Có khoảnh khắc tôi thấy độ ngọt của “Bánh Bao” tăng vọt, những thứ nhỏ bé vô dụng… không thể cưỡng lại được, cảm ơn
Dùng giọng đáng yêu nhất để nói những lời ngông cuồng nhất
Nhìn những bình luận này, Hứa Lục dần chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ, những đốm sáng xuất hiện quanh cô, dường như đang cải tạo cơ thể cô.
Thế nên, cô đã có một giấc ngủ thật sâu.
Mười giờ sáng, cô bị đánh thức bởi tiếng đập cửa ầm ầm.
Giọng của Tạ Vực vang lên trong tai cô.
“Hứa Lục! Lại làm trò gì nữa hả? Mười giờ rồi, cô là heo sao???”
Trời biết lão già gọi cho anh, bảo về nhà xem Hứa Lục có ngủ quên mà không đến trường không, lúc đó anh đã muốn ném điện thoại từ tầng sáu xuống đất như thế nào.
Tuyệt cú mèo thật.
Hứa Lục bước ra khỏi cửa cùng Tạ Vực.
Tạ Vực mặt dài thượt, như thể ai đó nợ tiền anh.
“Cô bớt bày trò linh tinh đi.”
"Chẳng phải cậu đang cố ý chơi tôi sao?"
Giọng nói của chàng trai lạnh lùng, như thể sẵn sàng đấm Hứa Lục ngay tức khắc.
Hứa Lục là con nuôi của cha Tạ Vực sau khi mẹ cô qua đời. Mẹ của Hứa Lục từng là mối tình đầu của cha Tạ Vực.
Mối quan hệ này chỉ mới được Tạ Vực phát hiện gần đây, cùng lúc đó Hứa Lục cũng biết được sự thật.
Tạ Vực yêu mẹ mình, còn Hứa Lục thì thương nhớ cha cô.
Vì vậy, khi cả hai sống chung dưới một mái nhà, cảm giác như người lớn của đối phương đã "cắm sừng" người thân của mình.
Thế nên, nhân vật chính với tính tình nóng nảy ngay lập tức đối đầu với Tạ Vực.
Hứa Lục nghiêng đầu.
Cô lắc đầu.
"Không, em thực sự không dậy nổi mà."
Nói xong, cô ngáp dài.
Đôi mắt bắt đầu ươn ướt.
"Học hành quan trọng hơn nhiều."
Tạ Vực: "???"
Khi nói câu này, Hứa Lục không nhìn Tạ Vực.
Cô đang nghĩ liệu có phải do hệ thống mà mình ngủ sâu đến vậy không.
Suy nghĩ một hồi, cô xoa đầu tóc rối bù rồi đi vào phòng tắm.
Đứng trước gương trong phòng tắm, Hứa Lục nhận ra cằm mình dường như nhọn hơn một chút so với ngày hôm qua. Hơn nữa, dạ dày không còn đau hay co thắt nữa, cô cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Tạ Vực học ở lớp 9, lớp chuyên khối tự nhiên.
Còn Hứa Lục học lớp 4, lớp chuyên khối xã hội.
Khi lên đến tầng ba, cả hai liền tách ra, ngoài thầy cô ra chẳng ai biết họ đã cùng nhau vào cổng trường.
Tạ Vực trở lại lớp với tâm trạng cực kỳ khó chịu.
Hứa Lục thì bình tĩnh bước vào lớp học.
Thực ra, đây là lần đầu cô đi học muộn nên trong lòng rất bồn chồn.
Cô chỉ cố tỏ ra là mình rất bình tĩnh mà thôi.
Trước kia khi ba mẹ thuê gia sư dạy kèm, cô luôn đến phòng học trước nửa tiếng để chuẩn bị.
Trong lòng Hứa Lục, thầy cô luôn là người rất đáng tôn trọng.
Nhưng bây giờ sự việc đã xảy ra, Hứa Lục chỉ còn cách cố gắng bù đắp.
"Nghe nói Hứa Lục không đến đọc sách buổi sáng nữa."
"Siêu thật, trốn luôn hai tiết Chính trị. Lão Chu chắc chắn đã ghi lại hết rồi."
"Nghe đồn nhà Hứa Lục giàu lắm, có thật không? Sao thầy chủ nhiệm không bắt bẻ gì cô ấy cả?"
"Không rõ, nhưng hình như có liên quan gì đó với Tạ Vực. Hôm qua tôi còn thấy hai người họ bước xuống cùng một chiếc xe..."
Lớp 4 là một trong tám lớp khối xã hội của trường Thanh Mộc, và tổng thành tích của lớp xếp thứ bảy, cũng gọi là gần chót.
Hứa Lục trải qua hai tiết học với tư thế ghi chép vặn vẹo kỳ quặc. Đến giờ nghỉ trưa, cô không ngủ mà nhanh chóng lật giở sách giáo khoa Chính trị, vì hai tiết bị cúp là môn Chính trị.
Cố Oánh Oánh tò mò: "Hứa Lục, cậu đang làm gì vậy?"
Hứa Lục: "Ôn bài."
"Chính trị à… Sao cậu lật sách nhanh thế, mình biết rồi, chắc cậu chẳng kịp đọc rõ chữ nào đã lật sang trang rồi."