Chương 83: Cô ghen tị với em ấy, cô hận em ấy!

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh ngồi ở trên sô pha, ánh mắt trầm tĩnh dừng ở màn hình trên mặt bàn, hình ảnh vị trí Chu Dĩ Nhu ngồi đối diện. Cô tin tưởng Chu Dĩ Nhu chết cũng sẽ không nghĩ đến, luôn luôn đối bọn nhỏ ôn hòa —vợ chồng Giang Hải Minh cũng sẽ đối dùng chiêu như vậy với cô ta.

Cô nhẹ nhàng chớp động đôi mắt, phiến lông mi trên dưới đảo qua, tầm mắt xẹt qua biểu tình phức tạp trên mặt Lận Uyển Thanh, cuối cùng ngừng ở trên người Giang Hải Minh đứng ở bên cửa sổ như suy tư gì, bóng dáng ông lúc này nhiều thêm vài phần ý vị tiêu điều.

Bọn nhỏ bọn họ nhìn lớn lên bộ dáng đã sớm thay đổi, cầm gia nghiệp bậc cha chú vất vả làm được tùy ý giẫm đạp cuộc đời người khác, đến nay không hề hối hận. Sự thật đã bày ra ở trước mắt, bọn họ chỉ cảm thấy bừng tỉnh, tựa như bản thân chưa bao giờ nhận thức qua hai đứa nhỏ này......

Viên Sơ Nhụy hiểu ra chuyện này đối hai vợ chồng họ là đả kích không nhỏ, nhưng sẽ không như vậy từ bỏ vì Đào Hựu Tình giành lại công đạo —— dễ dàng liền buông tha hai người kia như vậy, vậy bạn nhỏ của cô lúc trước chịu khổ sẽ thành cái gì?

Cô trấn định ngồi, chờ vợ chồng Giang Hải Minh tỏ thái độ.

Lận Uyển Thanh không thể nói ra cảm giác trong lòng là như thế nào, khó chịu, khó hiểu, phẫn uất cùng với thất vọng đan chéo ở bên nhau, đan đến bà không được an bình.

Mỗi một cái biểu hiện, mỗi một cái biểu tình của Chu Dĩ Nhu vừa rồi đều bị bọn họ thu hết vào đáy mắt —— đứa nhỏ đó đã làm, tự xác nhận đã làm những chuyện đó, con gái bọn họ thật sự đã nhận hết uỷ khuất!

Giang gia cùng Chu gia giao tình thế nào, Chu Dĩ Nhu cũng coi như là bọn họ nhìn lớn lên. Bọn họ vốn tưởng rằng đây là một đứa nhỏ có tính cách tương đối lãnh đạm, không nghĩ tới trong xương cốt sớm đã vặn vẹo đến tận đây, cũng không biết đến tột cùng là từ khi nào dưỡng thành tính cách khinh thường người khác như vậy.

Vậy đứa nhỏ kia vì sao cả đạo đức tu dưỡng cơ bản cũng không có!

Lận Uyển Thanh đau kịch liệt nhắm mắt lại, năm ngón tay gắt gao nắm chặt thành nắm tay. Nhưng nếu Đào Hựu Tình không phải con gái bọn họ, mà là con cái gia đình bình thường, có phải sẽ ý nghĩa không có người giúp con bé đòi công đạo hay không, chỉ có thể chịu khi dễ không nguyên nhân?!

Lận Uyển Thanh đột nhiên nhớ tới Đào Hựu Tình rớt nước mắt trước mặt họ, giận dữ nói không cam lòng, tâm giống như là bị người cầm chuỳ thiết hung hăng đập vào, đau đến nói không nên lời.

Con gái họ chịu qua nhiều ủy khuất như vậy, còn bởi vì sợ hãi bị bọn họ để ý quá khứ của mình rồi lựa chọn chậm chạp không dám mở miệng với bọn họ kể ra phần ủy khuất này. Hiện tại thật vất vả đã mở miệng, lại còn phải áp lực tự mình khó chịu, nói cho bọn họ thời gian điều tra rõ, sẽ không buộc bọn họ bất công bản thân......

Tại sao lại như vậy......

Lận Uyển Thanh nghĩ không rõ, vì sao ông trời muốn trêu cợt Hựu Tình của bà như vậy, hại nàng vô duyên phải chịu nhiều khổ như vậy, con bà rõ ràng không làm sai cái gì!

Bà đỡ cái trán, biểu tình mỏi mệt thả thống khổ, nhưng bà không thể dừng lại như vậy, điểm đau này tính cái gì? Nào so được với những gì con bà đã trải qua đến một phần ngàn? Bà chậm rãi mở mắt ra, thanh âm kiên định, dường như nhắc nhở mà mở miệng kêu một tiếng: "Hải Minh."

Không cần quá nhiều lời, Giang Hải Minh đã có thể hiểu ngầm: "Anh hiểu rõ."

Ánh mắt Viên Sơ Nhụy lại một lần một lần nữa hội tụ ở trên người ông, chỉ thấy ông chậm rãi dựng thẳng cột sống, bóng dáng như thanh sơn l*иg lộng kiên cố đáng tin cậy, trầm mặc nản lòng cùng thất vọng vừa rồi đã trở thành hư không, ông nói: "Em yên tâm, anh biết nên làm như thế nào."

Sự thật đã bày ra ở trước mắt, trốn tránh là vô dụng. Hơn nữa ông đã đáp ứng Đào Thanh, sẽ không lại để cho Hựu Tình bọn họ chịu nửa điểm khi dễ —— ông sẽ tiếp tục giống một cây đại thụ đĩnh bạt vì vợ cùng bọn nhỏ che mưa chắn gió, bảo hộ bọn họ không chịu bất luận khi dễ của ai.

Ông chậm rãi xoay người lại, đi đến bên cạnh Lận Uyển Thanh, nhẹ nhàng đè lại bả vai bà, an ủi nói: "Không có việc gì, Hựu Tình hiện tại đã trở lại bên cạnh chúng ta, sẽ không sẽ có ai dám khi dễ con, để con chịu ủy khuất."

Lận Uyển Thanh nắm lấy tay ông, mặt mày hàm sầu gật gật đầu.

Giang Hải Minh quay đầu nhìn về phía Viên Sơ Nhụy, nói: "Sơ Nhụy, con nói lúc trước Chu đổng cũng biết chuyện này, đúng không?"

Viên Sơ Nhụy đáp: "Chu Dĩ Nhu quyết định lui tái, mỗi một vị cao tầng Hưng Lan xác thật đều biết được, dưới tình huống như thế, Chu đổng không có khả năng không biết."

Giang Hải Minh gật đầu, lại nhìn về phía Lận Uyển Thanh, thanh âm ôn nhu nói: "Em cùng Sơ Nhụy đi về trước trấn an Hựu Tình."

Lận Uyển Thanh hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

"Đi gặp Chu Lị Quân." Giang Hải Minh đáp.

Hắn thật ra lại muốn hỏi một chút Chu Lị Quân lúc trước vì sao không ngăn cản, hỏi một chút bà đối với chuyện này đến tột cùng là có cái nhìn thế nào, có cảm thấy con mình làm sai hay không, lại phải cho bọn họ công đạo gì.

......

Giang Thu Dương viết giấy cam đoan cho Đào Hựu Tình, còn nghiêm cẩn mà ghi lên số thẻ căn cước của mình, ký tên cùng dấu tay, quá trình làm đến chỉnh chỉnh tề tề. Đào Hựu Tình ngồi ở trên giường, hồng hốc mắt nhìn giấy cam đoan trong tay, nhìn nhìn, rốt cuộc nở nụ cười: "Chữ của Nhị thiếu gia chúng ta thật là đẹp mắt."

Một phiết một nại, thanh tú tuyển nhã, tinh tế xinh đẹp, quả nhiên không cô phụ bảng chữ mẫu trong lòng hắn.

"Kia đương nhiên rồi." Giang Thu Dương làm nũng tựa mà dựa vào đầu vai nàng, "Chị của em chính là tiên nữ, làm em trai, chữ em sao lại có thể không theo kịp."

Đào Hựu Tình dựa vào đầu hắn, vui mừng vỗ vỗ tay hắn: "Thật ngoan."

Giang Thu Dương phản nắm lấy tay nàng, một chút một chút mà vỗ mu bàn tay nàng, như là đang hống nàng: "Chị, không cần lo lắng, ba mẹ khẳng định sẽ đứng ở bên chị."

Hắn ở bên người ba mẹ lâu vậy, đối với bọn họ vô cùng hiểu biết, tuyệt đối tin tưởng bọn họ sẽ không nhận sai người tốt.

"Không lo lắng." Đào Hựu Tình thoải mái nói, "Có em bồi chị đã an tâm nhiều."

Giang Thu Dương nghe vậy nở nụ cười, mặt mày trong sáng như trăng, xinh đẹp đến kỳ cục: "Em trai tiên nữ, hốc cây chuyên chúc phục vụ, kêu là có mặt."

Đào Hựu Tình nhẹ nhàng cười, cùng hắn hàn huyên thêm, nói trường đại học hắn thích, nói mục tiêu tương lai của hắn, còn có nói ngày thường hắn thích chơi trò chơi gì. Nàng còn cùng hắn hẹn lần sau luận bàn một chút, so sánh món ăn cả hai thích.

Giang Thu Dương khó hiểu gãi gãi đầu: "Vì cái gì so đồ ăn, không phải đều so sánh sức mạnh sao?"

Đào Hựu Tình đúng lý hợp tình nói: "Chị chính là tiên nữ, đương nhiên muốn bất đồng với mọi người!"

Giang Thu Dương: "......"

Được, chị lớn lên đẹp, chị nói gì thì là đó.

Hai người hàn huyên một hồi, Viên Sơ Nhụy cùng Lận Uyển Thanh đã trở lại, Viên Sơ Nhụy đưa mắt ra hiệu cho Giang Thu Dương, mang hắn rời khỏi phòng Đào Hựu Tình. Giang Thu Dương nhớ rõ Viên Sơ Nhụy thật thích đọc sách, lập tức mang theo cô đi thư phòng mà Giang Hải Minh lấy làm tự hào, đem chỗ cùng thời gian đều để lại cho hai mẹ con.

Lận Uyển Thanh gần nhất, Đào Hựu Tình dáng ngồi rõ ràng câu nệ không ít, khẩn trương hề hề kêu một tiếng: "Mẹ......"

Lận Uyển Thanh mãn nhãn đau lòng ngồi xuống ở bên cạnh nàng, nhẹ nhàng mà ôm nàng vào trong lòng ngực: "Thật xin lỗi."

"Là ba mẹ không tốt, không bảo vệ con tốt, để con chịu nhiều khổ cực như vậy, thật xin lỗi......"

Đào Hựu Tình cảm nhận được thân cận từ mẹ mình, câu nệ rốt cuộc giảm bớt, thần sắc hơi dung, ôm lại eo bà: "Nhưng không phải hai người sai, không cần xin lỗi."

Nàng mang thù, cũng phân rõ chuyện đúng sai, phân rõ là ai hại nàng phải chịu nhiều đau khổ, tuyệt đối sẽ không giận chó đánh mèo đến trên người khác đi.

Vợ chồng Giang Hải Minh chẳng lẽ không muốn bảo hộ nàng thật tốt sao? Không phải muốn để nàng từ nhỏ đến lớn đều làm một tiểu công chúa vô ưu vô lự sao? Bọn họ muốn, nhưng người phụ nữ Đào gia kia một tay huỷ hoại nguyện tưởng tốt đẹp vốn có của họ.

Nàng nhấp môi suy tư một lát, thật cẩn thận hỏi: "Vậy hai người để ý con......"

Nàng chưa có nói xong, Lận Uyển Thanh rõ nàng muốn nói cái gì, ôn nhu mà vuốt tóc dài nàng, nói: "Kia chỉ là Hựu Tình chúng ta bị buộc lựa chọn là bất đắc dĩ, không phải sao? Hựu Tình chúng ta chưa bao giờ làm sai cái gì."

Lận Uyển Thanh một chút lại một chút mà vuốt tóc dài của nàng, như là sợ nàng quá khổ sở, cười nói: "Con rất tuyệt, con là người con tuyệt nhất ngoan nhất mẹ từng gặp."

Đây là thái độ của họ.

Mặt mày Đào Hựu Tình nháy mắt ôn hòa xuống, Lận Uyển Thanh nói làm nàng hoàn toàn bước qua đường khổ trong lòng kia.

Đúng vậy, nàng lại không có làm cái gì sai, vì sao sẽ sợ hãi bị người trong nhà để ý? Bất luận là Giang Thu Dương hay là vợ chồng Giang Hải Minh, đều là người thị phi rõ ràng. Bọn họ thương nàng, cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng tốt, sẽ không để nàng lại chịu ủy khuất.

Nghĩ vậy, nàng càng thêm yên tâm mà ôm chặt Lận Uyển Thanh, có bọn họ yêu thương, nàng đã thấy đủ.

......

Giang Nhã Lăng nhìn Chu Dĩ Nhu ngồi ở một đầu khác trầm mặc, trong lòng ẩn ẩn phát lên một cổ bất an, đặc biệt là cô vẫn luôn không nói chuyện chỉ ngồi xem bộ dáng mình.

Giang Nhã Lăng bất an mà chuyển cái ly trong tay, nghĩ nghĩ, khẽ động khóe miệng lộ ra một cái cười, trước mở miệng nói: "......Chị Dĩ Nhu chị vì sao không nói lời nào?"

Chu Dĩ Nhu lại nhìn nàng sau một lúc lâu, lúc này mới ra tiếng: "Là cô hại Hựu Tình."

Giang Nhã Lăng trong lòng chấn động, lại kinh ngạc lại nghi hoặc hỏi: "Chị nói cái gì?"

Chu Dĩ Nhu đang tốt vì sao sẽ cùng nàng nói những lời này?

"Là cô hại Hựu Tình." Chu Dĩ Nhu lạnh lùng nói, "Nếu không phải cuộc gọi kia của cô, Hựu Tình cũng sẽ không rời Hưng Lan, càng sẽ không...... cô là cố ý."

Chu Dĩ Nhu khẳng định nói: "Cô ghen tị em ấy, cô hận em ấy."

Nếu không phải ghen tị, nàng cũng sẽ không lợi dụng cô đi chèn ép Đào Hựu Tình —— nàng không thể gặp Đào Hựu Tình so với nàng mạnh hơn.

Biểu tình Giang Nhã Lăng đột nhiên không kịp phòng ngừa bị lời nói bén nhọn của cô đâm thủng, tiết ra một cái chớp mắt hoảng loạn vô thố, cả sau lưng cũng toát ra mồ hôi lạnh. Nàng căn bản là không dự đoán được Chu Dĩ Nhu sẽ biết chuyện này —— Chu Dĩ Nhu là làm sao mà biết được? Còn vì sao lại chắc chắn như vậy?!

Nàng nắm chặt cái ly trong tay, biểu tình nháy mắt khôi phục lại, tiếp tục vô tội cười nói: "Chị Dĩ Nhu chị đang nói cái gì nha, em sao sẽ ghen tị Hựu Tình đâu? Em cùng cô ấy ——"

"Đừng diễn." Chu Dĩ Nhu bất mãn đánh gãy lời nói nàng, bỗng nhiên đứng dậy, "Tôi ghê tởm nhất là người khác lợi dụng tôi."

Cô thấy được Giang Nhã Lăng không giấu được hoảng loạn, cũng chính là trong nháy mắt đó, đáp án không cần nói cũng biết.

Thật là buồn cười, người cô thích nhiều năm như vậy, kết quả là chỉ là mượn tay cô gϊếŧ người. Hiện tại cô hồi tưởng lại những cái đáng thương của Giang Nhã Lăng lúc trước bán cho cô, liền cảm thấy ghê tởm buồn nôn —— cô làm sao sẽ coi trọng một nữ nhân như vậy!

Cô vốn đang muốn mượn nàng đến nhân mạch Giang gia ủng hộ, hiện tại xem ra giỏ tre múc nước công dã tràng. Hại đại tiểu thư chân chính của Giang gia, cô ta về sau có tư cách gì ở Giang gia nữa? Lại làm sao giúp cô có được ủng hộ? Hiện tại Giang Nhã Lăng đã không phải Giang Nhã Lăng, chính theo như lời Viên Sơ Nhụy nói—— là "Đào Nhã Lăng".

"Hôn ước chúng ta hủy bỏ." Chu Dĩ Nhu lạnh lùng mà bỏ xuống những lời này sau đó hướng cửa đi.

Giang Nhã Lăng từ khϊếp sợ phục hồi tinh thần lại, lý trí nói cho nàng, nàng hiện tại không thể thả Chu Dĩ Nhu đi!

"Từ từ." Nàng ngăn lại nàng, gắt gao mà bắt lấy cánh tay của cô, nôn nóng nhìn chằm chằm cô, cuống quít nói, "Chuyện này nhất định là hiểu lầm, chị Dĩ Nhu chị nhất định hiểu lầm cái gì! Em làm sao sẽ hại người khác! Khẳng định là có người đang đâm thọt quan hệ chúng ta!"

Đại não nàng bay nhanh mà vận chuyển lên, rất mau phát ra tên một người: "Là Đào Hựu Tình đúng hay không, có phải cô ấy hay không!"

Sau khi có đáp án, ý nghĩ nàng cũng đã không tự chủ, hoặc là nói là vâng theo bản tâm mà nói theo ý nghĩ: "Đúng vậy, nhất định là cô ta! Khẳng định là cô ta không cam lòng nhìn đến người mình thích 5 năm cùng em kết hôn, cho nên ở trước mặt chị chửi bới em, muốn châm ngòi chúng li gián quan hệ chúng ta!"

"Chị Dĩ Nhu chị phải tin tưởng em a, không thể bị cô ta lừa, nếu không cô ta sẽ đạt được mục đích của!"

Chu Dĩ Nhu nhíu mày nhìn nàng, như là đang tò mò đầu óc nàng cấu tạo làm sao lớn lên, tới bước này rồi, cái thứ nhất trong đầu nàng toát ra như cũ là Đào Hựu Tình, ở trong đầu nàng Đào Hựu Tình giống như là kẻ địch trời sinh, vĩnh viễn không tiêu tan.

Chu Dĩ Nhu kiềm nàng cằm: "Giang Nhã Lăng, lúc trước tôi cư nhiên không phát hiện ác ý của cô với Đào Hựu Tình lớn như vậy?"

Một lần lại một lần lợi dụng cô đi áp chế Đào Hựu Tình, làm Đào Hựu Tình rời khỏi Hưng Lan nàng còn chưa buông tay, thế nào cũng phải muốn cô kiềm chế Đào Hựu Tình cả đời không thể lên sân khấu. Đầu tiên là không muốn để Đào Hựu Tình ở trên chương trình áp nàng, tiếp đó là không muốn để Viên Sơ Nhụy thấy Đào Hựu Tình.

Chu Dĩ Nhu cô lúc trước thật là bị tình yêu hướng mê man đầu óc, cư nhiên không thể thấy rõ điểm diễn kịch nhỏ này của nàng!

Giang Nhã Lăng trợn tròn mắt nhìn cô, sau đó nghe thấy cô mồm miệng rõ ràng nói: "Tôi không có gặp qua Hựu Tình, cái gì em ấy cũng chưa nói với tôi."

Đào Hựu Tình không có chính miệng nói qua một câu không tốt của Giang Nhã Lăng, ngược lại là Giang Nhã Lăng trước bại lộ tâm mình đáng ghê tởm, giả tưởng đối phương thành địch.

"Chị không có chứng cứ......" Giang Nhã Lăng giãy giụa nói, "Chị không có chứng cứ là em làm!"

Chu Dĩ Nhu lạnh lùng mà liếc nàng một cái, từ bên người nàng đi qua.

"Phản ứng của cô chính là chứng cứ tốt nhất."

—— không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.

......

"Mọi người định làm thế nào?" Đào Hựu Tình gối lên trên đùi Viên Sơ Nhụy hỏi, "Muốn bắt Chu Dĩ Nhu làm gì bây giờ? Làm gì Đào Nhã Lăng bây giờ a?"

Nàng không hiểu mấy cái này, nàng chỉ phụ trách thẳng thắn với ba mẹ, chuyện còn lại nàng hoàn toàn yên tâm giao cho Viên Sơ Nhụy cùng vợ chồng Giang Hải Minh. Hơn nữa có Viên Sơ Nhụy ở đây, nàng tin tưởng Chu Dĩ Nhu cùng Giang Nhã Lăng sẽ không dễ dàng được buông tha.

Viên Sơ Nhụy cười cười, hỏi lại: "Em đã nghĩ qua làm thế nào không?"

Đào Hựu Tình trầm tư một lát, nói: "Vẫn có."

Nàng nói: "Lúc trước nhìn bộ dáng Chu Dĩ Nhu ỷ vào chính mình có tiền muốn làm gì thì làm, có đôi khi cũng muốn làm cô ta cũng nếm thử tư vị không có tiền, trải nghiệm trải nghiệm những ngày bần cùng, khổ bức mà trải qua cả đời, xem cô ta còn có thể xú thí lên hay không!"

Viên Sơ Nhụy một bên vuốt tóc nàng một bên kiên nhẫn đáp lời: "Ừm, vậy Đào Nhã Lăng thì sao?"

Trong mắt Đào Hựu Tình quay tròn xoay chuyển: "Vậy đương nhiên là muốn đuổi cô ta ra khỏi Giang gia, em mới không muốn cùng cô ta chia sẻ ba mẹ của em còn có Thu Dương!" Lại nói, "Bất quá mấy này đều do em tưởng, chị có thể tự do phát huy ha, chỉ cần có thể giúp em hết giận là được!"

Viên Sơ Nhụy nhoẻn miệng cười, dắt tay nàng ở trên mu bàn tay ấn xuống một cái hôn: "Tốt, chị đã biết."