Vẻ mặt Đào Hựu Tình đau khổ mà che lại mũi của mình, trong miệng phát ra một tiếng đáng thương: "Đau......"
Viên Sơ Nhụy ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của nàng, giọng điệu ôn nhu như gió: "Để chị xem."
Đào Hựu Tình ấm ấm ức ức mở ra lòng bàn tay, lộ ra cái mũi, lo lắng sốt ruột hỏi: "Mũi của em có sao không, có thể làm em, làm em phá tướng không a?"
Đôi mắt Viên Sơ Nhụy cụp mắt nhìn kỹ chiếc mũi, nghiêm túc mà nhìn mũi nàng một hồi, mũi vẫn thẳng tắp tinh xảo như trước, sống mũi vẫn thanh tú như ngày nào, đường vân nhẹ nhàng lướt theo đầu mũi tròn, trông có chút đáng yêu. Nhìn trái nhìn phải, không có dấu vết hư hại.
Viên Sơ Nhụy vươn đầu ngón tay ra xoa nhẹ chóp mũi ửng đỏ của nàng, nhẹ giọng nói: "Không có hư, mũi em lại không phải mũi giả, sẽ không dễ dàng hư như vậy."
Giọng điệu của Đào Hựu Tình vẫn khổ sở, tuy là như thế cũng không ngăn cản được phong cách tự luyến của nàng: "Em dù sao cũng là tiên nữ trên trời, nói không chừng thân thể mỏng manh dữ vỡ hơn người khác......"
Đào Tiên Nữ: Tiên nữ chúng ta không giống người thường !
Viên Sơ Nhụy bị nàng chọc cười: "Mỏng manh dễ vỡ chính là pha lê, tiên nữ còn có phép thuật có thể bảo hộ bản thân."
Đào Hựu Tình đúng lý hợp tình: "Phép thuật của em khi hạ phàm vì hòa bình thế giới mà phong ấn mất rồi, hiện tại chỉ là một tiên nữ mảnh mai!"
"Được được được, em đúng." Viên Sơ Nhụy cười dỗ dành nàng, lại đau lòng nói, "Sao lại bất cẩn để trúng giữa mặt, ngày mai đi mua cái giá đỡ điện thoại, lần sau sẽ không rơi xuống nữa, ngoan."
Kẹp điện thoại hoặc máy tính bảng vào đầu giường để xem, không cần tốn sức cầm, thì cũng sẽ không rơi xuống hư mặt nữa đúng không?
Đào Hựu Tình nghe vậy, không biết vì sao ấm ức trong lòng không nhịn được mà xuất hiện khiến hốc mắt nàng đỏ lên, thoạt nhìn làm người ta hết sức đau lòng, cũng làm Viên Sơ Nhụy đặc biệt khẩn trương, dứt khoát cúi người ôm lấy nàng, càng thêm dịu dàng mà hỏi: "Làm sao vậy? Có phải còn đau hay không? Không có việc gì, một hồi sẽ không đau nữa, không khóc, ngoan."
Đào Hựu Tình nằm ở trong lòng ngực cô, thanh âm mờ mịt lại đau khổ: "Em không biết, nghe được chị quan tâm em như vậy em sẽ nhịn không được càng thấy đau, cảm thấy bản thân thảm hại hơn, còn muốn chị ôm em một cái, hôn hôn em, rồi dỗ dành em......"
Nàng vốn dĩ chỉ là nằm xem video tập nhảy, cầm không chắc một chút, điện thoại đã đột nhiên mà rơi xuống, đau đến trước mắt ứa ra sao Kim, không nói nên lời, hơn nửa ngày mới dịu lại. Loại chuyện bị điện thoại vô tình rơi trên mặt, cũng không phải lần đầu tiên nàng trải qua, chỉ không có lần nào yếu ớt giống như lần này như vậy, như là phải chịu đau khổ lớn.
Viên Sơ Nhụy càng quan tâm nàng, nàng sẽ càng ấm ức, càng muốn tới gần Viên Sơ Nhụy để cô quan tâm bản thân nhiều hơn, dỗ nhiều một chút —— nàng rất thích Viên Sơ Nhụy dỗ nàng, rất thích nghe thấy Viên Sơ Nhụy quan tâm nàng.
Viên Sơ Nhụy nghe được nhoẻn miệng cười, đã hiểu, bạn nhỏ đang trực tuyến.
Bạn nhỏ bị thương, ấm ức thì sẽ cùng người lớn khóc, làm nũng tìm kiếm an ủi cùng chú ý. Nhưng cái tâm thái này cũng có thể ứng dụng ở với người mình thích, thông qua làm nũng để người yêu càng quan tâm và âu yếm nhiều hơn.
Đào Hựu Tình sớm đã học được bỏ đi bề ngoài mạnh mẽ và để lộ ra bộ dáng yếu ớt ở trước mặt cô.
Viên Sơ Nhụy như nàng mong muốn, ở trên chóp mũi nàng hôn hôn, nhìn mắt nàng ửng đỏ rồi ôn thanh nói: "Chị thích em làm nũng với chị."
Đào Hựu Tình thường không thích làm nũng, trong mắt đội ngũ sản xuất, nàng là một người mới có năng lực, tài năng và tự chủ. Trong mắt Trần Sâm Vũ, nàng là người có tiền cho nên thỉnh thoảng nói năng hơi đáng kinh ngạc. Trong mắt thực tập sinh hậu bối, nàng chính là người tiền bối thực lực mạnh mẽ lại hay hỗ trợ họ.
Nàng hầu như không bao giờ cư xử bán mềm hay làm nũng với bọn họ, chỉ khi một mình với Viên Sơ Nhụy mới khác. Nhưng như vậy vừa lúc chứng minh ở trong lòng nàng, cô có vị trí khác, trong lòng nàng đang tích cực tiếp nhận cô, dựa vào cô, lộ ra bộ dáng vốn có của nàng với cô, chân tình biểu lộ làm nũng cũng động lòng người.
Đào Hựu Tình xoa nhẹ đôi mắt một phen, cố gắng lau nước mắt trong mắt để cho bản thân có thể nhìn cô rõ ràng hơn, ôm lấy cổ cô, cong môi hướng cô cười: "Đây chính là tiên nữ làm nũng, trên thế giới này chỉ có một, chị phải thật quý trọng."
"Chị cũng là người độc nhất vô nhị trên thế giới." Viên Sơ Nhụy cùng trán nàng dán vào nhau, "Em cũng phải trân trọng chị."
Đào Hựu Tình cọ cọ cái trán của cô: "Đương nhiên rồi, Tiểu Viên Đổng nhà em cũng là viên ngọc quý bảo bối cha mẹ vất vả nuôi lớn, hiện viên ngọc quý này đang ở trong lòng bàn tay em, em khẳng định sẽ rất trân trọng." Nàng nói chuyện này, đột nhiên dừng một chút mặt lộ vẻ xin lỗi, nói, "Rất xin lỗi, em làm chị nhớ tới bác gái hả?"
Mẹ Viên Sơ Nhụy qua đời, vào năm cô mười một tuổi đã mắc bệnh qua đời.
Viên Sơ Nhụy chưa từng chủ động nói qua chuyện này với nàng, nàng biết được từ Lận Uyển Thanh. Bởi vì sợ cô nhớ tới mẹ sẽ khổ sở, cho nên ngày thường nàng sẽ không chủ động cùng cô nói chuyện về bác gái Viên. Hôm nay hoàn toàn là vô tình.
Viên Sơ Nhụy mặt không biểu tình, thong thả nằm xuống ở bên cạnh nàng , nhẹ giọng nói: "Không sao, cũng không cần nghiêm trọng như vậy. Mẹ chị là người lạc quan thích cười, trước khi đi bà cũng nói không thích người khác sau khi bà đi nhắc tới bà sẽ buồn."
Đào Hựu Tình chớp chớp đôi mắt, nhẹ nhàng mà tỉ mỉ hỏi: "...... Nhưng chị thật sự sẽ không buồn sao?"
Nàng lo lắng Viên Sơ Nhụy sẽ cậy mạnh giấu đi nỗi buồn của mình. Làm người không thể vẫn luôn giấu tâm sự, nó sẽ giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cuối cùng sẽ làm người suy sụp.
Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của nàng, mặt đầy bình tĩnh ôn nhu: "Thời điểm mẹ đi thì rất khổ sở, sau đó cũng đã tiếp thu chuyện này, dần dần học được cách không buồn nữa. Hơn nữa mẹ không thích người khác nghĩ đến bà sẽ buồn, vậy làm con gái duy nhất của mẹ, chị phải ngoan ngoãn nghe mẹ nói."
"Đời người, không ai có thể thoát khỏi sinh tử. Dù có đau buồn thế nào, cũng phải bình tĩnh đón nhận." Viên Sơ Nhụy chậm rãi dựa nàng rồi ôm lấy nàng, giọng nói vẫn rất bình tĩnh nhẹ nhàng, "Người đã khuất, quý trọng hiện tại. Đây là chuyện chị nên làm, cũng là hy vọng của mẹ."
Cô lại luyến tiếc mẹ thì có ích lợi gì? Ông trời muốn thu người, không ai có thể ngăn lại. Con người ta luôn phải nhìn về và tiến về phía trước, những chuyện buồn rồi cũng sẽ qua đi rồi trở thành hiện thực của phải trực tiếp chấp nhận. Mẹ cô còn là người lạc quan hơn ai hết, là con gái của bà, cô nên học hỏi theo bà.
Cô đưa mắt nhìn người trong ngực, Đào Hựu Tình không nói gì, như đang cân nhắc xem mình nên nói như thế nào để cô không rơi vào nỗi buồn. Cô thấy thế, cười nói: "Đồ ngốc, em thật sự không cần lo lắng cho chị."
"Mẹ chị nói nói con người tồn tại đều là công bằng, đời này sở dĩ bà sống ngắn như vậy, là bởi vì đời trước bà sống được quá dài, dài đến ông trời cảm thấy không công bằng, phải có điểm cân xứng, vì thế đã lặng lẽ cắt bớt thời gian đời này của bà, nhưng không cẩn thận cắt đến quá ngắn. Bất quá không sao, mấy chuyện này cũng sẽ được bồi thường ở đời tiếp theo đi."
Cô còn nhớ rõ mẹ ngồi ở trên giường bệnh, môi không một chút huyết sắc, nhưng tươi cười trên mặt vĩnh viễn dịu dàng xán lạn: "Kiếp sau mẹ nhất định có thể sống đến hai trăm tuổi!"
Cô lúc ấy ngẫm lại, cảm thấy không đúng, lập tức nói: "Mẹ, nếu mẹ sống đến hai trăm tuổi, kiếp sau sau nữa làm sao bây giờ?"
Mẹ cô tiêu sái nói: "Con người khi muốn sống sẽ tận tình hưởng thụ. Kiếp sau mẹ sẽ hưởng thụ kiếp sau, chuyện kiếp sau sau nữa chờ mẹ chạm đến đó thì lại nhọc lòng sau. Làm người luôn muốn biết quá nhiều, nhưng khi biết rồi thì lại khó chịu, vẫn nên biết ít một chút rồi nhẹ nhàng một chút thì hạnh phúc hơn nhiều."
Viên Sơ Nhụy thu hồi suy nghĩ bản thân, cười nói: "Cho nên kiếp sau mẹ chị khẳng định có thể sống lâu trăm tuổi, phúc khí tràn đầy. Hơn nữa chị phải sống tốt, mẹ nhìn đến mới có thể vui vẻ."
Kỳ thật cô thật rất hạnh phúc khi mình có một người mẹ như vậy, cũng thật hạnh phúc khi có thể từ trên người bà có được nhiều năng lượng lạc quan như thế. Cô có thể đi đến ngày hôm nay không chỉ dựa vào kinh nghiệm và những nguyên tắc do cha truyền dạy mà còn nhờ vào thái độ sống lạc quan, tự tin của mẹ.
—— Khi tồn tại, người ta chỉ cần họ tin tưởng vào chính mình, sẽ không có chướng ngại vật nào không thể vượt qua.
Đào Hựu Tình ngước mắt lên nhìn thấy cô nhẹ cong khóe môi, trở mình nằm lên bên cạnh cô, nhướng lên hôn lấy môi cô, rồi sau đó nói: "Cảm ơn bác gái đã mang chị tới thế giới này, em bảo đảm, chờ sau khi chị chuyển qua chính thức, em nhất định sẽ chăm sóc chị hết mình!"
Viên Sơ Nhụy cười: "Hiện tại không chăm sóc chị sao?"
Tiểu Viên Đổng: Tiên nữ đều thực tế vậy hả?
Hai đùi Đào Hựu Tình bất giác đung đưa hai chân, ôm mặt nói: "Hiện tại chủ yếu là chị chăm sóc em, làm sao có thể để Chủ tịch chăm sóc thực tập sinh chứ!"
Viên Sơ Nhụy nhướng mi, hiểu rõ "Nga" một tiếng, lặng yên giơ tay leo lên sau cổ trắng tuyết của nàng, chậm rãi đứng dậy đè nàng ở dưới thân, tiếp theo hơi hơi mỉm cười: "Chị đây hiện tại phải sẽ 'chăm sóc' em."
Một cái hôn nhẹ nhàng giống như tuyết dừng ở chóp mũi Đào Hựu Tình, như thể là cô muốn từ trên người nàng đòi lấy cái gì, lại như là đang trấn an nỗi đau vừa rồi của nàng, nhẹ nhàng mềm mại, ngứa đến lông mi nàng run rẩy, như cánh hoa buổi sáng bị gió nhẹ phất qua.
Viên Sơ Nhụy một bàn tay để sau cổ nàng, một bàn tay thủ sẵn ở cổ tay của nàng, trên cánh môi dịu dàng dừng phía trên hai cánh môi xinh đẹp kia, mang theo tưởng niệm cùng khao khát của mấy ngày nay kéo dài không thôi. Dây dưa ở một chỗ hơi thở dần dần trở nên hỗn loạn, càng thêm phân không rõ lẫn nhau.
Tình đến càng sâu, Viên Sơ Nhụy cầm lòng không đậu buông lỏng cổ tay của nàng ra, thong thả âm thầm di chuyển lên trên, đầu ngón tay mang theo tình ý lưu luyến, ái muội hoạt nhập lòng bàn tay nàng, xuyên qua khe hở ngón tay nàng, gắt gao khóa lấy.
Giữa môi răng xu nịnh, thâm tình trên cánh môi, uyển chuyển nhẹ nhàng lại bá đạo mà đảo loạn tâm hồ bình tĩnh, làm nhân tâm nhấc lên gợn sóng, làm người ta không tự chủ được muốn tiến sâu hơn cũng khát cầu càng nhiều dây dưa tinh tế dịu dàng hơn.
Đào Hựu Tình bị hôn đến làm cho choáng váng đầu óc, đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ biết môi Viên Sơ Nhụy mềm như thạch trái cây , làm nàng nhịn không được hôn nhiều thêm mấy cái, cắn nhiều thêm mấy cái, vô cùng vô tận đòi lấy.
Từ từ, động tác của Viên Sơ Nhụy chậm lại, giống như sớm có dự mưu mà rời khỏi môi nàng, nhẹ nhàng nâng cánh tay nàng lên, khiến nàng nhìn lại với ánh măt mê ly.
Viên Sơ Nhụy không nhẹ không nặng nắm lấy cổ tay của nàng, nghiêng đầu ôn nhu thâm tình hôn trên đầu ngón tay hơi lạnh của nàng, tóc dài đen nhánh lặng yên từ trên vai rơi xuống, chạm đến da thịt trắng như tuyết đang sôi nổi rơi ngoài cửa sổ của nàng. Cái hôn kia cũng không tình nguyện dừng ở đầu ngón tay, dần dần đi xuống, ở lòng bàn tay nàng, ở trên cổ tay của nàng......
Đào Hựu Tình sững sờ một lúc, ngơ ngác nhìn người trên người mình, đôi mắt Viên Sơ Nhụy nửa mị nửa mở ánh ra ái muội không rõ, khóe mắt nhuốm lên vẻ quyến rũ lười biếng, tựa như một chén rượu êm dịu hấp dẫn làm người ta say mê không thôi.
Ánh mắt Đào Hựu Tình không khỏi hội tụ ở trên đôi môi đỏ mọng của cô, nhìn cô đang hôn tay mình một cách dịu dàng âu yếm. Ba giây sau, mặt nàng đã đỏ lên, thẹn thùng dùng một cái tay khác chặn lại hai mắt của mình, e lệ tước vũ khí đầu hàng, trong thanh âm không tự giác mang một chút cảm giác khóc nức nở, tự như xin tha mà nói: "Dừng lại, Viên Sơ Nhụy em không muốn tiếp......"
Lại tiếp tục như vậy thì sẽ xảy ra chuyện!
Viên Sơ Nhụy đúng lúc dừng lại, dễ dàng buông tha nàng như vậy, sau đó cúi người hôn ở trong lòng bàn tay đang chống đỡ đôi mắt của nàng một cái, trong thanh âm mang theo một ít ý cười đã đạt được mong muốn: "Được, vậy nghỉ ngơi đi."
Nói xong lập tức nằm xuống ở bên cạnh rồi ôm eo nàng, trên mặt không có một chút e lệ.
Đào Hựu Tình che lại mặt đỏ bừng, một lát sau mới căng ra khe hở ngón tay khẽ meo meo nhìn về phía cô, phát hiện mặt cô không có thay đổi gì, vừa xấu hổ lại vừa tức giận hỏi: "Viên Sơ Nhụy, em ngủ cùng chị có phải đưa cừu vào miệng cọp không?"
Cho dù không đến phương diện kia, cũng không chút nào ngại ngại Viên Sơ Nhụy ăn nàng đến gắt gao —— xem, hôn cái tay nàng đã chịu không nổi, nhìn chung sẽ hoài nghi bước tiếp theo các cô sẽ phải lăn nhau.
"Ừm." Viên Sơ Nhụy không có phủ nhận, tươi cười cực kỳ xán lạn, "Đại khái là đúng."
Đào Hựu Tình thấy cô cư nhiên còn có thể cười đến xán lạn như vậy, trên mặt tức khắc nóng lợi hại hơn, nhưng còn không quên chất vấn cô: "Chị còn cười, vừa rồi có phải chị định ăn em sạch sẽ hay không?!"
Viên Sơ Nhụy cười khẽ: "Là muốn, nhưng trước khi chị được chuyển qua chính thức, sẽ không làm như vậy." Lại bổ sung một câu, "Trừ phi em đồng ý."
Cô muốn nàng muốn đến trực tiếp muốn đến quang minh chính đại, nhưng tuyệt đối sẽ không ở lúc nàng không đồng ý mà làm tiếp, cô không có nóng vội như vậy, cũng sẽ không không tôn trọng nàng.
Đào Hựu Tình khoa tay múa chân lắp bắp nói: "Vậy chị, chị hôn tay em làm gì?"
Viên Sơ Nhụy vô tội nói: "Không làm thì không thể hôn tay em sao?"
Đào Hựu Tình: "......" Nàng quay mặt qua chỗ khác, xấu hổ lại thẹn thùng gãi gãi mặt, "...... Ý em cũng không phải như vậy."
Nàng không ngại được cô hôn chỗ khác, chính là cảm thấy mới vừa rồi cô hôn đến thật sự là quá không xong, không phải kỹ thuật hôn không xong, mà là trong lòng thật không xong, giống như đã dụ dõ Eve dụ dỗ nàng vượt qua phòng tuyến kia rồi tháo xuống trái cấm, cam tâm tình nguyện mà phó thác thể xác và tinh thần cho cô.
Đào Hựu Tình nhỏ giọng bức xúc: "Ai kêu chị hôn tràn đầy du͙© vọиɠ như vậy......"
Lời này bị Viên Sơ Nhụy nghe không thiếu một chữ đi vào, vì thế dựa vào bên tai nàng, ái muội không rõ hỏi: "Đó là chị hôn đầy du͙© vọиɠ, hay là có người nghĩ đến du͙© vọиɠ?"
Đào Hựu Tình lập tức quay đầu lại đỏ mặt trừng cô, bộ dáng vừa đẹp vừa hài, làm người nhìn tâm cũng mềm: "Thực tập sinh Viên, chị nói chuyện thật sự thực kiêu ngạo, chị lại kiêu ngạo em sẽ không ngủ cùng chị."
Viên thực tập sinh biết nghe lời phải: "Ừm, là chị có du͙© vọиɠ, Đào đổng nói đúng."
Biểu tình Đào Hựu Tình lúc này mới đẹp không ít: "Hừ, hay cho chị thức thời."
Đào Hựu Tình: "Ngủ, ngày mai em còn phải tập nhảy nha, Nhuỵ muội muội ngủ ngon!"
Viên Sơ Nhụy thấy thế, ở nàng trên má nàng lại hôn một cái, nhẹ nhàng đáp lại nàng: "Bạn nhỏ ngủ ngon."
Đào Hựu Tình: "......"
Cam. Nàng rất thích Viên Sơ Nhụy kêu nàng Bạn nhỏ.
Nàng chầm chậm mà nhìn về phía Viên Sơ Nhụy, nhẹ giọng nói: "Nhuỵ muội muội, chị không được kêu người khác bạn nhỏ nga."
Viên Sơ Nhụy lười nhác: "Hửm?"
Đào Hựu Tình vươn một ngón tay nhẹ nhàng mà gãi cổ áo ngủ màu đen trên áo ngủ lụa bóng loáng: "Em thích nghe chị kêu em bạn nhỏ, nhưng nếu chị kêu người khác, vậy cách kêu này với em không còn ý nghĩ đặc biệt."
Viên Sơ Nhụy không khỏi khẽ cười một tiếng, hai tay vừa thu lại, ôm nàng lại vào trong lòng ngực mình, cho thấy thái độ ôn nhu: "Bạn nhỏ của chị chỉ có một, người khác cũng không phải."
Đào đổng hoàn toàn vừa lòng với đáp án này, đôi tay vòng lấy eo cô, đầu cũng chôn vào cổ cô vào, vô cùng cao hứng đi ngủ.
......
Đào Hựu Tình chính thức bắt đầu ngày tập nhảy của mình, vì để nàng luyện tập tốt, Nguyệt Vịnh cũng không nhận chương trình tạp kỹ cho nàng, bất quá cho phép nàng mở buổi phát sóng trực tiếp để trò chuyện với người hâm mộ, nhân tiện để tăng lên một chút chờ mong của mọi người đối với album.
Trong lúc tập nhảy, A Khánh khuyến khích nàng nói ý kiến mình ra, nhiều người nhặt củi thì lửa to, như vậy mới có thể làm vũ đạo đạt hiệu quả tối ưu. Nàng cũng không có giấu giếm cứ mạnh dạn lên tiếng, tích cực thảo luận với nhau, quá trình hợp tác giữa hai bên diễn ra rất hài hòa và suôn sẻ.
Mỗi ngày Viên Sơ Nhụy cũng sẽ cùng nàng đi đến Nguyệt Vịnh, sau đó ở lại văn phòng để xem những người mới gần đây của Nguyệt Vịnh sắp tới, thỉnh thoảng có các cuộc họp với các giám đốc điều hành cấp cao để thảo luận về phong cách, phương hướng của nhóm mới, hay là muốn cho người nào đi tham gia chương trình tuyển tú.
Cùng lúc cô sẽ thường xuyên sẽ nhận được điện thoại hỏi thăm thân thiết của Viên Diệu Văn, hơn phân nửa là tới hỏi cô có theo đuổi được Đào Hựu Tình chưa. Đối với chuyện cô có theo đuổi được Đào Hựu Tình không, người cha này còn gấp hơn cô, tựa như theo đuổi không được Đào Hựu Tình, cô sẽ phải sống cô độc quãng đời còn lại.
Trừ bỏ điện thoại của Viên Diệu Văn, Viên Sơ Nhụy còn có nhận được điện thoại của Anna, bất quá toàn bộ là vì chuyện trang phục của Đào Hựu Tình, ngẫu nhiên trên miệng mới hỏi qua cô đã thoát cô đơn chưa. Ngay cả Trì Tuyết Oánh cũng sẽ tới bát quái hỏi tiến độ một chút.
Cô đáp lại từng người một, nói hết những gì có thể nói, không thể nói thì một câu cũng không lộ, sau đó tiếp tục làm việc của mình, làm Tiểu Viên Đổng thương nhân lạnh nhạt vô tình. Vào cuối tháng 1, cô ấy sẽ làm việc với các giám đốc điều hành của Nguyệt Vịnh để lên kế hoạch cho Nguyệt Vịnh năm nay, đến lúc đó sẽ bận một hai ngày.
Thời gian êm đềm trôi qua hơn nửa tháng, trong quá trình luyện tập vũ đạo của Đào Hựu Tình rất trôi chảy, dùng thời gian mấy ngày đã nhớ kỹ toàn bộ động tác, ngay sau đó sẽ bắt đầu luyện tập cả bài, dự tính phải luyện tập trong thời gian hai ba tháng, lấy yêu cầu dung nhập vũ đạo đã nhớ vào cơ thể, giảm bớt các tình huống quên hoặc sai trên sân khấu đến mức thấp nhất.
Thời gian hai ba tháng này, nàng còn phải luyện hát, hai việc này đã trở thành bài học nàng chuẩn bị mỗi ngày. Cùng lúc đó, nàng còn không quên chú ý Giang Nhã Lăng một chút, Giang Nhã Lăng làm như vì không để cho nàng đuổi kịp, đóng phim đều đặc biệt nghiêm túc. Nàng đối không quan tâm đến chuyện này, chỉ cần Giang Nhã Lăng không cần lúc nàng chuẩn bị album tới làm trò, gây trở ngại nàng thì được rồi, nàng mới không bỏ được thời gian luyện tập quý giá chia cho nàng ta.
Đào Tiên Nữ: Có thời gian cũng nên luyện hát luyện nhảy, đi hôn bạn gái, chẳng lẽ không tốt hơn sao?
Bất quá Giang Nhã Lăng không có tới gây trở ngại nàng, mà có người khác tới —— có không ít hào môn thế gia muốn thông qua nàng cùng Giang gia liên hôn, những nhóm người đó, đối với đoá hoa hồng xinh đẹp của Giang tràn ngập tò mò cùng ham muốn dọ thám.
Lận Uyển Thanh làm mẹ của nàng, cho rằng nàng có tư cách biết những việc này, chuyện liên hôn không thể qua loa chỉ thương lượng cùng vợ chồng Giang Hải Minh, mà kết giao bạn bè là chuyện của nàng, nàng có quyền quyết định bản thân muốn cùng những thiên kim, các thiếu gia đó tiếp xúc hay không, để cho bọn họ dung nhập vòng giao tế của bản thân.
Đương nhiên, có rất nhiều hào môn liên hôn cũng là từ như thế phát triển ra tới, bọn nhỏ nhìn vừa mắt, cha mẹ cân nhắc điều kiện đối phương, cho rằng có thể kết thân thì sẽ thành như vậy.
Nàng cân nhắc cân nhắc, từ chối.
Mấy người thông qua vợ chồng Giang Hải Minh tới gặp nàng, hơn phân nửa đều là mang tâm tư muốn cùng nàng kết hôn, mà không phải muốn cùng nàng làm bạn, cái này không phải vòng giao tế nàng muốn. Huống chi hiện tại nàng có Viên Sơ Nhụy, nếu nàng dưới tình huống như vậy cùng mấy người đối với nàng rắp tâm bất lương người lui tới, vậy vị trí Viên Sơ Nhụy ở chỗ nào? Chẳng phải là sẽ làm cô thương tâm?
Hơn nữa loại chuyện liên hôn này...... Không phải còn có Viên gia sao. Tập đoàn Viên thị lợi hại như vậy, Viên Diệu Văn cùng vợ chồng Giang Hải Minh lại quen biết, nếu nàng cùng Viên Sơ Nhụy thật sự có thể đi đến kết hôn, này đối với các cô, đối với Giang, Viên hai nhà đều tốt.
Lận Uyển Thanh tôn trọng ý kiến của nàng, thong dong từ chối ám chỉ liên hôn của người khác.
Viên Sơ Nhụy biết trong lúc nàng làm như vậy là chó suy xét bản thân cô trong đó, trong lòng thật hạnh phúc. Bạn nhỏ đã biết vì cô từ chối người khác, như này chứng tỏ lúc chuyển qua chính thức sắp tới!
......
Một tháng chớp mắt đã đến, Đào Hựu Tình ở trong phòng luyện tập bài nhảy một lần, lúc sau bỗng nhiên nhớ tới gì đó, trong lúc nghỉ ngơi chuồn ra đi tìm người hôm nay không có công việc, siêu cấp thanh nhàn Trần Sâm Vũ, để anh giúp bản thân đi in đồ.
"Nhất định phải in màu, tệp tin tôi sẽ gửi WeChat cho anh." Đào Hựu Tình vỗ vỗ bả vai Trần Sâm Vũ, "Vất vả huynh đắc!"
Trần Sâm Vũ nhún vai: "Đã biết đã biết, em mau trở về tiếp tục luyện đi, hiện tại tôi sẽ in giúp em."
Đào Hựu Tình: "Lại giúp em in thêm mấy bản lời bài hát, hiện tại trong tay em chỉ có một cái cũng sắp hỏng rồi."
Trần Sâm Vũ dơ ngón tay "OK".
......
Buổi tối, Viên Sơ Nhụy đón Đào Hựu Tình tan tầm, Đào Hựu Tình không để cô trực tiếp về nhà, ngược lại đi cửa hàng trang sức.
"Sinh nhật Mỹ Lâm sắp đến, em phải chuẩn bị quà cho cậu ấy." Đào Hựu Tình nói, "Dù sao ngày mai cuối tuần chị cũng không cần đi làm còn em không cần tập nhảy, chúng ta trễ về một chút cũng không sao."
Viên Sơ Nhụy đã chạy xe đến cửa hàng lúc trước mua lắc tay cho Đào Hựu Tình, đây là cửa hàng một người bạn lâu năm của Viên Diệu Văn mở, là nhãn hiệu nổi danh trong nước, ở chỗ này cô là hội viên cao cấp, lúc chọn lựa trang sức đều là ở phòng trang hoàng cao nhã cho khách quý chọn.
Phòng cho khách quý thập phần an tĩnh, có champagne trái cây, đồ ngọt, có thể cho khách quý một bên nhấm nháp một bên chọn lựa. Còn có nhân viên phục vụ chuyên nghiệp vì bọn họ giới thiệu sản phẩm mới quý giá, phối hợp đưa ra kiến nghị.
Đào Hựu Tình xua xua tay, uyển chuyển từ chối ý tốt của phục vụ nhân viên, muốn cùng Viên Sơ Nhụy tự bản thân chọn. Nàng muốn chính là hàng mẫu của sản phẩm mới quý giá, chưa bị làm hỏng, cũng tính là chính phẩm, lỡ hiện tại làm hỏng rồi cũng không sợ bồi không dậy nổi.
Nàng ôm mặt, nhìn châu báu ngọc thạch hàng mẫu lộng lẫy trước mắt, lắc tay ngôi sao trên cổ tay chiết xạ ra ánh sáng màu bạc lạnh băng: "Nhuỵ muội muội, chị biết làm thế nào để không có người ở đây, mà vẫn chọn lựa ra quà hợp nhất với đối phương không? Em có thể dạy chị một chiêu."
Viên Sơ Nhụy nhìn về phía nàng, chờ đáp án của nàng.
Giây tiếp theo đã thấy nàng từ ba lô trở tay móc ra hình giấy cắt —— là hình cắt nửa người Quan Mỹ Lâm nhân vật màu sắc rực rỡ.
Đào Hựu Tình cầm lấy một đôi hoa tai giọt nước đặt ở trên lỗ tai của nhân vật cắt giấy tiến hành so sánh, hiệu quả so sánh cực tốt, phảng phất người đó đích thân tới chỗ này, nàng nhướng mày đắc ý nói: "Này quả thật là chiêu thức của thiên tài!"
Viên Sơ Nhụy: "......"
Em còn có bao nhiêu chiêu thức tao nhã nào mà tôi còn chưa biết???