Đào Hựu Tình sững sờ nhìn người trước mặt mình, đây là dáng vẻ gương mặt nàng quen thuộc nhất, là những gì nàng nhớ suốt cả tháng nay, cũng là hình dáng của người nàng thích.
Mà mới trước đó không lâu nàng mới chỉ mới xác nhận lòng mình, vốn còn tưởng rằng phải cần chút thời gian mới có thể làm Viên Sơ Nhụy thích nàng, kết quả lại không ngờ tới hôm nay đánh bậy đánh bạ làm bản thân lộ ra trước, còn đổi lại Viên Sơ Nhụy đến tỏ tình!
Nói thật ra hiện tại nàng có chút choáng váng, chỉ cảm thấy mọi thứ đến quá nhanh, làm người không kịp phòng ngừa, cứ như đang mơ vậy.
Viên Sơ Nhụy kiên nhẫn chờ nàng trả lời, nhưng không đợi được nàng mở miệng nói chuyện, đã thấy nàng tư nhéo bản thân, tự nàng nhéo chính mình xong thì kêu đau, rồi sau đó ngay ngốc lẩm bẩm tự nói: "Không phải là mơ....."
Tất cả những điều này không phải là một giấc mơ, đều là sự thật, nàng thật sự nhắn tin sai cho Viên Sơ Nhụy, mơ màng hồ đồ trực tiếp thừa nhận.
Mà Viên Sơ Nhụy tới tỏ tình với nàng......... Cũng là thật.
"Tôi lặp lại một lần, tôi thích em, thật sự."
Đào Hựu Tình nhìn cô, vẻ mặt từ từ thay đổi, đầu tiên là không tin, sau đó là động tâm, cuối cùng có chút tức giận ngượng ngùng dâng lên: "Chị thích em, chị còn cố ý ngay trước mặt em, để cô ấy hôn chị!"
Nàng nhớ lại cảnh lúc Viên Sơ Nhụy đưa người phụ nữ tóc vàng vào nhà còn mặt không chút biến sắc, trong lòng đã càng lúc càng tức giận, trong lời nói cũng muốn phun ra lửa: "Có phải chị cố ý hay không, có phải chị cố ý hay không! Chị có phải cố ý tìm cô ấy tới khích em, làm cho em tức giận lộ chuyện, sau đó trả tiền cho chị!"
Nàng giận dữ mắn: "Viên Sơ Nhụy, chị thật là nữ nhân hư! Rất hư!"
Viên Sơ Nhụy cảm thấy chính mình xong rồi, hiện tại ngay cả khi cô nhìn nàng mắng mình "Nữ nhân hư" vẫn cảm thấy nàng đáng yêu đến không chịu được, thậm chí muốn giấu nàng đi, không cho người khác phát hiện ra kho báu của cô.
Viên Sơ Nhụy ôn nhu cười: "Nhưng chị cũng không xác định được em có thích chị không, cũng không nghĩ tới em thấy cô ấy hôn chị, càng không nghĩ tới...."
"Em sẽ nhắn sai khung chat."
Chuyện hôm nay, cô còn khϊếp sợ hơn với Đào Hựu Tình, đặc biệt là khi ở nhà nhận một đoạn spam lớn phẫn nộ, đây là lần đầu tiên cô trực tiếp cảm nhận được lửa giận của Đào Hựu Tình như vậy, cũng là lần đầu tiên cảm ơn lửa giận của nàng.
Bạn nhỏ tức giận, giận cái gì? Giận cô bị cô gái khác hôn, giận cô không giải thích cho nàng.
Nhưng vì sao bạn nhỏ phải tức giận như vậy? Vời vì bạn nhỏ cũng thích cô, là loại thích bao gồm tình yêu mà cô tâm tâm niệm niệm thích đã lâu. Bạn nhỏ ghen tị thì cô cảm thấy vui mừng, vừa mừng vừa sợ đi ra cửa dỗ bạn nhỏ, vãn hồi* bạn gái mình.
(*Vãn hồi: Làm cho trở lại tình trạng bình thường như trước.)——Cô sẽ nhận thua, chỉ cần bạn nhỏ nói thích mình.
Cô nhẹ giọng giải thích: "Cô ấy hôn mặt chị, là biểu đạt thích với bạn bè, từ nhỏ cô ấy đã tiếp thu quan niệm này, vẫn luôn trực tiếp nhiệt tình như vậy. Cô ấy cùng chồng rất yêu nhau, cũng biết đến quan hệ giữa chúng ta, chỉ là bạn rất tốt, điểm này không thể nghi ngờ."
"Cô ấy lại đây cũng không phải vì kí©h thí©ɧ em, cô ấy chỉ là đến để mượn sách, thuận tiện cùng chị nói vấn đề trang phục biểu diễn của em."
"Trang phục biểu diễn?" Đào Hựu Tình sửng sốt.
Viên Sơ Nhụy gật gật đầu, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng: "Cô ấy là nhà thiết kế, tháng này mới từ nước ngoài về, cho nên chị muốn tìm cô ấy giúp em thiết kế trang phục, để em càng thêm xinh đẹp trong lần quay lại này, vì em dệt hoa trên gấm."
Viên Sơ Nhụy nói nói, giọng nói bất giác mang thêm vài phần ý cười: "Cho nên, chị thật sự không biết sẽ kí©h thí©ɧ đến em........"
Càng không biết khi giận đến khung chat nàng cũng nhắn sai, làm ra một tình cảnh vừa buồn cười lại xấu hổ "Làm trò diss người ta trước mặt người ta" cho cô.
Không nghĩ tới cô vì nàng viết xuống nhiều kịch bản vậy, cuối cùng vẫn là thua ở đây.
Cô càng cười, mặt Đào Hựu Tình càng đỏ, xấu hổ vì gửi nhầm tin nhắn lại hiện về, khiến nàng vừa thẹn vừa bực, lại một lần nữa xù lông: "Viên Sơ Nhụy cái nữ nhân hư này, không cho cười, em không cần mặt mũi sao, em tức giận!"
Nàng nói giận thì giận, không chút chần chờ thoát khỏi vòng tay Viên Sơ Nhụy, đi đến phòng khách rồi nằm ở sofa đáng thương ôm lấy bản thân, bày ra bộ dạng lạnh nhạt vô tình cho Viên Sơ Nhụy xem.
Viên Sơ Nhụy ngồi vào bên cạnh nàng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Là chị sai, thực xin lỗi, chị không cười nữa được không?"
"Đừng giận, tức giận sẽ hại sức khỏe."
"Hựu Tình ngoan, không giận nữa được không?"
Viên Sơ Nhụy dỗ dành một lúc, nhưng Đào Hựu Tình vẫn không chịu nói chuyện với cô, vẫn còn ôm bản thân. Vì thế cô ngừng lại, bình tĩnh nghĩ cách lại tiếp tục dõ dành, nếu cô không dỗ được nàng có thể sẽ không có bạn gái.
Trong lúc cô đang cố gắng tìm cách, bỗng nhiên nghe được âm thanh nho nhỏ của Đào Hựu Tình: "Nhanh lên tiếp tục dỗ em, em sắp nguôi giận."
Viên Sơ Nhụy nghe thấy lời nói, nụ cười dịu dàng hiện ra trong đáy mắt, cô tiến lên hôn trên má nàng lên một cái, rất chân thành nói: "Chị sai rồi, không giận nữa nha."
Đào Hựu Tình dựa bậc thang leo xuống, ân cần rộng lượng nói: "Được, xét trên thành ý của chị, bổn tiên nữ đây đã tha thứ cho chị."
"Tha thứ cho chị?" Viên Sơ Nhụy ôm người vào trong lòng ngực, "Vậy có thể tiếp tục thích chị hay không?"
Đào Hựu Tình quay đầu nhìn cô.
Cô nói: "Chị thẳng thắng, là chị động lòng trước."
Đào Hựu Tình chân mày giật giật, hiếu kỳ nói: "Khi nào?"
Viên Sơ Nhụy: "Ở tiệc sinh nhật của em."
Đào Hựu Tình : "???"
Trời ơi, như vậy nàng căn bản không cần lao lực đi câu dẫn!
Đào Hựu Tình kinh ngạc nhìn cô: "Chị cư nhiên còn gạt em lâu như vậy, còn dụ em đi câu chị!"
"Chị, chị như vậy cũng thật quá đáng!"
Nàng phí tâm phí lực như thế để quyến rũ Viên Sơ Nhụy, tâm thái còn bởi vì vậy không ngừng thay đổi, từ lúc bắt đầu muốn lấy tiền cô đến cuối cùng chỉ là đơn thuần hy vọng cô có thể mau chóng thích mình, chung quy vẫn là dừng ở trên chữ "Thích".
Đơn thuần thích cô, đơn thuần muốn được cô thích, vì thế nàng còn thường xuyên rối rắm khi nào cô mới có thể thích mình. Kết quả a, kết quả cái nữ nhân hư này đã sớm thích mình, còn lừa mình đi câu dẫn cô!
Nàng cảm nhận được ác ý thật sâu đến từ kịch bản, giận đến không muốn hiểu nhân hư này!
Viên Sơ Nhụy ôm người vào trong ngực, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, kiên nhẫn và nghiêm túc giải thích: "Ngày đó chị mới vừa xác nhận trái tim của mình với em, không xác định bản thân có nên vừa xác nhận tâm ý thì báo cho em hay không, sợ đường đột đến em, nhưng rối rắm lại không phải phong cách của chị, cho nên giao quyền quyết định cho em."
"Nếu ở bài khiêu vũ đầu tiên em mời chị, chị sẽ lập tức nhận thua tỏ tình với em sau khi tiệc kết thúc, cam tâm tình nguyện dâng lên một ngàn hai trăm vạn."
"Nhưng em không có."
"Em chọn người khác ngay trước mặt chị." Viên Sơ Nhụy chôn mặt ở bả vai nàng nói "Chị cảm thấy rất khó chịu, chị từ xa chạy đến cùng em, em lại không rên một tiếng mà chọn người khác. Cho nên chị quyết định "trừng phạt" em, câu em tới tay, để em trả một ngàn hai trăm vạn."
Đào Hựu Tình nghe nghe bỗng nhiên ngửi được vị chua, bật cười nói: "Chỉ vậy? Như vậy chị sẽ không vui? Không phải sau đó em đã giải thích với chị sao?"
"Ừm, có giải thích." Viên Sơ Nhụy nói "Vốn muốn câu em tới tay, để em đưa một ngàn hai trăm vạn. Nhưng là sau khi em giải thích, chị nghĩ thông, cũng chỉ muốn câu dẫn em tới tay, để em thích chị."
"Bởi vì em từng có một đoạn tình cảm không đẹp, chị không cách nào xác định em có nguyện ý chủ động tới gần chị, thân cận chị cùng với thích chị hay không, cho nên chị đã suy nghĩ cách để em tới câu dẫn chị, lại mượn cơ hội này thử phản ứng của em, nhìn xem mức độ em tiếp thu với chị đến mức nào, đến tột cùng có thể thích chị hay không."
Đào Hựu Tình mím môi, bất đắc dĩ than ra một tiếng: "Chị..."
Viên Sơ Nhụy lặng yên nắm lấy tay nàng, xuyên qua khe hở ngón tay, cùng nàng đan mười ngón tay vào nhau, tiếp tục chôn mặt ở trên vai nàng: "Thủ đoạn này có lẽ rất ti tiện, không vui lắm, nhưng chị cũng đã nỗ lực tôn trọng em, không làm chuyện để em phản cảm, dùng toàn lực ở bên cạnh em yêu em, để em biết chị cũng đáng giá để thích, có thể chọn làm người yêu."
"Hựu Tình, thành thật mà nói, lúc em không đẩy chị ra, chị thật sự rất vui, nhưng khi em chạy khỏi chị, chị cũng thật sự sợ hãi, chị lo lắng mình đi nhầm một bước sẽ mất đi em."
"Chị thích em, chỉ cần em cũng thích chị, chị có thể lập tức nhận thua. Cho nên....." Cô ngẩng đầu, trong đôi mắt đầy dịu dàng chờ mong, "Em có thể tiếp tục thích chị hay không?"
Đây là lần đầu tiên cô thích một người, không có hiểu biết, cũng không thuần thục, giống như năm đó vừa mới đảm đương chức vụ, trên mặt cô trông điềm đạm và bình tĩnh hơn ai hết, nhưng thật ra cô cũng sẽ hoảng sợ và sợ hãi, cũng sẽ sợ bản thân làm sai làm cho Viên Diệu Văn thất vọng.
Cô không nghĩ tới lại một lần nữa có loại tâm tình này lại ở dưới loại tình huống như vậy. Thì ra khi nghiêm túc thích một người, khi bộc bạch chân tình của mình với người kia là có thể khiến tâm người hoảng loạn như vậy, còn không bằng mấy đứa nhỏ trong nhà trẻ, bọn nhóc tốt xấu còn có thể không sợ gì cả mà nói ra ý của mình.
Sau khi cô nói xong, người trong lòng ngực lâm vào khoản thời gian im lặng rất dài, như là đang suy nghĩ, cũng như là đang suy xét. Nhưng còn may mắn đó là nàng cũng không có buông tay cô ra, mười ngón tay các cô giao triền ở bên nhau, thân mặt giống như người yêu.
Một lúc lâu sau, Đào Hựu Tình rốt cuộc đã mở miệng, nhẹ nhàng kêu một tiếng: " Viên Sơ Nhụy ."
Viên Sơ Nhụy đáp lại nói: "Chị đây."
Đào Hựu Tình cụp mắt xuống nhìn mười ngón tay hai người dây dưa ở bên nhau, vẻ mặt đầy nghiêm túc và trịnh trọng: "Thích em sẽ không giống khi thích người khác, thích em phải bỏ ra rất nhiều kiên nhẫn, thời gian và nhiệt tình."
"Em thích chị, nhưng chuyện này không có ý nghĩa em bằng lòng giao mình cho chị như vậy, em sẽ không ngốc như trước kia." Đào Hựu Tình xoay người nhìn về đôi mắt cô trịnh trọng nói: "Em cần chị chứng minh với em, chị là thật sự thích em, thật sự muốn cùng em tiến sâu hơn, sẽ không gạt em, sẽ không phải vì đã có được em rồi thay lòng đổi dạ."
Viên Sơ Nhụy lẳng lặng nhìn đôi mắt nàng, nghiêm túc nghe nàng nói tiếp.
"Cho nên là," Đào Hựu Tình đột nhiên nhướng mày, và một nụ cười hiện lên trên khóe miệng: "Chị muốn làm "bạn gái thực tập" của em trước không?"
Viên Sơ Nhụy nhướng mày: "Bạn gái thực tập?"
Đào Hựu Tình nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng, bạn gái thực tập, thông qua kỳ thực tập thì chị có thể chuyển qua chính thức!"
Nàng nói: "Nếu em cảm thấy cùng chị yêu đương không ổn, em sẽ không thích chị nữa, mọi người vui lòng đến hài lòng đi."
"A........" Viên Sơ Nhụy hiểu rõ phát ra một tiếng như vậy, không chút để ý đã tiếp nhận: "Được, cứ như lời em nói, em vui vẻ là được."
Tuy rằng đời này cô cũng chưa từng làm thực tập sinh. Nhưng hoàn toàn không ngại vì Đào Hựu Tình làm một lần, dỗ nàng cao hứng, làm nàng vừa lòng.
Đào Hựu Tình không giống người khác, nàng yêu đương càng phải cẩn thận hơn, càng cẩn thận thì cũng yêu cầu càng nhiều cảm giác an toàn hơn. Cô thật lòng thích nàng, cho nên có kiên nhẫn cũng cam tâm tình nguyện làm theo hết yêu cầu của nàng.
Viên Sơ Nhụy ôm người chặt hơn một chút, cầm lòng không đậu mà tới gần nàng, thấp giọng nói: "Bạn gái thực tập cũng là bạn gái em, chị đây chắc là có thể tiếp tục ôm em, hôn em, làm những chuyện người yêu ở bên nhau vốn nên làm."
Đào Hựu Tình một bên dùng tay cọ ngón tay cô, một bên hung hăng nói: "Em không muốn, chị không được bức em, nếu không em cho chị cuốn gói!"
Viên Sơ Nhụy khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên, ý nguyện Đào tổng chúng ta luôn là nhất, điểm này không thể nghi ngờ."
Đào Hựu Tình biện giải: "Không đúng, em làm Đào đổng. Công ty trách nhiệm hữu hạn bạn gái Viên Sơ Nhụy em nắm một trăm phần trăm cổ phần, là cổ đông lớn kiêm luôn chủ tịch!"
Viên Sơ Nhụy biết nghe lời phải: "Được. Đào đổng nói cái gì chính là cái đó."
Cô nâng khuôn mặt trắng tinh như ngọc, nhìn thoái qua môi xinh đẹp động lòng người của nàng rồi lại nhìn về phía ánh mắt sáng rỡ của nàng, nhẹ giọng nói: "Như vậy hiện tại chị có thể lấy thân phận bạn gái hôn em không?"
Sau khi cô nói xong, trong lòng cô trào dâng một chút chờ mong mênh mông.
Lấy thân phận bạn gái, cô chờ đợi ngày này đã bao lâu rồi?
Đào Hựu Tình vòng lấy cổ cô, yên tâm thoải mái nhận sự chủ động của cô, cánh môi mềm mại, hơi thở ướt nóng vào giờ phút này giao hội, dây dưa không thôi.
Không có câu dẫn không có cẩn thận, các cô rốt cuộc thẳng thắng hạnh phúc tiếp nhận lẫn nhau, tận tình tùy ý, không chỗ nào cố kỵ đoạt lấy tình yêu đối phương. Hương thơm thoang thoảng trên người hai người giống như một đôi tình nhân dần dần hòa quyện vào nhau, không phân biệt được ai là ai, đại não đã thức thời tạm dừng suy nghĩ, không đi quấy rầy hai người yêu nhau đang hãm sâu trong ngọt ngào.
Đào Hựu Tình hơi hơi ngửa đầu, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên da thịt nàng, tạo ra cảm giác ngứa ngáy khó hiểu trong lòng nàng, tiếp theo một chút một chút tự do ở trên cổ trắng tuyết thon dài của nàng, làm trong mắt nàng dần dần trở nên khó nhịn.
Chóp mũi Viên Sơ Nhụy ái muội không rõ cọ qua da thịt nàng, có những nụ hôn, từ trên xuống dưới nhẹ nhàng đến cực điểm, mang theo lửa nóng vô tận lan tràn khiến người khó có thể kháng cự.
Đào Hựu Tình nháy mắt phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên bắt lấy bả vai Viên Sơ Nhụy, một chút xấu hổ hiện lên trong đôi mắt đào hoa trìu mến, giây tiếp theo đã nhìn lên đôi mắt cô. Cặp mắt kia trước sau như một thật đẹp, ảnh ngực ra bộ dáng nàng, bên trong còn lộ ra ý cười ôn nhu làm nàng động tâm.
Viên Sơ Nhụy đặt lên một cái hôn lên giữa chân mày nàng, thay nàng nói lời trong lòng ra: "Quá nhanh."
Mới vừa xác định quan hệ đã phát triển càng thân mật hơn như thế xác thật quá nhanh. Huống chi cô hiện tại vẫn trong "kỳ thực tập", có chuyện chỉ sợ là không làm được.
Bạn nhỏ không ngốc như vậy, cô cũng không nóng vội.
Đào Hựu Tình thẹn thùng không mở mắt, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. Nàng sẽ không cùng Viên Sơ Nhụy phát sinh quan hệ nhanh như vậy, ít nhất hiện tại sẽ không, nếu không chính là tự vả mặt mình, ngớ ngẩn.
"Ngoan." Viên Sơ Nhụy nắm tay nàng, thâm tình ở lòng bàn tay nàng rơi xuống một cái hôn "Chị biết rõ."
Viên Sơ Nhụy thuận thế nắm tay nàng chặt chẽ ở lòng bàn tay, như là sợ nàng sẽ chạy mất, lại cười nói: "Lần này không có mùi thuốc, vừa lòng không?"
Đào Hựu Tình đương nhiên biết cô nói cái gì, nhíu mày, thẹn thùng nói: "Hôn cũng đã hôn, đã nhiều lần như vậy rồi, còn hỏi......"
Viên Sơ Nhụy nói: "Lần này không giống nhau, lần này này là thân phận bạn gái hỏi."
Đào Hựu Tình nhìn về phía cô: "Chị hoàn toàn bỏ thuốc, em sẽ đặc biệt vừa lòng."
"Được nha." Viên Sơ Nhụy nói, "Chỉ cần em giúp chị, chị sẽ bỏ"
Đào Hựu Tình theo lý thường nói: "Em đây chắc chắn phải giúp chị, ai kêu chị là bạn gái em chứ." Tiếp theo bỗng nhớ tới một chuyện rất quan trọng, mở lòng bàn tay ra nói: "Tiểu Viên Đổng, ngài nên trả tiền, một ngàn hai trăm vạn, một phân không được thiếu nga."
Nàng nghĩ nghĩ, sửa lại cho đúng: "Không đúng, là hai ngàn 400 vạn, chị a cái nữ nhân hư này lừa em lâu như vậy, đền gấp đôi!
Viên Sơ Nhụy cười gật đầu: "Được, nhiều hay ít cũng gửi cho em."
Đào Hựu Tình: "Hừ, mệt em còn nghiêm túc đi học kịch bản tới câu chị. Bất quá nói thật, chúng ta có siêu thoại CP, có tay bút kia viết đồng nhân thật là như thần!"
Viên Sơ Nhụy vẻ mặt bình tĩnh.
Đào Hựu Tình dựa vào trên sô pha: "Cũng không biết gần đây vì sao không có đăng văn mới, chắc là đang bận rộn đi, vào cuối năm nhiều người cũng rất bận......"
Nàng cũng rất bận, chương trình, tiệc tối Nguyên Đán, một cái cũng không thiếu.
Viên Sơ Nhụy trấn định tự nhiên nói: "Ừm, là bận."
Cô ở Viên thị một tháng bận rộn, đâu có thời gian viết văn? Bất quá hiện tại tốt rồi, cô không cần viết, dỗ bạn gái cho tốt là được.
Nhưng tầng áo choàng này........Cô luôn mãi suy nghĩ, cảm thấy hay là nên nói cho Đào Hựu Tình.
Lúc cô chưa kịp nói, Đào Hựu Tình móc điện thoại ra, hiến vật quý mà đưa tác phẩm YT đại nhân đến trước mặt cô nói: "Tới, cho chị thưởng thức, thần tiên hạ phàm viết văn, mau cùng em cùng em khen người ta!"
Viên Sơ Nhụy: "......"
Loại chuyện khoe khoang này, tha lỗi cho cô không có kinh nghiệm.
Viên Sơ Nhụy thử định nói: "Hựu Tình, em không nghĩ không nghĩ tới người kia có thể là người em quen biết không?"
Đào Hựu Tình nhướng mày kinh hỉ nói: "Có chuyện tốt như vậy sao?"
Thái thái ưu tú như thế, ai lại không muốn quen? Nếu là người bên cạnh nàng, nàng có thể gần gũi thúc giục người kia đây!
Chính chủ đang phải tự liếʍ CP của mình, nàng quả thực tuyệt diệu vô cùng!
Viên Sơ Nhụy nâng mu bàn tay nàng dậy, chỉ vào ID "YT" trên màn hình, gằn từng chữ giải thích cho nàng: "Viên,Đào"*. Sau đó nhìn nàng, "Là chị."
(*Y.T= Yuan.Tao袁初蕊= Yuan Churui = Viên Sơ Nhuỵ陶又晴= Tao Youqing = Đào Hựu Tình)Đào Hựu Tình trầm mặc một lát, sau đó rốt cuộc phản ứng lại, mặt đầy kinh ngạc mà nhìn cô: "Chị???"
Viên Sơ Nhụy chính là YT, YT chính là Viên Sơ Nhụy?!
Vậy lúc trước nàng vẫn luôn đều dựa theo kịch bản Viên Sơ Nhụy viết để câu dẫn Viên Sơ Nhụy?! Đây là cái chuyện quỷ gì, bây giờ làm người ta xấu hổ đến da đầu tê dại a !
Bỗng nhiên bây giờ nàng lại không biết nên phản ứng thế nào mới tốt, chỉ có thể khó có thể tin hỏi: "Tự dưng chị muốn đi viết đồng nhân của bản thân làm gì?!"
Viên Sơ Nhụy biểu tình vô tội, nói đến thẳng thắng: "Bởi vì trên mạng không có văn đồng nhân của em với chị, đều là em cùng người khác. Trì Tuyết Oánh còn kí©h thí©ɧ chị, nói không có khả năng sẽ có văn đồng nhân nào hay hơn của em với La Mạn Vân, cho nên chị đã tự mình viết."
Đào Hựu Tình đốn giác buồn cười, giờ khắc này đột nhiên phát giác vị Tiểu Viên Đổng này khi đáng yêu lên thì thật là không ai có thể sánh bằng.
Viên Sơ Nhụy tiếp tục nói: "Trì Tuyết Oánh đưa áng văn kia cho cho em xem, em còn dựa theo những gì chị viết tới câu chị. Nói thật ra, chị rất thích em có thể chủ động như vậy mà câu dẫn chị, lại thấy em cứ không biết câu dẫn như thế nào, cho nên dứt khoát tự viết sổ tay công lược bản thân, dạy em biết làm sao để quyến rũ chị."
Tươi cười của Đào Hựu Tình lập tức đông lại, sắc mặt đỏ bừng, che mặt mắng: "Đồ xấu xa, chị cố ý!"
Nàng hôm nay nhắn tin nhắn sai, làm trò diss bản nhân trước mặt bản nhân. Bây giờ tôi vô tình biết được rằng bản thân vẫn luôn dùng tới kịch bản mà đối phương viết ra đi câu dẫn đối phương, hai cái chuyện xấu hổ này kết hợp đủ để cho nàng muốn tử vong, vĩnh cửu cáo biệt cuộc đời!
Nàng không cần mặt mũi sao! Nàng căm giận nghĩ.
Viên Sơ Nhụy ôm nàng thẹn thùng vào trong lòng ngực, trìu mến vuốt đầu nàng, rồi nhẹ nhàng cười nói: "Lúc trước không phải, lúc sau mới là cố ý." Lại nói, "Nhưng Hựu Tình làm rất tốt, chị rất thích, đặc biệt thích. Lại hoặc là nói, chỉ cần là em thì chị liền thích."
Nếu là Đào Hựu Tình thì bất luận là diễn cái gì, cô cũng có thể tiếp thu. Đổi lại là người khác, đừng nói tiếp thu cửa cũng không cho vào.
Cô nói quá mức chân thành tha thiết, làm Đào Hựu Tình cầm lòng không đậu tim đập thình thịch, che lại gương mặt hồng đến kỳ cục nói: "Đáng chết, đây thật sự là lần đầu tiên chị yêu đương sao, sao nói lời âu yếm một câu một câu đều thuần thục như vậy!"
"Phải không?" Viên Sơ Nhụy hiển nhiên không có ý thức được công lực nói lời âu yếm của mình, thành khẩn nói, "Nhưng chị chỉ là nói những gì mình muốn nói ra mà thôi?"
Đào Hựu Tình bị cô kí©h thí©ɧ tới rồi, đột nhiên buông tay, ý chí chiến đấu sục sôi mà nói: "Em cũng được, em cũng có thể, một ngày nào đó em sẽ câu dẫn chị đến mềm chân!"
"Ừm." Viên Sơ Nhụy ý cười doanh doanh cổ vũ nói, "Bạn nhỏ của chị đương nhiên có thể."
Bạn nhỏ của cô có thiên phú lại thông minh, muốn làm cái gì nhất định có thể làm được.
Đào Hựu Tình cảm giác lại nói về đề tài này, mặt mình đã bốc cháy, quyết đoán thay đổi đề tài, cùng Viên Sơ Nhụy nói về album mình, gồm những bài hát nào, phong cách gì, có dễ nghe hay không, hoàn thành như thế nào. Còn thuận tiện đem lời nửa nói giỡn mình lúc trước cùng Quan Mỹ Lâm nói cho cô: "Em lần này cần là có thể trực tiếp giành lấy hạng nhất song âm, em sẽ lập tức nhận tài nguyên điện ảnh, cùng Đào Nhã Lăng tranh đấu!"
Viên Sơ Nhụy chỉ nhẹ nhàng vuốt trán mình, nghiêm túc hỏi: "Em thật sự nghĩ như vậy?"
Đào Hựu Tình phát giác cô bỗng nhiên nghiêm túc, quay đầu nhìn về phía cô, nhẹ nhàng hỏi: "Chị cảm thấy không thể sao?"
Viên Sơ Nhụy lắc lắc đầu: "Đương nhiên có thể, nếu em nghiêm túc, chị đây sẽ từ ngày mai bắt đầu vì em chú ý tài nguyên điện ảnh nhiều hơn, giúp em lưu ý nhân vật thích hợp."
Đào Hựu Tình muốn làm, cô đều sẽ ủng hộ. Đào Hựu Tình muốn, cô sẽ làm hết sức mình để tranh thủ cho nàng. Đây là một trong những cách cô thích Đào Hựu Tình tốt nhất.
Đào Hựu Tình lặng lẽ nhìn cô, đột nhiên mỉm cười, dựa vào cổ cô, nũng nịu mà cọ hai cái: "Cảm ơn."
Viên Sơ Nhụy hôn hôn cái trán của nàng: "Không được nói cảm ơn với chị, vì em mà làm cũng là đương nhiên." Bỗng nhiên lại muốn trêu chọc nàng, "Cuối cùng thì em cũng kiếm tiền cho chị."
Đào Hựu Tình chấn kinh rồi, chân trước mới vừa xác nhận quan hệ, sau lưng đã thực tế mà nói tiền như vậy, Viên Sơ Nhụy chị có còn là con người không???
Đào Hựu Tình ngồi thẳng thân mình, vừa tức vừa buồn cười nói: "Viên Sơ Nhụy tiểu thư, chị hiện tại còn ở kỳ thực tập, nói chuyện cũng đã kiêu ngạo như vậy sao?"
"Em thấy chị là thật không sợ em đột nhiên từ bỏ nỗ lực, để chị không kiếm được tiền."
Bộ dáng Viên Sơ Nhụy không hề bị uy hϊếp đến, bình tĩnh nói: "Là không sợ, bởi vì nếu em không muốn nỗ lực, thì còn có thể trở về làm chủ tịch phu nhân của chị."
Đào Hựu Tình: "???"
Khϊếp sợ! Không nỗ lực thì phải trở về làm chủ tịch phu nhân???