Chương 2

Nhưng Hứa Lục hiện tại không còn là Hứa Lục trước kia. Với tính cách vốn dịu dàng, lúc này cô làm sao có thể nói ra câu mà nguyên chủ thường xuyên buột miệng “Đồ ngu xuẩn.”

"Ăn cơm, ông già kêu đấy." Anh ném lại một câu rồi đi xuống lầu.

Hứa Lục gật đầu, khẽ "ừ" một tiếng.

"Chủ thể có thể bắt đầu xây dựng hình tượng phản nghịch rồi." Hệ thống thân thiết nhắc nhở bên tai.

"Ừ, được, ngoài đời tạm thời để đó, tôi sẽ tạo hình tượng trên mạng trước."

Ở thực tế mà phản nghịch, Hứa Lục vẫn còn chút lấn cấn, cô chưa vượt qua được rào cản trong lòng mình.

Trên bàn ăn, Hứa Lục múc một bát cơm đầy.

Ánh mắt Tạ Vực lướt qua Hứa Lục, chân mày vô thức nhíu lại.

Bình thường Hứa Lục ăn uống không thể gọi là thô lỗ, nhưng cũng chẳng hề tao nhã.

Nhưng bây giờ cô ăn uống một cách vô cùng đẹp mắt, không rõ tại sao, chỉ đơn giản là nhấc đũa, gắp thức ăn, nét mặt dịu dàng, khi khóe miệng dính chút dầu mỡ liền bình thản dùng khăn giấy lau đi, từng động tác đều rất mực tinh tế.

Rõ ràng là một cô nàng mũm mĩm, vậy mà đột nhiên khiến người khác cảm thấy cô có khí chất đặc biệt.

So với sự khó hiểu của Tạ Vực, Tạ Vũ Khôn - người đã chung sống với Hứa Lục gần một tuần - lúc này biểu cảm rất bình tĩnh.

Thực ra, ngay từ lần đầu tiên Tạ Vũ Khôn nhìn thấy khí chất tự nhiên toát ra từ Hứa Lục, sự kinh ngạc của ông còn hơn xa Tạ Vực.

Nhưng những thay đổi khó hiểu này, Tạ Vũ Khôn chỉ có thể giải thích bằng cụm từ "sự tự hoàn thiện của tuổi dậy thì."

Bằng không ông cũng không cách nào giải thích được những biến chuyển này.

"Tiểu Lục, kỳ nghỉ hè sắp đến rồi, cháu có kế hoạch gì không, như đi du lịch hay tham gia lớp học ngoại khóa chẳng hạn?" Tạ Vũ Khôn hòa nhã hỏi Hứa Lục. Cơ thể này của cô hiện mười bảy tuổi, đang học lớp mười một, thành tích học tập trung bình, không có gì nổi bật.

Hứa Lục suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Tạm thời chưa có ạ."

Thực ra là có, cô muốn tiếp tục livestream mà nguyên chủ đã bí mật thực hiện, đồng thời tham gia cuộc thi eSports đã đăng ký.

"Kỳ nghỉ hè này cháu dự định sẽ chăm chỉ học hành, cố gắng nâng cao điểm số để năm sau thi vào một trường đại học tốt hơn."

Hứa Lục nói những lời này mà mặt không đỏ, tim không loạn, cuối cùng còn nở một nụ cười hơi ngại ngùng.

"Tôi thật là... ngày càng không hiểu nổi." Tạ Vực nheo mắt, vô tình lẩm bẩm ra suy nghĩ của mình.

Hứa Lục mỉm cười nhìn anh, trên trán còn buông lơi vài lọn tóc hơi lộn xộn.

Tạ Vũ Khôn cũng nhìn anh, nâng ly trà lên nhấp một ngụm.

Tạ Vực: "???" Thật phiền phức.

"Con ăn xong rồi." Anh không biểu cảm đá ghế ra, bước nhanh lên lầu.

Giọng điệu lạnh nhạt.

Chiếc áo phông đen làm bóng lưng anh trông có chút cô đơn.

Còn Hứa Lục thì vẫn với tốc độ trước đó, mặt mỉm cười, không nhanh không chậm đưa thức ăn vào dạ dày.

Tối chủ nhật, Hứa Lục loay hoay với bộ công cụ livestream một lúc, cuối cùng dựa vào ký ức lắp ráp chúng xong xuôi.

Sau khi liên kết với hệ thống Phản Nghịch, cơn đói của Hứa Lục tạm thời biến mất.

Nhưng đó chỉ là tạm thời, hệ thống nói với cô rằng nếu không bắt đầu hành động và thu thập thiện cảm trước mười hai giờ đêm nay, thì ngày mai khi đi học, cơ thể cô sẽ lại rơi vào trạng thái đói khát.

Để không để điều đó tái diễn, Hứa Lục đã đọc rất nhiều bài viết vào chiều nay.

Ví dụ như Làm thế nào để trở thành cô gái hư ai ai cũng yêu thích. Những năm tháng tôi ở hẻm Tổ An .Làm thế nào để trở thành một người dẫn dắt cuộc cãi vã đạt đẳng cấp 5 lần mắng chửi mỗi giây ... v.v.

Hứa Lục đọc lướt qua rất nhiều bài viết, chỉ cảm thấy rất mới lạ.