"38,4 độ C."
Nửa giờ sau, bác sĩ của đội sau khi nghe tin chạy tới, bác sĩ trẻ tuổi nhìn thanh niên giống như quả cà tím trước mặt, hỏi: "Còn có nơi nào cảm thấy không thoải mái không?"
"Còn tốt ạ, chỉ là cảm thấy choáng váng và lạnh, sau thì hơi mệt mỏi, còn lại thì không sao ạ."
Tả Đào hít hít cái mũi, trong tay ôm nước gừng mà Khương Minh vừa mới đưa, cậu thật sự chịu không nổi cái mùi cay này, cả mặt mày sắp nhăn thành hình chữ xuyên 川.
"Có thấy đau họng không?" Bác sĩ lại hỏi.
Tả Đào lắc đầu, nói không có.
Khương Minh đứng ở bên cạnh ngắt lời hỏi: "Bác sĩ Trương, hiện tại sao rồi?"
"Truyền dịch đi." Đem bút cắm vào túi áo blouse, bác sĩ Trương dặn dò: "Sau đó chú ý nghỉ ngơi, uống nhiều nước, người trẻ tuổi đều khôi phục rất nhanh, không vấn đề gì đâu."
Nghe vậy, Khương Minh đi theo bác sĩ Trương cùng vào phòng khám của căn cứ. Trong lúc nhất thời, chỉ để lại một mình Tả Đào mặt ủ mày ê chờ tại chỗ.
Từ sáng đến giờ cậu vẫn chưa kịp ăn gì, dưới tình huống bụng rỗng cậu càng không muốn uống bát nước gừng này.
Lợi dụng xung quanh không có ai, Tả Đào đánh giá nhìn quanh bốn phía, cố gắng tìm một nơi thích hợp để hủy thi diệt tích.
"Đừng tìm."
Ngoài cửa truyền đến thanh âm Tống Thời Hàn. Tả Đào theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy Tống Thời Hàn biểu tình nhàn nhạt đi đến, trên tay cầm một cái phích giữ nhiệt màu be.
Anh ngồi xuống bên cạnh Tả Đào, Tống Thời Hàn tiếp nhận bát nước gừng trên tay Tả Đào, lại hộp giữ nhiệt đưa qua, nói: "Ăn đi, đây là cháo gà dì mới nấu đấy."
Tả Đào sững sờ cầm chiếc phích trong tay: "Còn bát nước gừng kia thì sao ạ?"
Tống Thời Hàn không để bụng: "Không muốn uống thì không cần phải uống."
Rõ ràng mới ngoài 30 tuổi, nhưng Khương Minh tin chắc rằng nước gừng có thể trị bách bệnh. Cái này thì cũng không sao, vì nước gừng cũng không được xem là phương thước kỳ quái. Nhưng vấn đề là, nước gừng do Khương Minh nấu vô cùng khó uống, người khác tốt xấu gì cũng sẽ thêm Coca hoặc thêm đường đỏ vào.
Nhưng hắn không giống người khác, thả cả một lát gừng vào nước rồi cứ thế đun sôi, liếc mắt nhìn cả một nồi nước đều là lát gừng nổi lơ lửng, nói liều mạng cũng không ngoa.
Khó trách Tả Đào uống không nổi.
"Nhưng huấn luyện viên dặn em phải uống hết." Tả Đào cố gắng mở phích ra, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi: "Thái độ rất cứng rắn."
Tống Thời Hàn nghiêng đầu nhìn cậu: "Vậy em ăn xong cháo hãy uống?"
"......" Nghe vậy, Tả Đào lại nhíu mày, mặc dù không nói gì, nhưng trên mặt tràn đầy kháng cự.
Thấy thế, trong mắt Tống Thời Hàn thoáng hiện lên một tia ý cười không rõ ràng, anh đem bát nước gừng cầm lấy, nói: "Đợi lát nữa tôi nói với anh Khương, chỉ cần truyền dịch là được rồi."
Tự đáy lòng Tả Đào thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lại thấy Tống Thời Hàn ngồi ở bên cạnh mình cầm di động đọc, đến lúc phản ứng lại cậu mới không dấu vết hơi xịch sang bên cạnh một chút: "Đội trưởng, hay là anh trở về phòng đi, em sợ lây bệnh cho anh."
Từ nãy đến giờ, Tống Thời Hàn không đề cập đến chuyện xảy ra đêm qua, điều này khiến Tả Đào bớt bất an hơn, cả người cũng coi như là sống lại một chút.
"Không sao, chờ em truyền dịch xong lại nói." Dứt lời, Tống Thời Hàn lại rũ mắt nhìn màn hình di động, trầm mặc vài giây, như là lại thuận miệng hỏi một câu: "Ngày mốt có trận thi đấu em có thể kiên trì lên sân khấu không?"
Trong lòng ' lộp bộp ' một tiếng, Tả Đào theo bản năng ngồi thẳng, ngay cả cháo cũng không rảnh lo húp nữa, vội nói: "Đội trưởng, em có thể, nhất định sẽ không chậm trễ thi đấu!"
Sợ rằng mình không thể tham gia trước trận đấu, cậu nói thêm: "Cũng sẽ không chậm trễ tham gia huấn luyện trước thi đấu!" Biết buổi chiều còn một số buổi huấn luyện đội trước trận đấu, Tả Đào nhìn thời gian, đứng lên, như đã quên mình vẫn còn đang là người bệnh chờ truyền dịch.
"Ngồi xuống."
Hoàn toàn không nghĩ tới một câu nói thôi mà Tả Đào đã phản ứng lớn như, Tống Thời Hàn cất điện thoại di động vào túi, bất đắc dĩ mà ngước mắt nhìn Tả Đào: "Cũng có phải không cho em tham gia. Huống hồ hiện tại em đi lên phòng huấn luyện, vậy tính toán huấn luyện thế nào?"
Đang nói, bác sĩ Trương đang cầm bình truyền dịch và Khương Minh quay lại.
Tả Đào vừa lúc buột miệng nới: "Em có thể tiêm thuốc vào mu bàn chân!"
Khương Minh: "......"
Bác sĩ Trương nghẹn cười, trêu ghẹo: "Huấn luyện viên Khương, lần này chiến đội các cậu thu được một hỗ trợ không tệ nha, đã sốt đến vậy rồi còn không quên lên lầu huấn luyện, quả là một bạn nhỏ kiên cường, thân tàn nhưng chí không tàn."
"Ha hả, chê cười." Biểu tình Khương Minh có chút run rẩy, tiến lên ấn bả vai Tả Đào để cậu ngồi xuống, thở dài: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, đừng náo loạn nữa. Nếu anh dám để em đang bị bệnh đi lên huấn luyện, chắc chắn Tô Nguyệt Yểu ngay lập tức chạy tới huỷ căn cứ."
Tả Đào có chút ngượng ngùng, xin lỗi: "Thực xin lỗi."
Sau khi châm kim, Tống Thời Hàn liền lên lầu đi huấn luyện. Mà Khương Minh thì lưu lại bồi cậu hơn nửa giờ, thấy trạng thái của Tả Đào thoạt nhìn còn rất tốt, mới yên tâm mà đi xử lý chuyện phỏng vấn thi đấu vào buổi chiều.
Sợ chậm trễ thời gian huấn luyện, sau khi mọi người rời đi, Tả Đào trộm chỉnh lại tốc độ truyền dịch nhanh hơn một chút, ngồi ở ghế mềm chơi di động, nhưng vẫn không nhịn được cơn buồn ngủ, liền tựa lưng vào ghế ngồi ngủ một hồi.
Lúc tỉnh lại thì đã là 12 giờ 30, Tả Đào mơ mơ màng màng cảm nhận được có người đang chọc mặt cậu, cậu có chút cáu kỉnh nhướng mi, quả nhiên nhìn thấy một bóng người cúi xuống dùng ngón tay chọc chọc mặt cậu, còn không quên quay người chia sẻ cảm xúc với những người phía sau ——
"Da mềm lắm đó, các cậu có muốn thử hay không?"
"Làm gì." Tả Đào có chút không vui chặn tay Vương Thu lại, trong lúc nhất thời, cậu có ảo giác rằng mình đang ngủ trưa ở trường, cậu ngáp một cái, theo bản năng hϊếp: "Big gan, có tin tớ băm tay cậu......" Ý thức quay trở lại, nửa câu sau mới tới họng đột nhiên thay đổi, cậu hoang mang rối loạn vội vội ngồi dậy: "A, là anh Thu ạ."
Vương Thu sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười: "Ây da, không nghĩ tới fan only của chúng ta còn có tính gắt ngủ nha."
Tả Đào cười khan, trong lòng còn có chút lòng sợ hãi.
May mà Vương Thu không để ý, hắn ngồi dậy, nói: "Nhưng vẫn nên rèn luyện nhiều hơn một chút, rõ ràng mọi người đều mắc mưa, kết quả chỉ có một mình em bị sốt."
Tả Đào không có mặt mũi nói rằng bởi vì cả đêm qua cậu ôm áo ướt đi ngủ. Giờ phút này, nửa khuôn mặt cậu còn mang theo một vết đỏ, có chút khó hiểu đối với xưng hô của Vương Thu: "Fan only là sao ạ?"
"Đã quên?"
Vương Thu lấy di động ra, cười xấu xa, mở lại video đã quay giúp cậu nhớ lại.
Cư dân mạng không nói dối cậu —— quả nhiên, say rượu không có gì đáng sợ, nhưng đáng sợ là sau khi tỉnh lại sẽ có người giúp bạn nhớ lại.
Trong tiếng ồn ào phía sau, cậu nhìn mình trong video ngu ngốc đến chết, Tả Đào nghĩ đến cái gì, hóa đá tại chỗ: "Anh, anh, anh... đưa cho đội trưởng?"
Vương Thu gật gật đầu, còn nháy mắt và nói: "Đúng vậy. Quả Đào, em giấu đủ sâu đó, trước kia anh nhiều nhất cảm thấy em là fan của đội trưởng, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới filter của em lại dày như vậy, tối hôm qua em chỉ thiếu mỗi cái loa để kêu Fire là đệ nhất thiên hạ thôi."
Tả Đào không trả lời, cậu ngồi phịch xuống lưng ghế, không bỏ cuộc hỏi lại: "Anh thực sự gửi nó cho đội trưởng?"
Vương Thu: "Đúng vậy."
Tả Đào: "......"
Cho nên tôi hôm qua Tống Thời Hàn đi đón cậu, hẳn là bởi vì cái video này?
"Tả Đào em đừng để ý đến cậu ta, cậu ta suốt ngày điên điên khùng khùng, làm việc cũng không biết đúng mực." Cat tiến lên một bước, thay Tả Đào rót nước: "Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
Tả Đào gật gật đầu, lại lắc đầu.
Hắn cảm thấy chính mình tuy rằng còn sống nhưng bên trong đã chết rồi.
So với chuyện giày trắng kia thì ra còn có một chuyện khiến người khác thở không thông...... Xuất hiện.
"Làm sao vậy?" Thấy Tả Đào thần sắc thống khổ, Vương Thu ngẩn ra một chút.
Tư Tranh có lẽ đoán được rằng thiếu niên tuổi này đều để ý hình tượng, liền dùng sức vỗ ở sau lưng Vương Thu, thay Tả Đào hết giận: "Còn không nhanh quỳ xuống cho tôi, cậu cho rằng ai cũng giống cậu không biết xấu hổ sao." Hắn lớn tiếng trách cứ: "Thấy bộ dạng say xỉn của người khác liền đi quay video lại, chuyện này đến chó cũng không làm được những chuyện cậu làm!"
Tả Đào tuyệt vọng mà nhắm mắt lại. Đương nhiên không phải để ý chuyện mình sau khi say rượu bị quay video lại, dù sao cậu lớn lên đẹp, có quay chụp thế nào thì vẫn cứ đẹp. Vấn đề quan trọng nhất là cái video này bị đưa cho Tống Thời Hàn.
Trời ạ......
Mấy ngày nay cậu run sợ duy trì tính cách của mình, kết quả bởi vì cái video này, mà cách mạng kết thúc trước lúc giải phóng.
Huhu, tuy rằng thuộc tính ác bá chưa lộ, nhưng cũng không tốt hơn tí nào, so với ác bá thì cậu trước tiếp biến thành đứa ngốc rồi.
Gần đến chiều mới truyền dịch xong.
Tả Đào gục đầu xuống đi theo ba người xuống lầu, trong đầu thì đang cố gắng hết sức để tìm cách cứu vãn hình tượng của mình.
Vương Thu ở bên cạnh liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi Quả Đào, em yên tâm, ngoại trừ đội trưởng ra anh chưa chia sẻ cho bất cứ ai cả, bây giờ anh xoá video và toàn bộ ảnh chụp nha. Em đừng giận, quả thực là anh bị động kinh mà, cho anh xin lỗi."
Tả Đào xua tay vừa định nói không sao, lại từ trong lời nói của hắn bắt được cái gì: "Anh còn chụp ảnh?"
Vương Thu giọng nói cứng lại: "A......" Hắn gãi gãi tóc: "Đúng vậy, chỉ chụp một tấm."
Dứt lời, vội vàng bổ sung: "Nhưng đây tuyệt đối không phải ảnh hắc, anh chụp là vì cảm thấy đẹp!" Hắn một bên nói, một bên mở album di động ra, giải thích: "Chính là bức ảnh đội trưởng ôm em xuống xe, anh ở xa xa cảm thấy rất có ý tứ, liền chụp."
Tả Đào cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình di động của Vương Thu, trái tim đập bang bang hai cái.
Không thể không nói, bức ảnh này được chụp rất đẹp, thậm chí cậu còn cảm thấy bầu không khí rất tốt. Ở trong màn mưa, sơ mi trên người Tống Thời Hàn bị nước mưa làm ướt, anh khom lưng đem cậu từ bên trong xe ôm ra, nhìn bộ dạng không tốn sức chút nào. Anh nửa rũ mắt, dưới ánh đèn xe, khuôn mặt phá lệ lạnh lùng.
Vương Thu còn đang xin lỗi: "Anh sẽ xoá ngay lập tức!"
"Đừng xóa." Tả Đào theo bản năng duỗi tay ngăn cản, cậu nhẹ nhàng khụ một tiếng, có hơi xấu hổ: "Đem ảnh chụp gửi sang cho em đi, em muốn ảnh gốc."
Không có ý gì khác, này bức ảnh quả thực xứng đáng nằm trong kho bảo tàng của cậu.
Anh ta thậm chí có thể tạm thời tha thứ cho Vương Thu vì đã gửi video cho Tống Thời Hàn.
Vương Thu: "A?"
"Không được sao?" Tả Đào cố gắng làm cho giọng điệu tự nhiên hơn: "Em là một trong những nhân vật chính trong ảnh chụp, ảnh hẳn phải đưa cho em."
Vương Thu: "...... Nói thế cũng không sai." Luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, nhưng hắn vẫn kiếm Wechat của Tả Đào, đem ảnh chụp gửi qua: "Em không tức giận chứ?"
"Thật ra cũng không phải tức giận, chủ yếu là cảm thấy xấu hổ."
Nhận được ảnh chụp Tả Đào thực sự rất vui, bệnh trạng phát sốt cũng bởi vậy mà giảm bớt một ít, một bên lưu lại, thậm chí có thể vui đùa tự tiêu khiển: "Anh biết, fan only chúng em, rất để ý hình tượng trước mặt thần tượng."
- ----------------------
Editor: Nhưng để được thần tượng để ý thì không cần mặt mũi nữa hihi. Hôm qua máy bị hỏng k edit kịp nên hôm nay sẽ cố gắng đăng bù:((