Chương 7

Nói xong, Hứa Lục cảm thấy vẫn chưa đủ.

Cô còn khẽ "phì" một tiếng.

Trang Đồng quay đầu nhìn Hứa Lục.

Tim cô có chút loạn nhịp, đây là lần đầu tiên cô nói mấy lời vô lý như vậy ngoài đời thực.

Cô cố giữ bình tĩnh nhìn thẳng vào Trang Đồng, nhưng đôi tai thì từ từ đỏ lên.

Trong đôi mắt mèo hình bầu dục ấy phản chiếu ánh sáng nhỏ lấp lánh của mặt trời.

Màu mắt cô nhạt hơn so với người bình thường.

"Nhìn mặt mũi cũng bình thường thôi," Trang Đồng thầm đánh giá.

Anh ta tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi tai của Hứa Lục, cố đoán xem cô có phải đang chơi chiêu "lạt mềm buộc chặt" không.

Khả năng cao là vậy.

"Em..."

Tuy nhiên, trước khi Trang Đồng kịp nói gì, Hứa Lục đã phản pháo lại.

Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng trong cơn bối rối, lại cố thêm chút khinh thường: "Em cái gì mà em... Anh là cái gì chứ!"

Câu này vừa dứt, mọi người xung quanh đều trố mắt, ngạc nhiên đến mức lấy tay che miệng.

Sắc mặt của Trang Đồng thay đổi liên tục, dần trở nên u ám.

Sao Hứa Lục dám nói như vậy chứ?

Trong ánh mắt nghi ngờ của đám đông, Hứa Lục cảm thấy rối loạn, mặt đỏ bừng, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình thản xoay người bỏ đi.

Lần đầu tiên trong đời thật cô đáp trả lại người khác, cảm giác có hơi... kỳ cục.

Đi được vài bước, một giọng nam lạnh lùng vang lên phía sau:

"Em đi nhầm đường rồi, lớp 4 ở bên kia."

Hứa Lục quay đầu lại, thấy Trang Đồng đang nhìn cô với vẻ chế nhạo.

Quá xấu hổ!

Trong lòng Hứa Lục như có ai đó đang đào hố vì ngượng ngùng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra không có gì. Cô quay lại, nhoẻn miệng cười: "Anh lo làm gì, tôi đi vệ sinh không được sao?"

Giọng nói đầy vẻ lúng túng nhưng lại cố tỏ ra hùng hổ.

Đột nhiên, Trang Đồng không còn giận nữa.

Anh nhướng mày, đôi mắt đào hoa híp lại, giọng điệu bình thản: "Ồ."

"Tùy em.""

Cả đoạn đường đi, Hứa Lục nhận được không ít ánh mắt dõi theo.

Bên tai cô vang lên tiếng hệ thống: "Điểm cảm tình phản nghịch +10..."

"Điểm cảm tình phản nghịch +1..."

"Điểm cảm tình phản nghịch +1..."

Hình như có rất nhiều người nghĩ rằng cô đang trở nên phản nghịch.

Hứa Lục vặn vòi nước, hất nước lạnh lên mặt để lấy lại bình tĩnh.

Cuối cùng, nhịp tim của cô cũng bình ổn lại, và làn da trong gương dường như cũng mịn màng hơn so với hôm qua.

Nghĩ đến những thông báo của hệ thống về điểm cảm tình, cô hỏi:

"Những điểm cảm tình mỗi lần thông báo có phải đến từ những người khác nhau không?"

Hệ thống đáp: "Thông thường là vậy. Nhưng nếu điểm cảm tình tăng liên tục, có thể là đến từ cùng một người."

"Vậy Trang Đồng đã thêm bao nhiêu điểm cảm tình?"

Hệ thống im lặng trong chốc lát rồi nói: "10 điểm."

Hứa Lục tò mò hỏi tiếp: "Điểm cảm tình tối đa của mỗi người với tôi có cố định không?"

"Không, người càng xuất sắc thì giới hạn điểm cảm tình càng cao."

"Vậy với người bình thường thì sao?"

"100 điểm." Điều này có nghĩa là hầu hết những người xung quanh cô có thể đạt tối đa 100 điểm cảm tình phản nghịch.

Hứa Lục trầm tư một lúc, sau đó lại hỏi: "Còn điểm cảm tình tối đa của Trang Đồng là bao nhiêu?"

"... 5000."

Nói cách khác, Trang Đồng xuất sắc gấp 50 lần người bình thường???

Sau cơn sốc, Hứa Lục bỗng cảm thấy lo lắng.

Cô có phải đã chọc phải một đại nhân vật trong tương lai không? Nếu bị trả thù thì phải làm sao?

Hệ thống dường như nghe thấy suy nghĩ của cô.

"Không sao đâu, nếu cô tích lũy điểm cảm tình của anh ta đến mức tối đa, thì sẽ không phải lo lắng về chuyện đó nữa."

Hứa Lục: "..."

Tích lũy đến mức tối đa... Nghe thì dễ thật.

Cô gái khẽ nhíu mày, khuôn mặt tròn trịa vui vẻ bỗng dính chút ủ dột.

Nhưng nếu muốn tránh bị trả thù, có lẽ tích lũy điểm cảm tình đến mức tối đa là cách an toàn nhất.