Dù những điều cần nói đã được nói ra nhưng những thanh âm không hài hoà vẫn tiếp tục tồn tại trong phòng phát sóng trực tiếp.
Tả Đào gãi gãi mái tóc rối bù của mình, cậu càng là muốn giải thích, nhưng những comment của anti-fan càng ngày càng nhiều, một mình cậu cấm ngôn căn bản không kịp.
【 Hắn bắt cậu nói? Tôi không tin. 】
【Fire ở ngay sau lưng cậu cầm một con dao lớn đúng không? 】
【 Tôi có một câu hỏi, Fire là cha cậu à? Sao mà cứ suốt ngày liếʍ hắn thế? 】
【 Lầu trên, có khả năng không liếʍ không được, địa vị của Fire ở Wildfire ai mà không biết? Tiểu trong suốt không có nhân quyền đâu. 】
【 Tin tức nóng hổi, Tóc Hồng bắt đầu cấm ngôn. Sao, bị nói trúng, không nghĩ được tôi còn có nick nhỏ đúng không? 】
Những bình luận như vậy ngày càng nhiều, Tả Đào bắt đầu có chút cáu kỉnh, đầu óc choáng váng khó chịu, bắt đầu xắn hai tay áo lên: "Ai muốn quản lý phòng, tôi miễn phí cho mọi người, chỉ cần giúp tôi cấm ngôn là được!"
【 bảo bối cho tôi trước, cuộc đời này tôi thích nhất là cấm ngôn!! 】
【 Ách...... Vừa rồi bị động tác xắn tay áo của con trai gϊếŧ chết, cũng cho mẹ một cái đi, chúng ta cùng nhau gϊếŧ. 】
【 Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ! 】
【 Nói thật, Pink vẫn nên tắt phát sóng đi, làn sóng này rõ ràng đã bị người mua thuỷ quân, cấm không hết đâu. 】
【 Đúng vậy, rõ ràng là có người ở mang tiết tấu. Nhưng nếu nói Fire tốt như vậy. Nói thật, tôi cũng không tin lắm. 】
【 Người mang tiết tấu có phải S không vậy, ghé trên người Fire kiếm lời nhiều năm như vậy lòng dạ hiểm độc, còn không có hút đủ sao? 】
Tả Đào lặng lẽ giơ ngón tay cái lên nhận xét có ID là 'Lửa là thứ mạnh nhất trên đời'.
Không đến mười giây, một đám người đột nhiên tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của cậu.
Quần thể fans của Tống Thời Hàn dù sao vẫn vô cùng lớn, giống như một giây trước cậu còn cùng fans nhà mình chiến đấu hăng hái, kết quả giây tiếp theo, số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng cao, trên cơ bản đều mang huy hiệu fan cứng của Tống Thời Hàn.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ màn hình tất cả đều là bình luận ——
【 Tóc Hồng lui ra đi, giao cho các ba ba tới. 】
【 Các mẹ, các chị em nhà Tóc Hồng cũng lui ra đi, con gái thức đêm không tốt, hãy để đám nam tử hán chúng tôi tới thảo phạt. 】
【Pink, chỉ dựa vào hành vi che chở Fire đêm nay của cậu, chúng tôi liền thành fans của cậu! 】
【 Đã ấn theo dõi, nếu rảnh rỗi thì nhớ thúc giục Fire phát sóng trực tiếp! 】
【 Chúng ta hãy giơ tay và hô to tình bạn Fire Pink sẽ không bao giờ sụp đổ! 】
Tả Đào ngồi trước màn hình mà cười khúc khích, cuộc chiến thật sự quá đồ sộ, trong lúc nhất thời cậu cũng đắc ý vênh váo hơn, nói: "Nói cái gì vậy, chúng ta đều là người trong nhà, khẳng định là muốn đồng lòng đối ngoại."
Theo thói quen muốn chạm vào hộp thuốc lá trong túi, sờ soạng một hồi mới ý thức được bây giờ mình đang mặc áo ngủ. Cậu ngả người ra sau ghế, khéo léo gác chân phải lên chân trái, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý.
Mà tiếng gõ cửa lúc này vang lên, hai tiếng 'đùng đùng' rất rõ ràng trong đêm yên tĩnh.
Tả Đào sửng sốt một chút, sau đó hướng ngoài cửa cao giọng hô: "Ai đó ạ?"
"Là tôi."
Một giọng nam trầm từ bên ngoài vọng vào.
Tả Đào trong lòng ' lộp bộp ' một tiếng, vội vàng buông chân xuống.
Giọng của Tống Thời Hàn thật sự rất dễ nhận ra, vừa từ tính vừa ổn trọng, đã từng có một trọng tài viên nghe lén nói, nghe lén Fire thi đấu, thật sự là một hồi hưởng thụ.
Đông đảo fans cũng nhất trí cho rằng giọng nói của Fire đã đạt đến trình độ khiến lỗ tai mang thai.
Tuy nhiên, giờ phút này Tả Đào lại không cách nào thưởng thức quá nhiều, cơ hồ là theo phản xạ lập tức đứng lên. Đồng thời, một tia bất lực mờ nhạt thoáng qua giữa hai hàng lông mày ốm yếu.
【 Có chuyện gì vậy? Cái bộ dạng như nhìn thấy quỷ kia là sao? 】
【 Hình như vừa nãy mới có người gõ cửa, mọi người có nghe thấy không? 】
【??? 】
【 Bộ dạng của con trai thật sự rất khả nghi. 】
Tả Đào làm sao có thể quan tâm nhiều như vậy, cậu sửng sốt mất vài giây, sau đó nhìn một đống bình luận như muốn tràn ra khỏi màn hình, lúc này mới ý thức được phản ứng của mình hơi quá trớn.
Hoàn toàn không cần nghĩ lại, Tống Thời Hàn tới đây vào cái giờ này, tất nhiên là đã thấy phát sóng trực tiếp của cậu.
Cứu......
Một hồi nữa cậu phải giải thích thế nào đây? Bây giờ đập vỡ màn hình máy tính còn kịp không? Ông trời ơi, cậu đầu óc này của cậu là thuê tới sao?
Đại khái là đợi thật lâu không có phản ứng, Tống Thời Hàn lại gõ cửa lần hai: "Tả Đào?"
"Em tới liền đây!"
Không kịp giải thích, Tả Đào đã nhanh chóng cúi xuống dùng chuột bấm vào nút tắt phát sóng trực tiếp, sau đó chạy ra mở cửa.
Nhưng cậu không chú ý tới là, hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn đang còn sáng lên.
【 A? Cái thao tác này của bảo bối thật sự rất khó hiểu. 】
【 Mở cửa thì mở cửa, tự nhiên tắt âm đi làm gì? 】
【Tôi cũng không hiểu... Đợi đã, tôi đột nhiên có một suy nghĩ vô cùng táo bạo. 】
【 Tóc Hồng có thể định tắt phát sóng trực tiếp, kết quả không cẩn thận ấn vào phím tắt âm ngay bên cạnh đúng không? 】
【 Ngoài cửa chính là ai vậy, thần thần bí bí? 】
【 Để tôi xem xem rốt cuộc là ai mà phải giấu giếm kỹ như vậy. 】
Cậu trước tiên là mở ra một khe nhỏ, quả nhiên Tả Đào nhìn thấy Tống Thời Hàn đang đứng ngoài cửa, trên tay anh còn cầm theo hộp giữ nhiệt, ánh đèn ngủ trong hành lang kéo dài bóng của anh.
"Có thể tiến vào không?" Tống Thời Hàn rũ mắt nhìn Tả Đào một cái, hỏi.
Lúc này Tả Đào còn đang chột dạ, đôi tay không có chỗ đặt mà ở vỗ vỗ hai bên sườn chân, sau đó liền ra vẻ bình tĩnh mở cửa ra: "Đương nhiên có thể ạ."
Chờ Tống Thời Hàn thật sự đi vào, cậu lại nhắm mắt theo đuôi mà đi ở phía sau, biết rõ còn cố hỏi: "Đội trưởng, muộn thế rồi anh còn sang đây là có chuyện gì sao ạ?"
Tống Thời Hàn chỉ đem hộp giữ nhiệt đưa tới trước mặt Tả Đào, nhướng mày: "Em nói xem?"
Tả Đào khó hiểu ngước mắt.
"Đã muộn như vậy còn phát sóng trực tiếp?"
Tống Thời Hàn đứng ở trước người Tả Đào, không tiếp tục cái đề tài này, mà là nói: "Cháo vừa mới nấu xong, em ăn đi."
Kỳ thực vừa rồi anh có nghe thấy ngoài phòng trà có tiếng bước chân. Lúc đó anh cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại, hẳn là Tả Đào tỉnh lại muốn đi tìm cái gì ăn, kết quả ở ngoài cửa nghe được những lời đó, cuối cùng lại không có tiến vào.
Tả Đào có chút kỳ quái: "Dì còn chưa có nghỉ ngơi ạ?"
"Nghỉ rồi." Ánh mắt ròi khỏi khăn trải giường hình Crayon Shin-chan của Tả Đào, Tống Thời Hàn nói: "Tôi mới vừa ở trong bếp nấu, chưa chắc đã ăn ngon đâu."
Tả Đào ngẩn người, cầm cái hộp giữ nhiệt trong tay chặt hơn một chút: "Anh nấu ạ?"
Tống Thời Hàn nhìn cậu: "Như thế nào, không dám ăn?"
"Không!"
Tả Đào không cần nghĩ ngợi: "Em dám ăn!"
Cùng lúc đó, trong khu bình luận ——
Dù không thể nghe thấy âm thanh nhưng từng động tác của hai người họ, lại càng có thể khiến người khác suy nghĩ miên man.
【 a a a!! Là Fire!!! Là Fire sống sờ sờ! 】
【 Không được không được, tôi tò mò chết đi được, rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì vậy aaa!! 】
【 Sao cứ thấy bộ dạng của Tóc Hồng vừa khẩn trương lại thẹn thùng thế nhỉ, rốt cuộc Fire nói gì với nhóc ấy vậy? 】
Ôm hộp giữ nhiệt ngồi ở trên ghế, Tả Đào cảm thấy như thể mình đã ngâm mình trong một hũ mật ong trong thời gian ngắn.
Cháo do nam thần tự tay nấu hehe......
Vừa nghĩ, cậu vừa cẩn thận vặn nắp bình giữ nhiệt. Nhưng giây tiếp theo, không đợi cậu ra tay, đột nhiên nhìn thoáng qua trên bàn máy tính còn mở màn hình, cùng với một đống bình luận đang lướt qua.
Tả Đào: "......"
Sau một lúc ngơ ngác, cậu chợt nhận ra điều gì đó, biểu cảm giữa hai lông mày theo mắt thường có thể thấy được sự hoảng sợ hiện lên.
【 Hi, lại gặp mặt! 】
【 ha ha ha ha ha ha! 】
【 Không thể tưởng được đúng không, mọi người đều đang nhìn chằm chằm đâu. 】
【 Sợ cái gì, còn không phải là đồng đội đêm khuya gặp mặt sao, rất bình thường mà. 】
Sau một hồi não ngừng hoạt động, Tả Đào nhanh chóng ngước mắt liếc nhìn Tống Thời Hàn bên cạnh, đối phương hiển nhiên đã chú ý đến màn ô long này, trong đôi mắt sáng và sâu đó hiện lên một nụ cười.
Tả Đào cười gượng, cố gắng trấn định mà giải thích: "Ừm, để em tắt máy trước đã." Sau đó, cậu tắt chế độ tắt tiếng đi: "Cái đó, hôm nay liền đến đây thôi, mọi người đều nghỉ ngơi sớm một chút."
Trong phòng phát sóng trực tiếp ——
【 Làm gì, không được tắt không được tắt! 】
【 Mở phát sóng trực tiếp ra cho mẹ, con đêm khuya ở cùng phòng với một nam nhân khác, mẹ rất không yên tâm. 】
【 Sao, phân đoạn tiếp theo có cái gì mà chúng tôi không xem được hả? 】
Sợ những lời hồ ngôn loạn ngữ này sẽ bị Tống Thời Hàn nhìn thấy, Tả Đào lên lặng thay đổi tư thế ngồi, che gần hết màn hình, đỏ mặt thở dốc nói: "Cầu xin mọi người đừng nói nhảm nữa, được không!"
【 A? Đây là ngữ khí mà người cầu xin nên có sao? 】
【 Con trai nghe mẹ nói này —— mặt con đỏ giống như quả táo ~】
【 Mọi người cũng đã nói gì đâu, còn không phải là muốn nhìn nhóc giao lưu cảm tình sao. 】
Tả Đào: "Nói không lại mọi người, em muốn......"
Cậu còn chưa kịp nói xong, từ phía sau bỗng nhiên duỗi tới một bàn tay cầm lấy con chuột. Tay cậu như là bị điện một cái, Tả Đào vội vàng buông ra, vừa nhấc đầu liền thấy quai hàm trơn bóng của Tống Thời Hàn và hầu kết đang hơi lăn lộn.
【 Cái đó, nghe tôi nói nè...... Bọn họ có phải hơi gần rồi không? / thẹn thùng.jpg】
【 Tôi cũng......】
【 Đột nhiên phát phúc lợi cho fans CP? 】
【 a a a a, hai người định làm gì! 】
【 Đều do Pink còn chưa có thành niên, có một số lời nói tôi cũng ngại bình luận ra. 】
Nhìn thấy khu bình luận càng nói càng thái quá, tâm hồn Tả Đào đều sắp bay ra khỏi người, có chút đứng ngồi không yên mà muốn nói cái gì đó: "Đội trưởng, thời gian không còn sớm, hay là anh trở về nghỉ ngơi trước đi, em......"
Còn chưa có nói xong, Tống Thời Hàn giơ tay xoa nhẹ tóc Tả Đào, chậm rãi nói: "Ăn cháo." Rồi sau đó nhìn về phía màn hình máy tính, hơi hơi gật đầu thăm hỏi: "Chào mọi người buổi tối tốt lành."
【 Hello Hàn Thần, buổi tối tốt lành! 】
【 Cứu mạng, em sắp bị chồng đẹp trai đến hôn mê rồi T-T】
【 Người tới, đem nữ nhân không có chút rụt rè này ra ngoài cho ta! 】
May mắn thay, những lời nhận xét như vậy nhanh chóng bị người hâm mộ của Fire lấp kín, chủ đề dần dần chuyển từ khiếm nhã sang nghiêm túc, Tống Thời Hàn nhìn bình luận, chọn một số vấn đề liên quan đến thi đấu để trả lời.
Chậm rãi, Tả Đào cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cho đến khi một bình luận hiện lên ——
【Fire, nói thực đi, có phải anh bắt nạt Bé Tóc Hồng nhà chúng tôi đúng không? 】
Kỳ thật bình luận này cũng không thu hút, thậm chí rất nhanh liền bị che lấp, nhưng Tả Đào vẫn vô cớ cương cứng lại một chút, sợ bị Tống Thời Hàn nhìn đi.
Tuy nhiên, sợ hãi cái gì thì đến cái đó là một hiện tượng mà khoa học vẫn không thể giải thích được——
Cậu nghe thấy Tống Thiến hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, bị tôi bắt nạt."
【 a a a, tôi liền nói sao mà con trai tôi khóc thảm như vậy, khẳng định là bởi vì anh. 】
【 xin lỗi! 】
【 Ở trước mặt chúng tôi xin lỗi. 】
【Fire có thể không cần bắt nặt nhóc ấy được không, 】
【 xin lỗi!! 】
Tả Đào vội vàng buông cái muỗng, cả mặt không được tự nhiên: "Không cần, không có việc gì, là em tự mình......"
"Ừ." Tống Thời Hàn không để cậu nói tiếp, giơ tay ấn thái dương, mới thấp giọng nói: "Sẽ xin lỗi."
Tả Đào lại lần nữa theo bản năng ngẩng đầu.
Tống Thời Hàn hơi cúi người, dường như muôn trấn an mà nắm lấy bả vai Tả Đào, thấp giọng nói:
"Chuyện ngày hôm qua, thực xin lỗi."
Một giọng nói hơi trầm vang lên bên tai, như là va chạm trong phòng rồi vọng lại âm thanh, cứ thế một đường đυ.ng vào trong lòng Tả Đào.
Sau đó Tống Thời Hàn nói cái gì, Tả Đào cũng không chú ý nghe rõ, cậu cảm thấy toàn thân có chút tê dại, đặc biệt là lỗ tai, nhiệt độ dần dần tăng lên, lan đến tứ chi.
Mười phút sau, Tống Thời Hàn đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp, thoáng thấy Tả Đào đang ngồi trên giường với ánh mắt đờ đẫn, liền nói: "Ăn xong chưa?"
Tả Đào gật gật đầu, đến bây giờ cậu vẫn còn chưa kịp hoàn hồn: "...... Ăn xong rồi."
"Ừ, đưa cho tôi đi."
Tống Thời Hàn đứng dậy, tiếp nhận bình giữ nhiệt, lại nhìn thoáng qua hộp thuốc cảm và cốc nước mà Tả Đào đặt ở trên bàn.
"Tả Đào."
Anh hơi dừng bước chân, sau đó cầm cốc thuỷ tinh lên, cười như không cười:
"Bé ngoan như các em cũng nói dối sao?"