Chương 4: "Thảo!"

Chu Dĩ Nhu hoài nghi tai mình có vấn đề, Đào Hựu Tình chưa bao giờ đề cập qua hai chữ này với cô. Nhưng hôm nay, người thích cô 5 năm cư nhiên đưa ra lời chia tay với cô.

.... Cô ấy nghiêm túc?

Đào Hựu Tình dường như nhìn thấu những nghi ngờ trong lòng cô, đẩy mặt thoải mái cười nói: "Chu tổng, tôi không phải người của ngài, ngài không bỏ được Giang Nhã Lăng, nhưng tôi có thể bỏ được ngài."

Xưng hô cũng bắt đầu xa cách.

Không phải của mình thì vĩnh viễn sẽ không thuộc về mình, ép buộc cũng vô dụng, cậu Đào Thanh đã sớm dạy nàng đạo lý này, chỉ là nàng không nghe lời cứ muốn miễn cưỡng.

Mà chính cái chết bất ngờ của cậu Đào Thanh cũng làm nàng ý thức được nên trân quý người bên cạnh, vì vậy cô sẽ tốt gấp đôi với những người cô thích, tốt đến mức sẵn sàng nguyện ý tốt với đối phương vô điều kiện, cũng bởi vậy nàng mới có thể làm theo hết tất cả cầu của Chu Dĩ Nhu.

Là nàng đã bị mê hoặc, chỉ nhớ rõ đả kích khi cậu ly thế mà quên mất những lời cậu đã dạy mình — không nên cưỡng cầu những gì không thuộc về chính mình.

Hiện tại nàng đã nghe lời, đối với người khiến trái tim nàng lạnh lẽo, nàng không cần phải lại đi hiến ân cần, đưa tự tôn của nàng cho người ta dẫm đạp.

Chu Dĩ Nhu đứng ở cửa lẳng lặng mà nhìn nàng, ánh mắt sâu như vực thẳm, làm người khác đoán không ra cô đang suy nghĩ cái gì.

Đào Hựu Tình cũng đã không có hứng thú đi phỏng đoán suy nghĩ của cô, trước kia nàng phỏng đoán nhiều như vậy cô cũng không thèm nhìn đến. Nàng lo cho bản thân nói: "Chu tổng yên tâm, nơi này là nhà của ngài, ngày mai tôi lập tức dọn ra, sẽ không không hiểu chuyện đâu. Nga, còn có tiền mỗi tháng ngài cho tôi, tôi cũng tiêu không nhiều quay đầu lại vẫn còn đó cho ngài."

Nàng cũng coi như chim hoàng yến được Chu Dĩ Nhu dưỡng, trừ bỏ không thể tận tình ca hát, khiêu vũ ra, cuộc sống của nàng xác thật khá yên bình và vô tư. Chu Dĩ Nhu ít nhất nguyện ý đảm bảo cuộc sống vật chất của nàng — không, không đúng, Chu Dĩ Nhu đảm bảo là cuộc sống của Giang Nhã Lăng thứ hai.

Giang Nhã Lăng chính là tiểu công chúa của Giang gia nha, cuộc sống sao có thể quá kém? Kém quá thì không giống nữa.

Chu Dĩ Nhu khẽ cau mày, Đào Hữu Tình bắt ngay điểm này, lập tức kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Chỉ cần cô muốn, chúng ta lập tức có thể kết thúc mối quan hệ này bất kỳ lúc nào. Đây không phải lời Chu tổng từng nói qua sao, tôi tin tưởng ngài chưa có quên nhỉ?"

Quan hệ giữa họ cũng không phải quan hệ tình nhân bình thường, mà là quan hệ tình nhân bí mật dùng mấy loại điều kiện cùng tiền tài xây lên. Chu Dĩ Nhu phụ trách ra tiền, nàng phụ trách cống hiến kỹ thuật diễn suất của bản thân, mà nàng còn không cẩn thận lại dính phải sự thật lòng vô dụng.

Nói cách khác họ là người thuê cùng người được thuê, Chu Dĩ Nhu tiêu tiền thuê nàng đảm đương đóng vai diễn viên Giang Nhã Lăng.

Tin tốt duy nhất là cô coi như có lương tâm, tốt xấu còn cho nàng đặc quyền "Có thể kết thúc mối quan hệ này bất cứ lúc nào".

Hiện tại chỉ cần Chu Dĩ Nhu gật đầu, mối quan hệ vô liêm sỉ giữa hai người bọn họ sẽ hoàn toàn chấm dứt.

"Tùy ý cô." Chu Dĩ Nhu lạnh lùng ném xuống ba chữ này, xoay người lập tức cầm then cửa. Chính cô đã nói, cô cũng không cần phải đổi ý, hơn nữa nếu tương lai có người đổi ý cũng sẽ không phải là cô.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thái độ vẫn lạnh nhạt như vậy, Đào Hựu Tình coi như cô đồng ý rồi, cũng may Đào Hựu Tình đã sớm quen với bộ dáng không có hứng thú của cô, những yêu thích với cô ngày hôm qua cũng đã tiễn vong hết, vì vậy hiện tại nàng sẽ đối diện với nó bằng tâm không gợn sóng.

Tiếp theo Đào Hựu Tình lại nghĩ tới một chuyện, vội vội vàng vàng gọi lại người kia: "Từ Từ."

Chu Dĩ Nhàn lạnh nhạt quay đầu nhìn lại phía nàng: "Lại làm sao chứ?"

Ngữ khí khá là kỳ lạ, Đào Hựu Tình bảo trì mỉm cười: "Tôi muốn nhắc nhở Chu tổng một chút, hợp đồng 8 năm của tôi với Văn Hóa Hưng Lan đã sắp hết hạn."

Trong mắt Chu Dĩ Nhu hiện lên một tia hoảng hốt.

Tám năm.

Hóa ra đã tám năm trôi qua.

Đào Hựu Tình chờ cô đáp lời, đợi hơn nửa ngày mới nghe thấy cô nhẹ nhàng mà than ra một tiếng: "Hợp đồng của Nhã Lăng cũng sắp hết hạn..."

Đào Hựu Tình hết chỗ nói rồi: "......"

Thảo!

Trong lòng nàng không nhịn được mà thô lỗ mắng.

Chu Dĩ Nhu mẹ nó thật tuyệt nha, như vậy cũng làm cô nghĩ đến Giang Nhã Lăng!

Đào Hựu Tình: [Tại hạ bội phục.JPG]

Chu Dĩ Nhu nói xong câu đó đã lập tức rời đi, cũng không lộ ra quá nhiều hứng thú với chuyện hợp đồng của nàng, vẫn lãnh đạm trước sau như một.

Đào Hựu Tình càng thêm thấy may mắn vì bản thân đã thanh tỉnh.

Cứ bên cạnh người khác liếʍ cẩu thì có gì thú vị? Liếʍ 5 năm cũng không có được cái liếc mắt của cô ta, còn không bằng tự liếʍ mình sẽ không vĩnh viễn thu về hai bàn tay trắng như vậy.

Quay về sự tự đắc nàng vuốt ve mái tóc dài của mình, sau đó lại dừng lại, ngón tay thon dài chạm vào đen dài mềm mại thẳng tắp, trong mắt lóe lên tia sáng.

Tóc này, đã đến lúc thay đổi rồi.

......

Ngày hôm sau, buổi sáng 9 giờ, văn phòng tổng tải Giải Trí Nguyệt Vịnh.

Giang Nhã Lăng đặt chiếc bánh kem nhỏ chuẩn bị từ trước trên bàn trà ở văn phòng, phía trên còn có nơ hồng nhạt cùng bướm tràn ngập cảm giác thiếu nữ. Nàng lại sửa sửa vạt áo, vuốt vuốt tóc dài, lòng tràn đầy mong chờ Viên Sơ Nhụy trở về.

Giây tiếp theo, cửa văn phòng được Hoắc Minh Ân đẩy ra, Viên Sơ Nhụy tùy ý bước vào cùng, bước đi vững vàng, khí chất trầm ổn, hoa tai gian kim loại tua rua phát sáng bất quy tắc đeo ở vành tai.

Giang Nhã Lăng vui vẻ nâng mi mắt đi nhìn cô, bên môi cô luôn nở nụ cười không vui không buồn, thoạt nhìn có vẻ thân thiện. Nhưng những người cùng từng cô xã giao cũng kêu cô là "Tiếu diện hổ"*, bởi vì trên mặt nhìn thân hòa, trên thực tế thông minh hay thủ đoạn đều có, làm người khác không dám tùy tiện trêu chọc mãnh hổ — tựa như Viên Diệu Văn cha cô.

(*Tiếu diện hổ: ngoài mặt cười có vẻ vô hại nhưng thủ đoạn cao siêu, năng lực cao.)

Trong nháy mắt Giang Nhã Lăng nhìn thấy cô, đôi mắt lập tức sáng lên, tươi cười điềm mỹ nói: "Chị Sơ nhụy đã về rồi ~ "

Bậc cha chú hai nhà Viên - Giang cũng quen biết, con cái tự nhiên cũng quen biết nhau. Viên Sơ Nhụy so lại lớn hơn Giang Nhã Lăng mấy tuổi, cho nên Giang Nhã Lăng vẫn luôn thân thiết kêu cô bằng 'Chị'.

Giang Nhã Lăng thích kêu Viên Sơ Nhụy như vậy, còn Viên Sơ nhụy lại không có cảm giác gì với cách xưng hô này, cô quay đầu lại nói với Hoắc Minh Ân: "Tôi cùng cô ấy muốn nói chuyện một chút, cậu đi ra ngoài trước, nếu có chuyện gì cần tôi xử lý lập tức đi vào nói với tôi."

Hoắc Minh Ân gật gật đầu, dịu ngoan mà đóng cửa lại lui ra ngoài. Viên Sơ Nhụy ngồi đối diện Giang Nhã Lăng mang sắc trắng đơn thuần ngồi xuống sofa, hai chân giao điệp, ánh mắt nhìn thẳng, căn bản không có ý nghĩ liếc nhìn chiếc bánh kem kia.

Cô đưa khủyu tay lên chống huyệt thái dương, khi cô vững vàng ngồi thì khí tràng cường đại làm cô thoạt nhìn vô cùng xa cách, cô cũng lười hàn huyên nên đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện hợp đồng cô muốn nói gì?"

Giang Nhã Lăng cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa hai người: "Không cần gấp, chúng ta có thể vừa ăn bánh kem vừa bàn luận mà, Chị Sơ Nhụy chị đến xem đây là bánh kem em đặc biệt chuẩn bị."

Viên Sơ Nhụy không hứng thú mà ngăn cản động tác nàng mở hộp ra, sau đó không thể thiếu hỏi một câu: "Chu Dĩ Nhu không tốt sao?"

Giang Nhã Lăng sửng sốt một chút, tuy rằng không rõ ý của cô khi hỏi cái này là gì nhưng cũng ngoan ngoãn đáp: "Chị Dĩ Nhu rất tốt ạ."

Chu Dĩ Nhu tốt với nàng, có thể nói là muốn ngôi sao sẽ lập tức cho nàng ngôi sao, muốn ánh trăng lập tức đem ánh trăng cho nàng, không ai có thể chê được.

Viên Sơ Nhuỵ uể oải hạ mi, nhìn ngón tay rõ ràng thon dài của mình, dùng lời có ẩn ý nói: "Cô cũng biết cô ấy đối với cô tốt."

Giang Nhã Lăng không rõ vì sao cô đột nhiên nhắc tới Chu Dĩ Nhu, khó hiểu hỏi: "Chị Sơ Nhụy vì sao lại đột nhiên hỏi đến chị Dĩ Nhu?"

Viên Sơ Nhụy thẳng thắng mà nói: "Bởi vì tò mò."

Giang Nhã Lăng nghiêng nghiêng đầu, trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi to: "Tò mò....cái gì?"

Viên Sơ Nhụy chân thành nói: "Tò mò vì sao cô có thể đối không thích người có thể vì cô đào tim đào phổi, mà lại muốn thích tôi, người nửa điểm hứng thú với cô cũng không có."

Giang Nhã Lăng theo bản năng nhìn về phía cô, vừa muốn mở miệng giải thích đã bị cô lên tiếng chặn trước: "Cô phải rõ, tôi sẽ không giống như Chu Dĩ Nhu, chỉ cần một cú điện thoại của cô, cái gì cũng làm để cho cô thỏa mãn."

Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười, môi đỏ khẽ mở, chậm rãi nói: "Bao gồm cả chèn ép nghệ sĩ trong công ty—"

"Đào Hựu Tình."

————

Tác giả có lời muốn nói:

#hôm nay Tiểu Viên Đổng cùng Đào Tiên nữ gặp nhau không?#

#Không có#

———-

-Thảo: Khốn kiếp, đáng ghét