án quyên góp nào khác không?”
Tiểu Tần lắc đầu. “Không.”
“Tôi đã liên hệ với mấy tổ chức trợ giúp giáo dục nhưng bọn họ tạm thời cũng không có tiền nhàn rỗi để giúp chúng ta.” Dương Nhuệ nói.
Tô Lạc ngẩng đầu hỏi: “Cần khoảng bao nhiêu ạ?”
“Mấy phòng học này về cơ bản không thể sử dụng, cần phải phá đi xây lại, nhưng nơi này giao thông không thuận tiện, việc vận chuyển nguyên vật liệu tương đối khó khăn, vì vậy, giá thành đội lên rất nhiều. ít nhất cũng cần khoảng năm trăm ngàn tệ.”
“Chúng ta kêu gọi quyên góp trên mạng được không?” Tô Lạc đưa ra kiến nghị.
“Tác dụng không lớn lắm, trước đây anh từng thử rồi. “Dương Nhuệ đáp.
Tiểu Tần hỏi: “Weibo1 thì sao?”
“Như nhau cả thôi, chuyện này khó có thể trở thành tâm điểm chú ý.” Dương Nhuệ nói.
“Trừ khi…” Tiểu Tần bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. “Chúng ta tạo ra tin tức nóng hổi.”
“Tin gì nóng hổi?”
“Ví dụ, đất đá sạt lở từ trên núi xuống, sét đánh, động đất phá hủy trường học khiến bọn trẻ trôi dạt khắp nơi, tình trạng thảm hại đến cực điểm…” Tiểu Tần càng nói càng hăng.
Tô Lạc vỗ vỗ người chị. “Chị đừng nói những lời xúi quẩy đó”
“Thật đấy, chỉ như vậy mới có tác dụng. Thời buổ bây giờ, con người sắp mất hết sự cảm thông rồi.”
Dương Nhuệ gật đầu tán thành: “Kêu gọi quyên tiền là việc làm khó khăn nhất.”
Tô Lạc gửi gắm niềm hy vọng vào Tiểu Tần. “Tiểu Tần, dù có quen biết các ông chủ có lòng thương người không?”
Tiểu Tần lắc đầu. “Chị kết hôn sớm, làm gì có cơ hội tạo các mối quan hệ”. Tô Lạc ủ rũ, chán nản.
Tiếu Tần Vươn vai. “Tô Lạc, chẳng phải Tiêu Kiến Thành muốn chiếm đoạt cô hay sao? Cô thuận theo cậu ta là mọi chuyện được giải quyết ngay ấy mà.”
Tô Lạc kêu lên: “Chị đừng nói linh tinh!” Dương Nhuệ đứng dậy. “Đến giờ ăn cơm rồi!” Nói xong, anh quay người đi vào nhà bếp. Tô Lạc liền trừng mắt với Tiểu Tần.
Mọi người ăn cơm ở dưới bếp, Mãn Muội tuy còn nhỏ nhưng không cần người lớn chăm sóc mà tự cầm đũa và cơm, nhưng lúc gắp thức ăn, con bé toàn gắp chệch ra bên ngoài đĩa. Tô Lạc không kìm được định giúp nó nhưng bị Dương Nhuệ dùng ánh mắt ngăn lại.
Tiểu Tần không hiểu tình hình, hỏi thẳng: “Thị lực của bạn nhỏ này không tốt à?”
Dương Nhuệ vội đáp: “Mắt con bé có chút vấn đề, cũng chuẩn bị đưa nó vào thành phố khám xem sao.”
Cô giáo Mãn cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Tiểu Tần gật đầu. “Việc khám chữa bệnh cho con trẻ không thể chậm chễ, nên tiến hành càng sớm càng tốt.”
Mãn Muội ngẩng đầu, cất giọng lanh lảnh: “Đợi bố cháu kiếm tiền về sẽ đưa cháu đi khám.”
Cô giáo Mãn vẫn không lên tiếng, ăn xong liền ra ngoài. Tiểu Tần áy náy, hỏi Dương Nhuệ: “Có phải tôi nói sai điều gì rồi không?”
“Không sao, cô cứ ăn cơm đi.” Dương Nhuệ đáp.
Mãn Muội cười híp mắt, lắc lắc cái bát không. “Chú Dương, cháu ăn xong rồi.”
Dương Nhuệ xoa đầu con bé. “Cháu ngoan lắm, ra ngoài chơi đi!” Mãn Muội liền nhảy chân sáo đi tìm mẹ.
Dương Nhuệ nói nhỏ: “Hai chị em nhớ đừng hỏi cô giáo Mãn về chuyện chồng của cô ấy.”
“Tại sao?” Tiểu Tần tỏ ra hiếu kỳ.
“Nămngoái, chồng cô ấy… đã qua đời, bị rơi từ trên cao xuống khi làm việc ở công trường.”
Tô Lạc và Tiểu Tần đều giật mình kinh ngạc. Dương Nhuệ nói tiếp: “Mãn Muội còn chưa biết chuyện này, vì vậy, hai chị em hãy chú ý một chút.”
Tiểu Tần nuốt nước miếng. “Cô ấy được bồi thường bao nhiêu?”
Dương Nhuệ lắc đầu. “Chỉ có ba mươi ngàn, lo tang lễ xong cũng chẳng còn mấy đồng.”
“Tại sao ít thế?” Tô Lạc lên tiếng.
“Bọn họ nói cái chết của anh ta không phải tai nạn lao động, mà chết vì bệnh tật.”
“Sao có thể như vậy?” Tô Lạc cảm thấy khó tin.
“Nói để hai chị em biết thế thôi, anh cũng không rõ lắm. Tóm lại, hai chị em đừng bao giờ nhắc đến chuyện này” Dương Nhuệ kết thúc cuộc trò chuyện, đi khỏi nhà bếp.
Tô Lạc và Tiểu Tần đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Tần ôm ngực. “Ôi giời, bản thân chị vốn yếu tim sẵn, nghe câu chuyện này, chị thật sự không chịu nổi.”
Tô Lạc đứng dậy thu dọn bát đĩa. Tiểu Tần hỏi: “Chẳng phải bình thường cô cực kỳ căm ghét cái ác hay sao, hôm nay tự dưng bình tĩnh thế?”
Tô Lạc vừa rửa bát vừa lên tiếng: “Bây giờ, nghĩ đến những người có tiền đó, em hận đến mức không thể đem xử tử bọn họ.”
Tiểu Tần đập bàn. “Đúng vậy, phải xử Tiêu Kiến Thành trước tiên. Cậu ta đám bắt cóc tôi đến vùng quê này.”
Tô Lạc cầm đống đũa, làm động tác ngắm bắn. “Đựợc, đem anh ta ra xử bắn.”
Buổi tối, Tô Lạc và Tiểu Tần ở trong phòng nói chuyện phiếm. Dương Nhuệ đi đến cửa, ra hiệu cho Tô Lạc ra ngoài.
Tô Lạc vội rời khỏi phòng. Dương Nhuệ dừng bước ở dưới mái hiên bên cạnh. Bốn bề vô cùng yên tĩnh, nhớ tới vòng tay ôm của anh hồi sáng, Tô Lạc có chút mong chờ.
Nào ngờ Dương Nhuệ cất giọng nghiêm túc: “Ngày mai, em và Tiểu Tần quay về thành phố đi!”
“Không!” Tô Lạc lập tức từ chối. “Em sẽ ở lại đây.”
Tô Lạc, nghe lời anh. Bọn anh là giáo viên tình nguyện được nhà nước cử đi, có lương hẳn hoi. Còn em thì sao? Không tư cách, không lương bổng, cũng không thể dạy học… Em có thể làm gì ở nơi này?”
“Sau này em sẽ xin làʍ t̠ìиɦ nguyện viên.”
“Đừng ngốc nữa, con gái ở đây có tác dụng gì chứ?”
“Tất nhiên có, em có thể giúp bọn trẻ và bà con dân làng.”
Dương Nhuệ thở dài. “Tô Lạc, hãy tin anh, sau này chắc chắn em sẽ hối hận.”
“Không bao giờ, em đâu phải là Thẩm Doanh.” Tô Lạc buột miệng thốt ra cái tên đó.
Hai người đột nhiên trở nên trầm mặc. Tô Lạc cảm thấy có chút hối hận. Trong khi cô còn chưa biết mở miệng ra sao, Dương Nhuệ đã cất giọng hết sức bình tĩnh: “Em hãy suy nghĩ lại đi. Ngày mai, phiền em đưa Tiểu Tần ra huyện, chồng cô ấy sẽ đón cô ấy ở đó.”
Tô Lạc ủ rũ quay về phòng. Tiểu Tần đã lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Tô Lạc không kìm được hỏi chị: “Chị mau nói cho em biết, chuyện của Dương Nhuệ và Thẩm Doanh là thế nào?”
“Làn sao chị biết được chuyện của bọn họ.” Tiểu Tần đáp.
“Dương Nhuệ rất yêu cô ta phải không?”
“Cô ta vừa xinh đẹp, vừa có gia thế, nếu là cô, liệu có có yêu không?”, “Vậy tại sao hai người lại chia tay?”
“Dương Nhuệ dựa vào cái gì mà có thể đến với Thẩm Doanh? Anh ấy không tiền, không nhà cửa, đến người thân cũng chẳng có. Cho dù Thẩm Doanh nhận lời thì người nhà của cô ta cũng chưa chắc đã đồng ý.”
“Anh ấy không có người thân sao?”
“Dương Nhuệ là trẻ mồ côi, cô không biết à?”
“Em không biết.”
“Mang tiếng yêu thầm người ta mà ngay cả chuyện này cô cũng không biết.
Có điều, bây giờ biết rồi, chắc cô cũng có chút mất hứng đúng không?”
Tại sao phải mất hứng?” Tô Lạc không hiểu.
“Người đàn ông như Dương Nhuệ tuy vĩ đại nhưng chỉ nên yêu thầm mà thôi, không phải đối tượng thích hợp để xây dựng gia đình.” Tiểu Tần vừa nói vừa ngáp dài.
Tô Lạc mở to mắt nhìn trần nhà, không hề cảm thấy buồn ngủ. Cô lại hỏi Tiểu Tần: “Em đã bày tỏ tình cảm với anh ấy nhưng bị từ chối rồi. Chị thử nói xem, em nên làm thế nào?”
Tiểu Tần không trả lời, chị đã chìm vào giấc ngủ.
Đêm mỗi lúc một khuya, phía xa xa vọng đến tiếng chó sủa. Tô Lạc suy tư hồi lâu, dần chớp mắt lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau, Tô Lạc đưa Tiểu Tần ra huyện. Hai người đi quá giang một chiếc máy kéo của một người dân trong làng xuống huyện mua phân bón.
Đường núi xóc nẩy, nhiều ổ gà, ổ vịt, bên cạnh là vực sâu hiểm trở. Lái máy kéo là một người đàn ông trung niên có nước da ngăm đen. Tô Lạc và Tiểu Tần ngồi trên thành sắt ở thùng xe, toàn thân như đang nhảy múa, không thể giữ thăng bằng. Không chỉ có vậy, trên đường còn xuất hiện nhiều xe tải chở đá phóng vụt qua, thỉnh thoảng lại rơi vài cục đá nên rất nguy hiểm. Tiểu Tần túm chặt thanh sắt, mặt xanh như tàu lá. Tô Lạc tuy cũng căng thẳng nhưng vẫn cố trấn tĩnh, không ngừng an ủi chị: “Không sao đâu, xe này rất an toàn, lát nữa sẽ đến ngay thôi…”
“Đây là nơi quái quỷ gì không biết. “Tiểu Tần Cằn nhằn.
“Chị xem, phong cảnh cũng đẹp đấy chứ!”
“Thế này mà gọi là đẹp ư? Đáng sợ quá đi mất!” Miệng Tiểu Trần méo xệch.
Đúng lúc này, người đàn ông đang cầm lái đột nhiên lên tiếng: “Cô gái, yên tâm đi, xe của tôi vững lắm, không lật đâu Nếu có lật, cô hãy lập tức nhảy xuống, nhảy xuống là ổn thôi.”
“Tôi còn phải nhảy nữa á?”, Tiểu Trần kêu lớn tiếng.
“Cũng không nhất định phải nhảy, đấy là tôi đặt giả thiết nếu xe đổ.” Người đàn ông giải thích. “Lần trước, trong làng cũng có người lái máy kéo bị lật, mọi người đều nhanh chân nhảy xuống nên không sao.”
“Lần trước các anh bị lật rồi à?” Tiểu Tần tiếp tục cất cao giọng.
Người đàn ông đáp: “Lật nhiều lần rồi, nhưng không xảy ra sự cố gì hết.”
Đúng lúc này, một chiếc xe tải từ phía đôí diện đi tới, máy kéo di chuyển sát ra lề đường đến nhường lối. Gặp phải một cái hố rất to, xe rơi xuống rồi lại bật lên, Tô Lạc và Tiểu Tần va cả vào nhau.
Tiểu Tần sợ hãi hét lên: “Ôi mẹ ơi!”
Người đàn ông quay đầu, nói: “Cô không sao đấy chứ? Đoạn đường này bị xe tải nghiền nát cả. Các cô thử ngồi vào trong đây xem có đỡ hơn không?”
Thấy vị trí bây giờ còn ổn hơn, Tô Lạc và Tiểu Tần lắc đầu. Tiểu Tần ghé Sát tai Tô Lạc, hỏi nhỏ: “Bao lâu nữa mới đến nơi?”
“Em cũng không biết.”
“Tô Lạc, chị không xong rồi. Nếu xảy ra chuyện gì, cô nhớ nói với ông xã chị, mật mã thẻ ngân hàng là ngày cưới của bọn chị.”
“Chị nói linh tinh gì thế? Không sao đâu.”
“Chị thật sự không xong rồi. Sao Dương Nhuệ lại để chúng ta ngồi xe này chứ?”
“Anh ấy lo chị ngồi ô tô sẽ bị say.” Tô Lạc đáp.
“Bây giờ cũng có khá hơn đâu, xe lắc lư đến mức chị choáng váng cả đầu óc rồi này.”
“Dù sao cũng đỡ hơn ô tô, ít nhất chị còn nhớ mật mã thẻ ngân hàng.”
“Cô hãy cùng chị quay về đi, có thể tìm công việc lẫn người đàn ông khác.”
“Tạm thời em không muốn quay về.”
“Vô dụng thôi. Chị nói thật với cô, Dương Nhuệ rất khó chấp nhận người khác.” Tiểu Tần thẳng thắn cho biết.
Tô Lạc cười cười. “Không sao, em thích bọn trẻ ở nơi này.”
Người đàn ông lái xe đột nhiên nói xen ngang: “Trong làng chúng tôi có mấy cô gái rất thích thầy Dương, người thành phố các cô đừng tranh cướp với bọn họ.”
Tô Lạc và Tiếu Tần đưa mắt nhìn nhau. Tô Lạc vội trả lời: “Không ai tranh cướp hết, để lại cho bọn họ.”
“Thế thì tốt. Năm nay con gái tôi quay về làng, tôi cũng muốn giới thiệu cho thầy Dương.”
“Con gái chú bao nhiêu tuổi rồi?” Tô Lạc hỏi.
“Sắp mười bảy tuổi.”
“Còn nhỏ quá.” Tô Lạc nói.
“Cũng không nhỏ nữa, ở nông thôn con gái lấy chồng tương đối sớm.”
“Tại sao?” Tô Lạc hỏi.
“Có đối tượng tốt là phải cướp ngay.”
“Thầy Dương có gì tốt chứ?”
“Con người thầy ấy rất tốt, diện mạo cũng không tồi. Thầy chỉ có một nhược điểm.”
“Nhược điểm gì ạ?”
“Thầy ấy không biết mổ lợn.”
“Đàn ông ở đây nhất định phải biết mổ lợn sao?”
“Đương nhiên, đã là đàn ông thì phải biết mổ lợn.”
Nghe câu này, Tô Lạc và Tiểu Tần quên cả sợ hãi, cùng cười phá lên. Phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải chở đá máy kéo lại đâm xuống cái hố ở bên đường, hai người nẩy lên không trung, Tiểu Tần la hét ầm ĩ. Đi thêm một đoạn, phía trước lại xuất hiện một chiếc xe tải cỡ lớn, nằm ngang con đường núi, chắn mất lối đi của máy kéo. Xe tải này cũng giống những chiếc xe chở đá vừa rồi, chỉ là thùng phía sau trống không.
Người đàn ông buộc phải dừng xe, lên tiếng than vãn: “Tôi sợ nhất chỗ này, lần nào cũng bị tắc đường rất lâu.”
“Đây là nơi nào vậy?” Tô Lạc đứng lên ngó nghiêng, hỏi ông ta.
“Ở đây có mỏ vàng nên xe tải đều đến để đóng khoáng thạch.”
“Hả? Mỏ vàng á? Có vàng thỏi không vậy?” Nhắc đến vàng, Tiểu Tần liền đứng bật dậy.
“Làm gì có. Còn phải đem đi tinh luyện may ra mới ra vàng ấy chứ.”
Tiểu Tần cụt hứng, lại ngồi xuống. “Còn phải đợi bao lâu nữa? Ông xã tôi đang chờ tôi ở huyện kia kìa.”
“Tôi không biết, những chiếc xe tải chở khoáng thạch này rất ngang ngược, chẳng bao giờ chịu nhường đường.” Người đàn ông tỏ ra bất lực.
“Chúng ta còn cách huyện bao xa?” Tô Lạc hỏi.
“Khoảng năm cây số nữa.”
Tô Lạc và Tiểu Tần hết cách, chỉ có thể chờ đợi.
Một đoàn xe lần lượt đi ra ngoài, đồng thời có những chiếc xe không lại đến, nhưng không ai chịu nhường đường. Một lúc lâu sau, bầu trời bắt đầu trở nên u ám, mây đen ùn ùn kéo đến, Tiểu Tần cất giọng lo âu: “Chú ơi, chiếc “mui trần”
này của chú mà gặp trời mưa, sẽ bị ướt hết phải không?”
Cảm thấy cứ chờ đợi như vậy cũng không phải cách hay, Tô Lạc liền nhảy xuống xe, đi lên xem xét tình hình. Cô chỉ thấy đoàn xe tải nối đuôi nhau, nằm ngang đường chờ đi vào mỏ quặng. Đám tài xế nhàn rỗi nghe radio. Đột nhiên, mấy chiếc xe ở phía trước chuyển bánh, Tô Lạc liền ra hiệu cho tài xế của chiếc xe tải nằm chắn trước đầu máy kéo, để anh ta nhường lối cho máy kéo đi qua.
Người tài xế cứ như không nhìn thấy, liền nhấn ga. Xe tải nhích lên, lại chắn ngang đường.
Tô Lạc tức giận chạy đến gõ vào rửa xe. Người tài xế điều khiển cửa kính lên cao, không hề để ý đến cô.
Người đàn ông lái máy kéo liền xuống xe, kéo tay cô. “Đừng động đến đám người này, bọn họ rất hung hãn.”
“Sợ gì chứ? Chúng ta phải tìm người phụ trách mỏ quặng mới được. Ai lại làm ách tắc giao thông như thế?” Tô Lạc là người gặp chuyện bất bình thường không chịu bỏ qua. Lửa bốc lên đầu, cô hét lớn với Tiểu Tần: “Tiểu Tần mau gọi điện báo cảnh sát đi!”
“Báo ai cơ?” Tiểu Tần hỏi.
“Gọi 120. Nơi này có xe tải gây ách tắc giao thông.” Tô Lạc tiếp tục cất cao giọng.
“Nông thôn là đâu ra 120?” Tiểu Tần nhảy xuống xe, đi đến bên Tô Lạc.
“Vậy thì gọi 110.”
Người đàn ông lái máy kéo khuyên can cô: “Vô dụng thôi, công an chẳng quan tâm đâu, đồn cảnh sát ở nơi này đều thu tiền bảo kê cả.”
“Làm gì có chuyện không nói lý lẽ như vậy. Tôi sẽ đi tìm người phụ trách phản ánh.” Tô Lạc đi vào mở quặng.
Mới đi được mấy bước, đằng trước có hai người đàn ông lực lưỡng ngăn cô lại. “Đứng lại, cô tìm ai?”
“Tôi tìm ông chủ của các anh.”
“Có chuyện gì?”
“Xe chở đá đang gây ách tắc giao thông, phiền các anh bảo bọn họ tránh đường cho chúng tôi.”
“Mỏ của chúng tôi không quản lý việc này, mấy xe đó đều là của tư nhân.”
“Vậy thì các anh mau cho xe vào hết bên trong, đừng để ở ngoài đường nữa.”
“Bọn họ đỗ ở đâu là chuyện của bọn họ, chúng tôi không thể can thiệp, chúng tôi chỉ cho xe đi vào đóng khoáng thạch thôi.”
Thấy nói chuyện không thông, Tô Lạc lên tiếng: “Vậy mời ông chủ của các anh ra đây!”
“Ông chủ đang tiếp khách, không có thời gian.”
“Nếu ông chủ của các anh không chịu ra ngoài…” Tô Lạc vừa nói vừa nghĩ cách tiếp bọn họ. Nhìn thấy một chiếc xe tải đã đóng đầy chuẩn bị đi về bên này, cô liền nghiêm giọng: “Nếu ông chủ của các anh không chịu ra mặt giải quyết, chúng tôi sẽ đứng chắn ở đây, không cho xe của các anh ra ngoài.”
Nói xong, cô liền đứng giữa đường, Tiểu Tần và người đàn ông lái máy kéo định ngăn cô lại nhưng không kịp. Chiếc xe chở đá phanh gấp khiến bụi bay mù mịt. Tô Lạc vẫn đứng nguyên tại chỗ, để mặc bụi đất bám đầy người. Bắt gặp thái độ kiên quyết của cô, hai người đàn ông gác cổng hết cách, đành nói vài câu vào bộ đàm.
Một lúc sau, một chiếc Hummer từ bên trong đi ra, dừng lại ở phía trước, cách chỗ Tô Lạc không xa. Một người đàn ông thấp bé xuống xe, cổ hắn đeo sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay.
“Con điên này giở trò gì vậy?” Người đàn ông thấp bé đi tới, nạt nộ Tô Lạc.
Tô Lạc không hề sợ hãi. “Anh hãy bảo xe chở đá của các anh tránh ra để xe của chúng tôi đi qua.”
Người đàn ông đó dõi mắt ra ngoài đường. “Không qua được thì đợi một lúc đi.”
“Tại sao chúng tôi phải đợi? Chúng tôi nên được ưu tiên mới phải.”
“Ưu tiên cái phân chó, cô còn ở đây gây chuyện, cẩn thận tôi chặt tay cô đấy.” Nói xong, người đàn ông thấp bé ra hiệu cho hai nhân viên gác cổng lôi Tô Lạc sang một bên.
Xe chở đá lập tức chuyển bánh. Khi đi qua chiếc máy kéo đang đỗ bên lề đường, tài xế còn cố tình điều khiển đầu xe húc mạnh vào. Chiếc máy kéo lập tức rơi xuống vực như một món đồ chơi.
Tô Lạc giật mình, cô và chủ nhân chiếc máy kéo lập tức chạy ra ngó xuống dưới. Xe nằm ở dưới đáy vực cách mấy chục mét, biến thành đống sắt vụn.
Chủ nhân chiếc máy kéo gần như phát khóc, giậm chân thình thịch. “Lần này thì xong rồi!”
Tô Lạc lập tức quay lại tìm người đàn ông thấp bé, vừa vặn nhìn thấy chiếc Hummer đang chuẩn bị quay đầu. Cô lập tức xông đến, đứng chắn ở đầu xe, đập mạnh vào nắp capo: “Mau xuống đi! Mẹ nó, anh mau xuống đây cho tôi!” Mắt cô tóe lửa.
Ô tô dừng lại. Tô Lạc lờ mờ nhìn thấy hai bóng người trong xe. Nhưng bây giờ, dù có mười người đàn ông, cô cũng không sợ. Vài giây sau, hai bên cửa xe đồng thời mở ra, hai người đàn ông cùng bước xuống xe, một người trong đó là tên đàn ông thấp bé đeo sợi dây chuyền vàng, người còn lại không ngờ chính là Tiêu Kiến Thành.
Nhìn thấy anh ta, Tiểu Tần hét lớn: “Tiêu Tổng!”
Tô Lạc mở to mắt nhìn chằm chằm Tiêu Kiến Thành, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Người đàn ông này sao có thể xấu xa như vậy? Sao có thể xấu xa như vậy?
Tiêu Kiến Thành đi đến trước mặt Tô Lạc. Dường như nghe thấy tiếng thét phẫn nộ trong nội tâm của cô, anh ta nhún vai. “Không phải là chủ ý của tôi.”
“Phải bồi thường.” Tô Lạc nghiến răng, rít lên ba chữ.
Tiêu Kiến Thành quay đầu nhìn, cất giọng vô tội: “Vậy cô hãy mau đuổi theo chiếc xe gây ra sự cố ấy. Tất nhiên phải bồi thường rồi, cô mau đuổi theo đi!”
“Là… các anh… giật dây, họ mới dám làm vậy.”
Người đàn ông thấp bé xông tới. “Cô có chứng cứ không? Nói vớ va vớ vẩn, mau tránh ra đi, chúng tôi còn phải bàn chuyện làm ăn.”
“Tôi không tránh. Hôm nay các anh mà không bồi thường tôi sẽ chẳng đi đâu hết.”
Người đàn ông thấp bé lập tức giơ tay uy hϊếp. “Còn không đi, đừng trách tôi động thủ.”
“Anh thử ra tay xem nào!” Tô Lạc ngẩng đầu, hét lên với đối phương, khóe mắt đã liếc thấy một thanh gỗ lớn ở bên đường.
Tiêu Kiến Thành ở bên cạnh như đọc hiểu suy nghĩ của cô ung dung nói: “Đánh nhau cũng được… nhưng không được dùng vũ khí.”
Tiểu Tần vội đi đến, kéo Tô Lạc khuyên can? “Bỏ đi, Tô Lạc, đừng dây với bọn họ nữa.”
Ai ngờ Tô Lạc cúi xuống nhặt thanh gỗ, chỉ vào Tiêu Kiến Thành và người đàn ông thấp bé. “Ai nói không thể dùng vũ khí? Tôi dùng, các anh cũng có thể dùng.”
Chắc chưa bao giờ gặp một cô gái không sợ chết như vậy, người đàn ông thấp bé rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tiêu Kiến Thành không nhịn được cười. “Cô có còn là phụ nữ không đấy?”
Tiểu Tần vội lên tiếng: “Tiểu Tổng, đừng bắt nạt chúng tôi nữa, dù sao cũng là chỗ quen biết.”
“Người quen à?” Người đàn ông thấp bé tỏ ra nghi hoặc. Tiêu Kiến Thành đáp: “Chỉ biết sơ sơ mà thôi. Chúng ta đi vào bàn tiếp cứ để bọn họ ở đây gây chuyện.” Nói xong, anh ta cùng người đàn ông thấp bé rời đi.
Tô Lạc muốn đuổi theo nhưng Tiểu Tần ôm chặt người cô “Tô Lạc đây là địa bàn của người khác, cô đừng manh động, chúng ta báo cảnh sát là được chứ gì?”
“Báo cảnh sát thì có tác dụng gì, chiếc xe tải kia đã đi mất rồi.”
“Ở đây toàn là xã hội đen, cô định đánh nhau sao? Muốn chết à?” Tiểu Tần nói nhỏ.
Trong lúc Tô Lạc và Tiểu Tần giằng co, Tiêu Kiến Thành và người đàn ông kia đã khuất dạng. Đúng lúc này, trời đổ cơn mưa lớn, hai chị em ngó quanh tìm chỗ trú mưa. Tài xế trên một chiếc xe tải hạ cửa kính, cười nhăn nhở. “Người đẹp, lên xe với bọn anh đi!”
Tô Lạc tức giận, ném thanh gỗ về phía anh ta. Thanh gỗ đập trúng cửa xe, tay tài xế vội vàng kéo cửa kính lên cao.
Tiểu Tần an ủi cô: “Thôi đi, đừng ta đợi cảnh sát đến đây.”
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, Tô Lạc và Tiểu Tần; ướt như chuột lột. Hai người không tìm chỗ trú mà đi đến bên chủ nhân chiếc máy kéo. Cả ba đứng bên bờ vực, chở chiếc xe bị rơi xuống, chờ cảnh sát đến giải quyết. Chợt nhớ ra điều gì, Tô Lạc liền lau nước mưa trên mặt, rút điện thoại ra chụp ảnh.
Tiểu Tần không hiểu: “Bây giờ cô còn chụp làm gì? Điện thoại dính nước mưa sẽ bị hỏng đấy.”
“Em phải lưu lại chứng cứ. Bằng không lát nữa mấy chiếc xe tải giải tán, làm sao chứng minh bọn họ gây ách tắc giao thông?” Để có thể lấy toàn cảnh, Tô Lạc vừa nói vừa lùi lại tìm một góc độ tốt nhất. Nhưng cô quên mất một điều, mình đang đứng bên bờ vực sâu.
Ký ức cuối cùng của Tô Lạc là dốc núi đảo lộn, bùn đất và cây cỏ hiện ngay trước mắt. Đúng rồi, hình như có người lay cô, bế cô chạy về phía trước, đồng thời gọi tên cô. Tuy nhiên, con đường núi rất dài, tựa như vĩnh viễn không có tận cùng…
Chú thích: 1. Weibo là mạng xã hội lớn ở Trung Quốc, tương tự facebook.