Chương 39: Xứng đáng có được nó

Đào Hựu Tình ngẩn ngơ mà trợn tròn mắt nhìn người trước mặt, đó là Viên Sơ Nhụy, xác thật là Viên Sơ Nhụy.

Mà Viên Sơ Nhụy hiện tại đang hôn nàng.

Lúc này trong đầu óc nàng bắt đầu ngừng suy nghĩ, bắt đầu nảy sinh đủ thứ suy nghĩ không nằm trong tầm kiểm soát của mình, nàng không biết nên chú ý vào Viên Sơ Nhụy này, hay là trên môi Viên Sơ Nhụy.

Môi Viên Sơ Nhụy...... Lạnh lạnh, mềm mại, có mùi trái cây tươi mát, khiến người ta muốn cắn một miếng.

Lông mi rõ ràng của Đào Hựu Tình nhanh chóng quét lên quét xuống, bỗng nhiên nàng phục hồi tinh thần lại, ở nguy hiểm bên cạnh kịp thời thít chặt dây cương, kiềm chế lý trí, rốt cuộc ý thức được hiện tại đang xảy ra cái gì.

—— Viên Sơ Nhụy hôn nàng!!!

Nàng không rõ vì sao Viên Sơ Nhụy sẽ đột nhiên làm như vậy, nhưng nàng cũng không có đẩy Viên Sơ Nhụy ra, ngược lại thành thành thật thật đứng tại chỗ, ngượng ngùng vụng về mà nghênh đón nụ hôn này, thẳng đến Viên Sơ Nhụy rời đi, cho đến khi gió đêm lướt qua môi nàng.

Nàng nhìn vào mắt Viên Sơ Nhụy, lần đầu tiên phát hiện ánh sáng trong mắt cô so với ngôi sao trong trời đêm còn sáng ngời động lòng người hơn.

Họ hôn cũng không đủ thâm tình, môi kề môi không dính vào chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, chạm đến rồi thôi. Nhưng chỉ một nụ hôn đơn giản và vụng về như vậy cũng đủ khiến đầu óc Đào Hựu Tình trở nên trống rỗng, không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt.

Viên Sơ Nhụy vô thức đưa tay lên, ấn đầu ngón tay lên đôi môi mà cô đã hôn qua, thì thầm: "Nụ hôn đầu của Tiểu Viên Đổng, trên thế giới này chỉ một, cô phải nhận đàng hoàng."

Tim cô đập rất nhanh, nhất là khi cô hôn lên môi Đào Hựu Tình, như muốn xuyên thủng l*иg ngực cô, khiến cô hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Đào Hựu Tình.

Đây là món quà duy nhất cô chuẩn bị trên đời chỉ vì một người này, không chỉ để thỏa mãn mong muốn được nhìn thấy một món quà đặc biệt của người kia, mà còn để thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân —— muốn đến gần nàng hơn, muốn hôn môi nàng, muốn có được trái tim nàng, muốn nàng vì bản thân mà tim đập thình thịch.

Cô không biết tâm trạng của Đào Hựu Tình hiện tại bây giờ như thế nào, nhịp tim của nàng có nhanh như cô hay không, nhưng ít ra cô biết Đào Hựu Tình không có đẩy cô ra, ở giai đoạn này mà nói đây là tiến bộ rất lớn.

Đào Hựu Tình bàng hoàng tỉnh lại, sững sờ chạm vào môi mình, vẻ mặt đầy hoài nghi.

Vừa rồi, nàng lấy được nụ hôn đầu của Viên Sơ Nhụy...... Trời ơi, nụ hôn đầu của Viên Sơ Nhụy!!!

Đào Hựu Tình khϊếp sợ nói: "Cô cư nhiên tặng nụ hôn đầu cho tôi???"

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh mà nhìn nàng một cái, đạm nhiên nói: "Cô cũng có thể tự mình chụp hình làm quà, vậy sao tôi không thể lấy nụ hôn đầu làm quà?"

Đào Hựu Tình buông tay, tam quan đang được định hình lại: "Hai cái này, hình như không giống nhau a."

Ảnh chụp tùy tiện chụp một cái đã có, nụ hôn đầu tiên có thể là tùy tùy tiện tiện có sao?

Thật xin lỗi, nàng thực sự không ngờ "Món quà duy nhất trên thế giới" của người có tiền Viên Sơ Nhụy này là nụ hôn đầu, càng không nghĩ tới Viên Sơ Nhụy cư nhiên tặng nó cho nàng! Đó có phải ý nghĩa......

"Một ngàn hai trăm vạn!" Đào Hựu Tình hưng phấn nói, "Có phải cô thích tôi không, có phải muốn đưa tôi một ngàn hai trăm vạn?!"

Có thể, cư nhiên không phải truy cứu cô tự tiện hôn nàng, mà là truy cứu một ngàn hai trăm vạn, không hổ là Đào Hựu Tình.

Nhưng cô sẽ thừa nhận sao? Không có khả năng, trước khi ra ra tay với nàng đã thừa nhận, sẽ rất có khả năng bị Đào Hựu Tình càng đẩy càng xa, này cũng không phải kết quả cô muốn nhìn đến.

Người thông minh không làm những việc không chắc chắn.

Viên Sơ Nhụy không phủ nhận cô thích nàng, nhưng cũng không có thừa nhận, tự nhiên trấn định mà nói: "Không phải cô nói muốn thấy quà đặc biệt sao? Tôi đây không phải là thỏa mãn cô à?" Lại nói, "Có phải cô không muốn hay không? Không nghĩ muốn thì tôi đây thu lại."

Đào Hựu Tình sốc luôn rồi: "Này sao có thể thu hồi???"

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh nói có sách mách có chứng nói: "Thì giống như bật đèn vậy, ấn một cái là 'mở' , lại ấn một cái là 'tắt', tôi đây hôn một chút là 'tặng', rồi lại hôn một chút nữa còn không phải là 'thu hồi'?"

Đào Hựu Tình: "???"

Trời ạ, còn có đạo lý kỳ quái này!

Đào Hựu Tình nghĩ lại một lần nữa, sờ sờ cằm của mình nói: "Nhưng cô lại bằng lòng tặng nụ hôn đầu tiên cho tôi, như vậy có nghĩa là tôi ở trong lòng cô không giống những người khác hay không?"

"Ừm." Viên Sơ Nhụy không phủ nhận, bình tĩnh hỏi: "Tôi trong lòng cô cũng không giống người khác sao?"

Cô thừa nhận rằng cô đang lén lút đánh tráo khái niệm, cô hy vọng bản thân ở trong lòng Đào Hựu Tình là bởi vì tình yêu mà khác người khác. Nhưng nhìn dáng vẻ của Đào Hựu Tình này đã biết hiện tại nàng suy nghĩ gì về khía cạnh đó, vì vậy cô phải tiếp tục hướng sự chú ý của nàng không dừng lại quá nhiều vào nụ hôn này.

Cô nói: "Một cái hôn mà thôi, không cần suy nghĩ quá nhiều."

Đào Hựu Tình khó có thể tin mà nhìn cô: "Cái gì kêu ' một cái hôn ' mà thôi, cô có biết vừa rồi cô đã thuận tiện lấy đi nụ hôn đầu tiên của một thiếu nữ hay không!"

Đào Tiên Nữ: Viên Sơ Nhụy nữ nhân hư này!

Viên Sơ Nhụy chân mày hơi chau, bắt được từ ngữ nào đó của những lời này: "Thiếu nữ......?"

Nàng nghiêm túc sao? Không phải phạm vi của thiếu nữ là từ 12 tuổi đến 18 tuổi sao, khi nào đã hàm quát lên 24 tuổi?

Đào Hựu Tình mặt không đỏ tâm không nhảy, đúng lý hợp tình nói: "Tôi sinh ngày mười tám tháng chín cô có biết là có ý gì không? Có nghĩa là toàn bộ chín tháng tôi cũng là 18 tuổi, tôi đây đương nhiên là thiếu nữ, vậy có cái gì vấn đề sao!"

Viên Sơ Nhụy: "???"

Vậy mà cũng có thể giảo biện!

Đào Hựu Tình: "Tôi xinh đẹp, tôi quyết định!"

Viên Sơ Nhụy: "......"

Được, nàng vui là được rồi.

Ngay sau đó Viên Sơ Nhụy cuối cùng phản ứng lại một việc: "Từ từ, cô vừa mới nói cái gì, cũng là nụ hôn đầu tiên của cô?"

Nàng làʍ t̠ìиɦ nhân Chu Dĩ Nhu đương 5 năm, nụ hôn đầu tiên vì sao còn giữ chứ? Chẳng lẽ họ chưa xảy ra ra cái gì sao?

Chu Dĩ Nhu giữa nàng trong lòng vẫn không loạn, chỉ xem nàng như bình hoa mà dưỡng, hoàn toàn không động đến nàng?

Đào Hựu Tình nhún vai: "Chu Dĩ Nhu dưỡng tôi cũng không phải bởi vì đối ta có ham muốn với tôi, cô ta chỉ tìm cảm giác Đào Nhã Lăng trên người của tôi thôi. Hơn nữa tôi phát hiện Đào Nhã Lăng biết Chu Dĩ Nhu có quan hệ tình nhân bí mật với tôi, phỏng chừng là cố ý nhìn thấu không nói toạc, ngầm đồng ý hành vi này của cô ta."

"Bởi vì nếu tôi cứ bị Chu Dĩ Nhu nắm trong tay, tôi đây sẽ không tái xuất, cũng không uy hϊếp cô ta giống như 5 năm trước. Sau một khoảng thời gian dài nữa, một người không động vào ca hát như tôi sẽ chậm rãi mất đi khả năng kiểm soát sân khấu, mất đi linh khí, không tạo nên uy hϊếp với ai nữa."

Nàng duỗi người, chiếc vòng tay ngôi sao bạc trượt xuống cánh tay mảnh mai, lấp lánh ánh bạc, giọng nói thoải mái: "Nhưng mà Đào Nhã Lăng đã biết rồi, thì Chu Dĩ Nhu khẳng định sẽ càng không chạm vào tôi, ngủ với cô gái khác, vậy sao công bằng với công chúa của cô ta được."

Nàng chống mặt quay lại nhìn Viên Sơ Nhụy: "Đào Nhã Lăng kia bụng dạ hẹp hòi, khẳng định không muốn cùng người khác chia sẻ liếʍ cẩu* của mình."

(*Liếʍ cẩu '舔狗' : Là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ tình cảm, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.)

Nàng diễn thế thân nhiều năm như vậy, sớm đã có hiểu biết nhất định về Giang Nhã Lăng, sau khi trở lại Giang gia càng biết đến bộ mặt thật của người kia. Khi Giang Nhã Lăng còn nhỏ cha mẹ yêu thương cũng không muốn chia một chút cho em trai mình, càng đừng nói sau khi lớn lên chia sẻ người liếʍ cẩu. Cho nên nàng chỉ cần phỏng đoán một chút đã sờ đến tâm thái của cô ta.

Nàng cười khẽ: "Mà này, cô cảm thấy tôi có khả năng có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với Chu Dĩ Nhu sao?"

Viên Sơ Nhụy không nói gì thêm, biết Đào Hựu Tình chưa từng xảy ra chuyện gì với Chu Dĩ Nhu, trong lòng cô lại có một ít vui vẻ, giống như là ghen ghét với Chu Dĩ Nhu cuối cùng cũng khôi phục được hết —— tuy rằng cô ta được em ấy thích 5 năm, nhưng cô ta lại không biết môi em ấy có bao nhiêu mềm mại.

Tiểu Viên Đổng thoải mái trong lòng.

Đào Hựu Tình đột nhiên đổi chủ đề: "Nhưng cô thật sự đã lấy đi nụ hôn đầu của tôi!"

Vẻ mặt Viên Sơ Nhụy bình tĩnh nhìn nàng, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy nàng tự làm bản thân bình tĩnh trở lại, nói: "Được rồi, tôi cũng không thiệt."

Lần đầu tiên nàng bị Viên Sơ Nhụy kéo vào trong nhà hôn ở khóe môi đã nghĩ tới, nàng không ngại Viên Sơ Nhụy hôn nàng. Trong tiềm thức của con người đều đặc biệt bao dung với cái đẹp, Viên Sơ Nhụy lại xinh đẹp như vậy, hôn cô nàng cũng không thiệt a.

Hơn nữa Viên Sơ Nhụy còn là chủ tịch ngày thường cũng cho nàng cảm giác an toàn, chỉ bằng gương mặt thôi nàng đã có thể tạm tha thứ cho cô thuận môi lấy đi nụ hôn đầu rồi. Dù sao nàng cũng lấy nụ hôn đầu tiên của cô không phải sao, không thiệt không thiệt!

Nếu có thể kiếm được một ngàn hai trăm vạn thì càng tốt! Nàng nhất định phải nghĩ cách làm người phụ nữ này động tâm với nàng!

Viên Sơ Nhụy bất đắc dĩ mà cười cười, người này thật ra lại mở lối cho bản thân. Tiếp theo Viên Sơ Nhụy lại thấy nàng vươn bàn tay về phía hình, lắc tay ngôi sao màu bạc trên tay hơi hơi sáng lên, nàng nói: "Nhưng cô hôn cũng chẳng ra gì, cho tôi tiền xu."

Viên Sơ Nhụy rất muốn nói nếu bản thân có kinh nghiệm, vậy còn là "Nụ hôn đầu tiên" sao, nhưng xem bộ dáng này của nàng, đành phải cười nói: "Được thôi, về lại cho cô."

Đào Hựu Tình: "Được!"

Nàng lại ước lượng thời gian một chút, cảm thấy đã đến lúc phải quay lại, quay người đi về phía cửa, chưa tới hai bước đã dừng lại, quay đầu lại nắm tay Viên Sơ Nhụy: "Đi đi đi, cùng tôi quay lại, miễn cho tôi vừa đi cô lại bắt đầu hút thuốc."

Viên Sơ Nhụy buồn cười nói: "Yên tâm, tôi không hút."

Đào Hựu Tình: "Tôi không tin, cô phải ở dưới sự giám sát của tôi mới được."

Viên Sơ Nhụy không có cách nào, nên cũng tuỳ nàng một đường nắm đi, nụ cười trên môi vẫn không giảm. Cô đi theo bước chân nàng, nghe nàng ở phía trước lải nhải mà nói "Hút thuốc không tốt", "Cô hút ít một chút, tốt nhất là nghỉ luôn", "Người lớn như vậy, còn muốn một thiếu nữ như tôi nói mấy cái này với cô sao", một bộ dáng vì cô rầu thúi ruột, làm trái tim cô càng thêm mềm mại.

Như vậy xem ra, bạn nhỏ thật sự rất đáng yêu.

Ai sẽ không thích người đáng yêu như vậy?

......

Sau bữa tiệc, Quan Mỹ Lâm cố ý ở lại, vui vui vẻ vẻ mà đặt món quà đã chuẩn bị vào tay Đào Hựu Tình, nói: "Quà tớ chọn tuyệt đối phù hợp với ánh mắt cậu!"

Đào Hựu Tình tò mò hỏi: "Cái gì nha?"

Quan Mỹ Lâm: "Là đồ gần đây cậu muốn, quay về lại xem."

Đào Hựu Tình cười ôm lấy cô ấy, siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn: "Cảm ơn Mỹ Lâm đáng yêu của chúng ta."

Quan Mỹ Lâm đầy mặt tươi cười: "Quan hệ chúng ta còn nói lời khách sáo làm cái gì. Đúng rồi, vậy về sau, tớ còn có thể kêu cậu Đào Đào hông?"

Đêm nay, khi Giang Hải Minh tuyên bố đại tiểu thư Giang gia lên sân khấu, là kêu "Giang Hựu Tình". Hơn nữa nàng đã trở về đúng chỗ, là đại tiểu thư chân chính của Giang gia, theo lý nên là Giang Hựu Tình.

Chỉ là Quan Mỹ Lâm từ trước đã quen kêu nàng "Đào Đào", cho nên trong lúc nhất thời có chút rối rắm, hiện tại có phải sửa miệng kêu "Giang Giang" sao?

Đào Hựu Tình cười nói: "Đối với người ngoài mà nói tớ là đại tiểu thư Giang gia, tự nhiên là Giang Hựu Tình. Nhưng là đối với các cậu mà nói, là bạn bè tớ, cũng là Đào Hựu Tình lúc trước, cho nên theo thói quen đã kêu tớ là cái gì thì cứ kêu tớ như vậy, không cần suy nghĩ."

Đối với người không quen biết, nàng là thân phận Giang Hựu Tình hoàn toàn mới. Đối với bạn bè quen biết, bản thân nàng cùng với cậu nàng ở trên trời kia, nàng chính là Đào Hựu Tình chưa bao giờ thay đổi.

Quan Mỹ Lâm thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ôm lấy nàng, vui mừng nói: "Có thể nhìn cậu sống tốt, tớ thật yên tâm ."

Đào Hựu Tình thoáng chốc mềm ra, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ tay bạn mình: "Chờ tớ lại nỗ lực nâng cao giá trị bản thân hơn, sẽ đi làm đại ngôn miễn phí cho công ty của bác, cậu nhớ rõ chờ tớ nga."

"Được!" Quan Mỹ Lâm mặt mày hớn hở mà đáp, "Chắc chắn tớ sẽ chờ cậu!"

Sau khi tiễn Quan Mỹ Lâm đi, Đào Hựu Tình dự định sẽ quay trở lại, sau bữa tiệc sinh nhật muốn lập tức quay về chỗ của mình, một lần nữa chuẩn bị bắt đầu sống cuộc sống một mình, kế tiếp nàng còn phải tham gia chương trình, chuẩn bị album, nội dung công việc rất là phong phú.

Viên Sơ Nhụy tri kỷ mà đợi nàng ở dưới bãi đậu xe, đón nàng cùng nhau trở về.

Đào Hựu Tình chào tạm biệt cha mẹ cùng Giang Thu Dương, quay người đi theo hướng thang máy, nhưng không ngờ lại gặp một người —— Chu Dĩ Nhu.

Ngọn đèn pha lê trên đầu chiếu sáng không gian quảng trường sáng ngời, Chu Dĩ Nhu đứng bên thang máy, ánh đèn rơi trên vai khiến cô ấy lúc này trông vô cùng cô đơn. Cô không bấm thang máy, cũng không ra khỏi cửa thang máy, như đang đợi ai đó.

Làn váy như lửa mà nóng từ trên mặt đất trơn bóng lướt qua, đế giày cao chạm đất phát ra tiếng lách cách trong trẻo dễ nghe. Chu Dĩ Nhu nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn nàng, cô đơn trong ánh mắt thoáng chốc biến mất.

Cô ấy đang đợi nàng.

Sau khi Đào Hựu Tình biết được thông tin này thì bước chân không khỏi dừng lại, sau đó mặt không biến sắc coi cô ấy như không khí, bình tĩnh ấn nút thang máy. Chu Dĩ Nhu thấy thế, bước chân đi về chỗ nàng, đưa túi quà màu trắng trong tay ra, nhẹ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Đào Hựu Tình nhìn lướt qua những thứ trong tay cô ấy rồi nói: "Chu tổng, tôi cảm thấy, quà phải tự thân tặng đối phương mới có vẻ có thành ý, hơn nữa tôi tin tưởng tam tiểu thư nhất định đang chờ cô, đi đi, cố lên, chúc hai người bách niên hảo hợp!"

Đào Tiên Nữ: Mời hai người lập tức ở bên nhau, hành hạ lẫn nhau, vì nhân gian trừ hại!

Chu Dĩ Nhu dừng lại, một tia ngượng ngùng thoáng hiện trên mặt, sau đó lại khôi phục như cũ: "Đây là tặng em."

Đào Hựu Tình nghe vậy, biểu tình lộ ra buồn rầu: "Chu tổng ngượng ngùng, con người của tôi tương đối thành thật, tôi rất lo lắng thẩm mỹ của của chúng ta không hợp, cô tặng tôi sẽ không thích."

Thái độ Chu Dĩ Nhu với nàng có thể nói là thay đổi 180 độ, nếu đặt ở thời gian 5 năm kia, cô ta nào có nhiều kiên nhẫn nói chuyện với mình lâu vậy?

Chu Dĩ Nhu nói: "Em chưa mở ra nhìn xem thì làm sao biết có hợp ý em không?"

Hiện tại chỉ muốn dùng hết toàn lực từ khắp các mặt bồi thường cho nàng, vãn hồi cùng nàng, để họ có thể bắt đầu một lần nữa.

Đào Hựu Tình không muốn lấy những thứ của cô ấy, suy nghĩ một chút, giơ tay đưa lắc tay ngôi sao của mình ra, hỏi: "Cô xem lắc tay này đẹp không?"

Chu Dĩ Nhu quan sát một chút, lắc tay này lúc nàng khiêu vũ còn chưa có, nhưng nếu lắc tay này được mang ở trên tay nàng, có nghĩa là chiếc lắc tay này phù hợp với thẩm mỹ của nàng, vì thế Chu Dĩ Nhu nói: "Đẹp, rất thích hợp với em."

Cô cảm thấy đáp án này hẳn không sai.

Đào Hựu Tình sờ sờ lắc tay, vẻ mặt hạnh phúc bồi thêm một câu: "Bạn gái tôi tặng."

—— Viên Sơ Nhụy.

Sắc mặt Chu Dĩ Nhu nháy mắt đã đen xuống, nhanh chóng sửa miệng: "Khó coi."

Bát tự của cô ấy cùng Viên Sơ Nhụy không hợp, mệnh phạm hướng, Viên Sơ Nhụy tặng cái gì, cô ấy mới sẽ không nói đẹp.

Đào Hựu Tình vỗ vỗ lòng bàn tay: "Cũng được, tôi cảm thấy đẹp, cô cảm thấy khó coi, vậy không phải chứng tỏ thẩm mỹ chúng ta không hợp? Cho nên quà đó cô giữ lại, hay tặng cho Đào Nhã Lăng cũng được."

Tốt nhất lại nói cho Đào Nhã Lăng đây là nàng không cần, tức chết người kia càng tốt.

Chu Dĩ Nhu: "......"

Còn có thể như vậy???

Thang máy phát ra tiếng "ding", Đào Hựu Tình trước tiên vén váy bước vào, Chu Dĩ Nhu không chút nghĩ ngợi đi vào theo, nói: "Tôi biết em còn giận tôi, hận tôi trước kia không tốt với em, tôi rất xin lỗi, lại cho tôi một cơ hội, được không?"

Đào Hựu Tình cười nói: "Chu tổng, tôi đã mù một lần, làm sao có thể mù lần thứ hai được? Cô cùng Sơ Nhụy nhà tôi ai tốt hơn ai, chẳng lẽ tôi không phân biệt ra sao?"

Chu Dĩ Nhu bị nàng phản bác đến sửng sốt, rồi sau đó nhíu mày hỏi: "Em thích tôi 5 năm, chẳng lẽ nói từ bỏ thì từ bỏ?"

"Chứ muốn làm sao?" Đào Hựu Tình hỏi lại, "Chẳng lẽ tôi nên là khua chiêng gõ trống, báo với thiên hạ nói 'tôi sẽ từ bỏ Chu Dĩ Nhu', sau đó mới bỏ cô?"

Đào Hựu Tình: "Như này thì tốn quá nhiều công nha."

Quyết tâm từ bỏ Chu Dĩ Nhu không phải một sớm một chiều, mà là 5 năm thời gian Chu Dĩ Nhu đã thờ ơ với nàng đã cho nàng dũng khí hạ quyết tâm, cho dù ngọn lửa lớn cũng không thể cháy mãi..

Mấy năm trước nàng thích Chu Dĩ Nhu, thích vô cùng dũng cảm, cảm thấy mọi thứ trên đời sẽ không là trở ngại đối với việc nàng thích Chu Dĩ Nhu, nhưng khi đó là nàng tuổi trẻ không hiểu chuyện. Theo thời gian 5 năm chậm rãi qua đi, nàng đã chịu "Đòn hiểm" đến từ Chu Dĩ Nhu vô tình, nhiệt tình tự nhiên cứ như vậy đã giảm xuống, cuối cùng bị dập tắt hoàn toàn, âm thầm mà dứt khoát.

Nếu không có thích nhiệt tình, vậy không cần thiết lại tiếp tục dây dưa, không chiếm được thì sẽ không bao giờ chiếm được, cho nên nàng buông tay đến dứt khoát lưu loát, lười lại tốn thêm nửa điểm công sức với Chu Dĩ Nhu.

"Tôi khuyên cô đừng lại đây dây dưa tôi." Đào Hựu Tình nói, "Tôi đã cùng Sơ Nhụy ở bên nhau, cô còn không nhanh đuổi theo Đào Nhã Lăng đi? Cơ hội rất tốt nha, nắm chắc đó!"

Đào Tiên Nữ: Cầu xin hai người hai tên nghiệp chướng nhanh ở bên nhau, vì nhân gian trừ hại đi!

Đào Hựu Tình tế ra đại chiêu: "Chẳng lẽ cô là kiểu không chiếm được thì mới thích sao?"

Những lời này đâm thẳng vào tim của Chu Dĩ Nhu, làm cô trong một lúc không nói nên lời, cùng lúc thang máy lên đến tầng phụ, Đào Hựu Tình không nhìn cô ấy một cái đã đi ra ngoài.

Viên Sơ Nhụy cách đó không xa đang chờ nàng, sau khi nàng thấy Viên Sơ Nhụy thì lập tức vén váy chạy về phía cô vui vẻ, đôi giày cao gót màu đỏ va chạm trên mặt đất hỗn loạn, nàng cao hứng giống như là học sinh vào cuối tuần được nghỉ: "Tới tới, bổn thiếu nữ tới!"

Viên Sơ Nhụy thấy thế, nhíu mày bước nhanh về phía nàng, vừa đi vừa nói chuyện: "Không được chạy, đi cho đàng hoàng, coi chừng té."

Đào Hựu Tình nghe vậy, nghe lời thả chậm bước chân, tiếng bước chân vững vàng lại, hoàn toàn chính là đứa nhỏ ngoan.

Sau khi Chu Dĩ Nhu đi ra thang máy, trơ mắt mà nhìn Viên Sơ Nhụy đưa tay đỡ lấy nàng, nhìn nàng hướng về Viên Sơ Nhụy nở nụ cười tươi, xem họ dựa vào lẫn nhau thân mật.

Đào Hựu Tình ở trong thời gian 5 năm kia vô số lần cười tươi mình như vậy, nhưng lúc đó cô ấy lại phớt lờ đi, làm sao cũng không ngờ có một ngày bản thân sẽ hối hận......

Viên Sơ Nhụy nâng lên mí mắt đã thấy Chu Dĩ Nhu đứng ở trước thang máy, cô lập tức nhìn về phía Đào Hựu Tình thấp giọng hỏi: "Cô ta lại làm cái gì với cô sao?"

Đào Hựu Tình kiêu ngạo nói: "Có thể làm cái gì? Tôi từng học Karate đó?"

Viên Sơ Nhụy lúc này mới yên tâm: "Vậy là tốt rồi, về thôi."

Đào Hựu Tình ôm lấy cánh tay của cô: "Ừm!"

Hai người mười phần ăn ý mà coi Chu Dĩ Nhu như không khí, vừa nói vừa cười xoay người đi về phía xe đậu, lạnh lẽo trong mắt Chu Dĩ Nhu càng thêm giá rét, ngay sau đó nhanh bước về xe mình, quăng quà lên ghế phụ cho hả giận.

Mà trước cửa thang máy tầng một khách sạn, tam tiểu thư Giang gia đang đứng đó.

Giang Nhã Lăng nhìn cửa thang máy đóng chặt, không khỏi tò mò ——

Chị Dĩ Nhu vì sao lại đi theo Đào Hựu Tình vào thang máy?

......

Viên Sơ Nhụy ngay lập tức tẩy trang và ngâm mình trong bồn nước nóng thoải mái. Làn da trắng như tuyết đắm chìm trong làn nước ấm, đôi mắt nhuốm màu sương mù uể oải trong hơi nước ướt đẫm, ngón tay dài thong thả từ trên trán trơn bóng một lần lại một lần mà xẹt qua.

Cô nhắm mắt lại, trong đầu không tự giác mà nhớ lại chuyện xảy ra đêm nay.

Cô đã xác nhận tâm ý của mình, cũng đã hôn Đào Hựu Tình.

Lại nói, cô hôn Đào Hựu Tình cũng không có bị Đào Hựu Tình đẩy ra, không có bị Đào Hựu Tình tức giận chất vấn, hơn nữa cô còn thiếu Đào Hựu Tình một đồng tiền xu.

Một đồng tiền xu.

Nghĩ vậy, cô không khỏi cười khẽ ra tiếng, yên lặng ở trong đầu ghi nhớ một câu: Đừng quên cho bạn nhỏ tiền xu.

Sau khi tắm và sấy tóc, cô mặc một chiếc váy ngủ màu xanh đậm, lấy một đồng xu trong giỏ tre đen nhỏ chuyên dùng để đựng tiền xu của Đào Hựu Tình quay người đi về phía nhà Đào Hựu Tình.

Cô bấm chuông cửa, đứng ngoài cửa được vài giây, cánh cửa đột nhiên phát ra một tiếng "cạch" nho nhỏ rồi, từ bên trong mở ra, Đào Hựu Tình lặng lẽ thò đầu ra khỏi cửa, với mái tóc xoăn đen vẫn mang theo hơi nước ướŧ áŧ.

Viên Sơ Nhụy vừa định nói cái gì, thì nửa bên bả vai tròn trịa trắng tuyết của Đào Hựu Tình không hề che lấp đột nhiên đập vào mắt cô, khiến cô giật mình.

—— Từ từ, nàng là không có mặc quần áo sao???

Viên Sơ Nhụy chần chờ mà mở miệng: "Cô mặc ——"

Cô còn chưa nói xong, đã thấy có một cái dây lưng một dải đen mỏng lặng lẽ trượt khỏi vai Đào Hựu Tình chạy xuống dưới.

Viên Sơ Nhụy: "......?"

Này cũng không phải không có mặc a...... Nhưng nàng đây đang mặc cái gì?

Viên Sơ Nhụy nhìn chằm chằm bả vai của nàng, nhất thời lại không nghĩ ra đáp án.

Đào Hựu Tình cũng không thèm nhìn tới mà tiếp tục lộ ra bả vai, tiếp theo từ phía sau cửa đi ra, chỉ thấy nàng mặc một cái váy ngủ lụa màu đen có đai đeo, ren sang trọng thêu trên ngực và viền áo, màu đen nổi bật với da thịt trắng như tuyết vào đông,chiếc váy hoàn toàn tôn lên vóc dáng hoàn hảo của nàng, khiến người ta cảm thấy nóng như lửa đốt.

Viên Sơ Nhụy: "......"

Đây là cái khảo nghiệm gì với cô đây.

Viên Sơ Nhụy cố gắng trấn tĩnh rồi dời đi ánh mắt qua nơi khác.

Đào Hựu Tình cùng cô bốn mắt nhìn nhau, không biết nghĩ đến cái gì, vừa suy nghĩ, đột nhiên kéo bả vai xuống, cúi người dựa vào cô, đầu ngón tay non mịn hơi lạnh nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt thanh tú của cô, phong tình vạn chủng nói: "Tiểu Viên Đổng, tôi mặc đẹp như vậy......"

"Không lẽ cô không muốn làm cái gì với tôi sao?"

Viên Sơ Nhụy nhìn nàng, trong đầu lập tức có một câu hỏi ——

Như này xem như em ấy đang câu dẫn mình?

———

Tác giả có lời muốn nói: Đào Tiên Nữ vì làm Tiểu Viên Đổng động tâm với mình, đã vắt hết óc.