Hài tử lớn lên rất nhanh, mỗi ngày một thay đổi. Trong lúc tâm huyết dâng trào, ta vẽ một bức tranh hai đứa nhỏ chơi đùa, tính thêu lên bức bình phong để sau này bọn nhỏ lớn lên còn có thể lấy ra xem.
Ngu Tranh thoạt nhìn không có ý kiến gì.
Một buổi tối nọ, hắn thần thần bí bí lấy ra một bức tranh vẽ phu thê nhìn nhau, nét vẽ vụng về. Hắn nói ta không cần vội thêu bức Bảo Châu và Tín ca nhi, cho rằng bức hoạ trong tay mới càng có giá trị nghệ thuật.
Ta cầm lấy bức hoạ, nhìn ngang nhìn dọc vẫn không nhìn ra ‘giá trị nghệ thuật’ gì như hắn nói. Nếu nói bức hoạ này có gì đặc sắc, thì có lẽ là màu sắc hơi rối loạn một chút đi…
Có vẻ Ngu Tranh đã nhìn ra sự im lặng của ta, thần sắc rất không vui, chắp tay sau lưng vội bước vào nội gian để tắm gội.
Thấy hắn như vậy, ta đột nhiên nhanh trí: “Phu quân, đây là chàng hoạ đúng không…”
Bóng dáng cao lớn chợt dừng lại.
Ta đột nhiên nghĩ thông suốt: “Bức họa này vẽ hai người chúng ta?”
Ngu Tranh thấp giọng ừ một tiếng.
Trong lòng ta tràn ngập hương vị ngọt ngào, bức hoạ trong tay bỗng trở nên trân quý vô cùng.
Ta cúi đầu nhìn kỹ bức hoạ, muốn xem rõ trong mắt Ngu Tranh, chúng ta là như thế nào. Nhưng mà…
“Ngu Tranh, chàng giải thích cho ta vì sao chàng họa chân ta ngắn như vậy?!”
Aaaaaa Ngu Tranh chàng là tên hỗn đản!
✿ Hỗn đản (混蛋): Cách chửi bên Trung, đồng nghĩa với tên k.h.ố.n.
———
Bầu không khí trong kinh thành càng ngày càng trở nên nghiêm túc. Hạ nhân trong phủ ra ngoài mua đồ cũng có thể nghe được âm thanh bá tánh đầu đường cuối ngõ trộm nghị luận chuyện đương kim thánh thượng lâm bệnh nặng.
Ta chỉ có thể càng thêm nghiêm khắc quản lý mọi người trong vương phủ.
Mặt ngoài, ta tỏ ra vân đ.ạ.m phong khinh, thật ra trong lòng lại vô cùng lo lắng sốt ruột. Đúng lúc này, vương phủ bất ngờ nghênh đón một vị khách.
✿ Vân đ.ạ.m phong khinh (云淡风轻): Nghĩa đen là mây nhạt gió nhẹ, nghĩa bóng chỉ dáng vẻ nhàn nhã điềm tĩnh.
Hôm đó, ta ngồi ở hành lang thêu khăn tay cho Ngu Tranh và hai đứa nhỏ, Ngu Tranh lại dẫn theo Bảo Châu và Tín ca nhi ‘chơi trò chơi’ – trò chơi của Ngu Tranh chính là làm hai đứa nhỏ chui vào hố cát thi xem ai bò nhanh hơn. Ngu Tranh còn thường xuyên giở trò chơi xấu, chờ một trong hai đứa nhỏ gần bò đến đích sẽ nhấc hài tử lên thả về điểm xuất phát, làm cho bọn nhỏ từ bé đã sâu sắc hiểu được người lớn đều là một đ.á.m hắc tâm can.
✿ Hắc tâm can (黑心肝): Lòng dạ h.i.ể.m đ.ộ.c.
Gã sai vặt vội vàng chạy từ gian ngoài vào thông báo: “Vương gia, vương phi, bệ hạ tới.”
Còn không đợi chúng ta phản ứng, một vị trung niên văn sĩ có dáng người thon gầy đã bước vào từ nguyệt môn. Phía sau hắn có hai người tùy tùng theo hầu, dáng vẻ nghiêm túc đoan chính.
✿ Nguyệt môn (月门): Từ gốc là nguyệt động môn (月洞门), có nghĩa là cổng tròn.
“Phụ hoàng.” — Trong lúc ta còn chưa kịp phản ứng, Ngu Tranh đã từ phía hố cát đi lại cười ha hả chào hỏi.
Ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, hướng về phía người đến hành lễ.
Bảo Châu và Tín ca nhi bởi vì vừa chơi trò chơi xong, đương lúc hưng phấn, nhìn thấy người lạ đến cũng không sợ hãi, mở to hai đôi mắt tròn xoe nhìn về phía người đến.
“Không cần đa lễ.” — Phụ hoàng giơ tay miễn lễ cho ta — “Hôm nay xuất cung đi dạo, tiện đường đến thăm các con.”
Lời này của ngài thật là quá tiện, Yến Vương phủ cách hoàng cung bao xa, từ hoàng cung một đường ‘tiện đường’ lại đây.
“Vậy tốt quá, ngài ăn cơm sao? Uyển Uyển chuẩn bị làm cơm trưa, ngài cùng chúng ta ăn thử?” — Ngu Tranh vô tâm vô phổi, thuận miệng đem ta đẩy ra ngoài.
“Hảo xảo, gần đây ta ăn gì cũng thấy không có tư vị, đang muốn thử ăn chút đồ mới mẻ.” — Bệ hạ giờ phút này hoàn toàn không có cái giá của đế vương, hai phụ tử đối thoại vô cùng tuỳ ý.
✿ Hảo xảo: Thật trùng hợp.
Ta bỗng dưng không thấy lo lắng nữa, cùng hai người này nói vài câu liền đi xuống chuẩn bị cơm trưa.
Yêu cầu của đương kim bệ hạ đối với con dâu là lấy phu vi thiên, hiền huệ rộng lượng. Nếu ta nói nhiều lời, có thể sẽ phản tác dụng khiến cho hắn không vui. Chi bằng cứ dùng hành động, làm vị công công tôn quý vô cùng này của ta trong lúc ở nhà chúng ta có thể thoải mái chút.
✿ Lấy phu vi thiên: Xem chồng là trời, chỉ nghe chồng nói, chồng nói gì cũng đúng, không được có ý kiến.
✿ Công công: Cha chồng.
Chờ đến lúc ta chuẩn bị tốt hết thảy, đến kêu ba thế hệ tổ tôn lại đây ăn cơm, đã thấy Bảo Châu mười phần hăng hái bò lên đùi của bệ hạ, tay nhỏ mũm mĩm không an phận, hứng thú bừng bừng giơ tay nắm giật chòm râu của gia gia.
Đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, ta suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Bệ hạ lại vui mừng hớn hở chơi cùng Bảo Châu, giống một vị tổ phụ trong gia đình thường dân, mặc kệ Bảo Châu làm xằng làm bậy. Tín ca nhi có chút mệt mỏi, ngoan ngoãn dựa vào trong ngực Ngu Tranh nghỉ ngơi.
“Cơm có thể ăn rồi?” — Bệ hạ nhìn thấy ta, ôn tồn mở miệng.
“Có thể, thỉnh phụ hoàng dời bước.”
Bệ hạ cự tuyệt giao Bảo Châu cho ta, cùng Ngu Tranh mỗi người ôm một tiểu oa nhi sải bước đi đến tiền thính.
“Phụ hoàng, ngài nhất định phải thử tay nghề của Uyển Uyển, nàng nấu gì ăn cũng ngon!”
Ta trộm liếc mắt nhìn Ngu Tranh.
Ta thường hoài nghi, cho dù ta chỉ đem lá cây đi xào, hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc ăn sạch sẽ sau đó đi khắp nơi khen ngon. Hiện tại thế nhưng d.á.m đem da trâu thổi đến trước mặt bệ hạ, bệ hạ lại không giống hắn ‘mạnh miệng’ như vậy…
“Quả thật không tồi, tuy không tinh xảo giống thức ăn trong cung, nhưng cũng có một hương vị khác.”
Ngoài dự đoán, bệ hạ thế nhưng lại hùa theo Ngu Tranh khen hai câu.
Ta âm thầm thở ra, nhưng vừa nhìn đến biểu tình đắc ý dào dạt của Ngu Tranh lại nhịn không được mà ghi sổ, chờ bệ hạ đi ta nhất định phải véo tay hắn!
“Lão tam tức phụ, tay nghề đút cơm cho hài tử của con thật khéo nha.”
Ta ngẩn ra, cười đáp: “Đây là phu quân nghĩ ra, hắn nói làm như vậy hai đứa nhỏ có thể ăn cơm cùng nhau, lại không sợ va chạm, càng không lo lắng nặng bên này nhẹ bên kia.”
Không lâu sau khi Ngu Tranh trầm mê công việc của thợ mộc, hắn làm một cặp ghế nhi đồng cho Bảo Châu và Tín ca nhi, mỗi khi đến giờ cơm có thể đem bọn họ thả vào, vừa đỡ lo lại không cần dùng nhiều sức lực.
Trước kia mỗi lần đút cơm cho hai đứa nhỏ, ta và Ngu Tranh mỗi người một đứa còn lo không xuể. Hiện tại chúng ta mỗi người đút hai đứa nhỏ đều dư sức.
Bệ hạ không tiếp tục dây dưa chủ đề này, quay đầu lại nói chuyện với Ngu Tranh tiếp. Ta tranh thủ đút Bảo Châu và Tín ca nhi rau dưa cùng thịt băm. Tuy rằng hai đứa nhỏ không thiếu người chăm sóc, nhưng ta và Ngu Tranh đều cảm thấy trong chuyện nuôi dạy chăm sóc con cái, tự mình làm lấy vẫn tốt hơn, vì vậy những chuyện như đút cho con ăn đều là hai vợ chồng chúng ta thay phiên nhau làm.
Ngay lúc ta đang bận túi bụi, đột nhiên nghe thấy bệ hạ quay sang hỏi ta: “Dung khanh gần đây có khỏe không?”
Ta mờ mịt đưa mắt nhìn về phía Ngu Tranh, hắn gật đầu.
“Vài ngày trước mẫu thân đến thăm, nói thân thể của phụ thân rất tốt.”
“Có thời gian rảnh thì trở về thăm cha mẹ con thường xuyên, bọn họ chỉ có con là nữ nhi duy nhất. Năm đó con sinh ra vừa lúc trùng hợp Dung khanh ngoại phóng, cũng là lần đầu tiên trẫm nhìn thấy quan ngoại phóng vui vẻ như vậy, sai người đi hỏi mới biết được ngày ấy con sinh ra.”
✿ Ngoại phóng (外放): Được c.ắ.t cử làm quan ở địa phương khác.
Bệ hạ mang việc nhà ra nói, điều này khiến hắn không giống một vị thiết huyết quân chủ chấp chưởng thiên hạ, ngược lại nhiều mấy phần bình dị gần gũi.
Ngu Tranh thản nhiên tiếp nhận đề tài này. Bảo Châu và Tín ca nhi ăn cơm xong, bắt đầu ở trên ghế nhích tới nhích lui, một lòng muốn thoát khỏi sự ‘giam cầm’ để ra ngoài đi chơi.
“Đưa hài tử đi xuống đi.” — Ngu Tranh nói.
Chạng vạng, bệ hạ rời khỏi vương phủ. Ta và Ngu Tranh tiễn hắn ra xe ngựa.
Sau khi trở về phòng, Ngu Tranh ôm chặt ta.
“Uyển Uyển, ngày tháng sau này có lẽ sẽ không còn yên bình như vậy nữa, nàng có sợ không?”
Ta đáp lại cái ôm của hắn.
Hai ngày sau, thánh chỉ hạ xuống, lệnh cho Yến Vương đi Mân Châu giải quyết n.ạ.n biển, chưa biết ngày về.
Ngu Tranh và ta nhanh chóng kiểm kê tài sản, thu thập đồ vật, dẫn theo hai đứa nhỏ cùng hắn cùng đi Mân Châu nhậm chức. Nhất thời, hành vi này nhận được sự tán dương của rất nhiều người xung quanh.
Đi đến nửa đường, có thân tín đến báo kinh thành rối loạn.
Thái tử liên kết với thế gia bức vua thoái vị, nào ngờ bệ hạ đã sớm đoán được. Thái tử ngàn tính vạn tính, lại không nghĩ đến Cửu Môn Đề Đốc bị mình thu mua đột nhiên phản bội, cùng bệ hạ bắt lấy thái tử và các thế gia sau lưng y.
Thái tử bị phế ngay lập tức, nhờ có thái hậu và hoàng hậu cầu xin mới tránh khỏi việc bị nhốt vào lao ngực, hiện tại đang bị giam lỏng ở Đông Cung, cho dù là ai cũng không được ra vào.
Bệ hạ sớm có ý định muốn thanh trừ thế lực của thế gia, hiện giờ cục diện như vậy, bệ hạ đã không có khả năng thủ hạ lưu tình, mở ra một hồi hoàng quyền và thế gia quang minh chính đại khai chiến.
Ta hỏi Ngu Tranh có phải hắn đã sớm biết những việc này hay không.
Ngu Tranh cười xảo quyệt tựa hồ ly: “Nếu ta không rời kinh, thái tử làm sao d.á.m bức vua thoái vị?”
“Chúng ta còn đi Mân Châu sao?”
“Đương nhiên phải đi.”
“Nhưng mà…”
“Nương tử đừng vội, chúng ta đi Mân Châu mới có thể giúp phụ hoàng thắng được ván cờ này.”
Ngu Tranh duỗi tay giật bím tóc trên đầu Bảo Châu.
“Chung quy thì, tiền của thế gia đều xuất phát từ Mân Châu!”
Bảo Châu oa một tiếng khóc lên. Ngu Tranh tên hỗn đản này, vừa ra tay đã giật hư bím tóc mà Bảo Châu mất một buổi sáng mới thắt xong.
✿ Hỗn đản (混蛋): Cách chửi bên Trung, đồng nghĩa với tên k.h.ố.n.
“Ngoan nha, đừng khóc nha! Nàng đừng đứng nhìn, mau đến giúp ta dỗ!”
“Chàng chọc khuê nữ khóc, chàng tự đi mà dỗ!”
Ta ôm Tín ca nhi cười tủm tỉm nhìn khuê nữ ‘tiếng sấm to hạt mưa nhỏ’ hù doạ lão phụ thân.
✿ Tiếng sấm to hạt mưa nhỏ: Ý chỉ tiếng gào khóc to nhưng nước mắt lại chẳng có bao nhiêu.