Chương 37: Hợp đồng của họ đã bị hủy hoại

Ngày 18 tháng 9, Mai thị đã đi vào mùa thu, đã bước vào mùa thu, ban ngày thời tiết trong xanh, nắng ấm, ban đêm nhiệt độ giảm xuống, không khô nóng khá thoải mái. Buổi tối 8 giờ, đón làn gió đêm đang từ từ thổi qua, khách sạn khách sạn Cực Quang quy mô nhất trong Mai thị đúng hẹn tổ chức tiệc sinh nhật long trọng cho đại tiểu thư nhà họ Giang, khách mời như mây, hầu hết đều là những nhân vật nổi tiếng, còn có các thiếu gia thiên kim từ các gia đình khác.

Bạn cùng lớp kiêm bạn thân nhất của Giang Thu Dương — Tống Văn đi qua giữa nhóm người, mặc một bộ vest màu xanh được ủi phẳng phiu, tóc trên đầu được chải tỉ mỉ, so với bộ dáng cà lơ phất phơ ngày thường như hai người khác nhau.

Cậu ấy cáo biệt cha mẹ, định đi tìm Giang Thu Dương, cậu ấy dành nhiều thời gian hơn cho những dịp nghiêm túc như thế này, như vậy rất dễ dàng làm linh hồn tự do của cậu ấy bị nghẹn đến hư —— cậu ấy tình nguyện viết thêm một phần bài tập về nhà, cũng không muốn ở lại chỗ này. Đương nhiên, tiền đề là không cần cậu ấy phải tự động não.

Cậu ấy đi ngang qua vài vị thiên kim nhà giàu, họ mặc váy sang quý cao định, trong tay cầm champagne, đầy mặt tươi cười tụ bên nhau nói chuyện phiếm, cậu ấy lại không cẩn thận đã nghe đầy lỗ tai như này.

"Ai, các cô có nghe nói không, đại tiểu thư Giang gia là giả."

"Đương nhiên có nghe nói, Giang gia mở tiệc sinh nhật này còn không phải là muốn mượn cơ hội tuyên bố thiên kim thật sao? Làm đến thần bí như vậy mà."

"Người thiên kim thật kia, không phải là đồ nhà quê chứ?"

Tống Văn sau khi nghe thấy ba chữ "Đồ nhà quê" này, thân hình vô cùng tự nhiên mà xoay một cái, ở trước bàn ăn với khoảng cách rất gần họ dừng lại, giả vờ lấy đồ tráng miệng, vừa ăn vừa quang minh chính đại mà nghe lén.

Quan hệ giữa cậu ấy và Giang Thu Dương thân thiết như vậy, Giang Thu Dương cũng đặc biệt thích Đào Hựu Tình, làm anh em tốt đương nhiên cậu ấy muốn ở lại nghe họ sẽ "Nghị luận" chị gái của anh em tốt thế nào, lúc cần thì cậu ấy còn muốn xuất chiêu ra mặt, bênh vực lẽ phải!

Mấy thiên kim không có khác thường, thần sắc tự nhiên bàn tán về Đào Hựu Tình.

"Tôi đoán hơn phân nửa là đồ nhà quê nha, thật không biết Giang gia vì sao còn muốn nhận về. Nếu là tôi thì đã từ bỏ, tiếp tục xem Giang Nhã Lăng là hàng thật."

"Giang Nhã Lăng có vẻ hòa nhã, nhưng tôi nghe người khác nói tính tình của cô ấy kỳ thật không tốt lắm nha, lần này thiên kim thật đã trở lại, có thể cô ấy sẽ xé người kia hay không đây?" Cuối cùng, thêm hai tiếng cười vui sướиɠ khi người gặp họa.

"Ha ha ha, có cảm giác có cảm giác này. Tôi nghĩ lại, mà nói không chừng thiên kim thật còn là nha đầu thúi quê kinh khủng, sợ rằng đây là lần đầu tiên gặp trường hợp lớn như này, lát nữa khẳng định sẽ xấu mặt, ha ha."

"Đồ nhà quê chưa hiểu việc đời, nói không chừng còn bụng dạ hẹp hòi. Ngày nào cũng cãi nhau để đuổi Giang Nhã Lăng đi đây. Bất quá nói đến, tôi đã thật lâu không thấy qua thiếu gia thiên kim nhà ai xấu mặt ở mấy dịp này, ngẫm lại tôi cũng rất chờ mong."

Tống Văn nuốt một ngụm tráng miệng cuối cùng, liếc mắt nhìn bọn họ, nhàn nhạt lau ngón tay, chậm rãi nói: "Mấy người chị gái ơi, tôi biết đại tiểu thư Giang gia trông như thế nào."

Vài vị thiên kim kia bị hoảng sợ, kinh hoảng mà tụ ánh mắt ở trên người cậu ấy. Sau khi thấy cậu ấy là một nam sinh đẹp trai thì không khỏi trở nên khoan dung hơn, trong đó có một người còn rất có hứng thú mở miệng trả lời cậu ấu: "Vậy cậu nói cho chị biết đi, cô ấy trông như thế nào."

"Chị ấy trông rất xinh đẹp," Tống Văn vừa nói vừa nhớ lại, rồi nở một nụ cười thật tươi với họ, "Đều đẹp hơn mấy chị."

"So với chị ấy thì..... A, cũng không thể để chị ấy so với mọi người, như này đối với mọi người mà nói quả thật là trả tấn, cũng rất tàn nhẫn."

Vài vị thiên kim kia tức khắc tức muốn hộc máu, miệng cũng méo xệch.

Nhưng Tống thiếu lại không quan tâm, lại nở một nụ cười hồn nhiên, lễ phép nói: "Vậy các chị hãy từ từ trò chuyện, tôi đi trước." Sau đó thoải mái hào phóng đi thoáng qua họ, dường như không có việc gì tiếp tục đi tìm Giang Thu Dương.

Người khua môi múa mép sau lưng người khác thì không xứng được cậu ấy tôn trọng.

Tống Văn lại đi đến phía trước thì thấy có tốp năm tốp ba thiên kim tụ tập ở bên cạnh Giang Nhã Lăng, lâu lâu sẽ vỗ vỗ bả vai người kia, tựa hồ như là đang an ủi.

Chờ cậu ấy đến gần mới biết được họ đang nói cái gì, sau khi nghe được nội dung cậu ấy còn cố tình chậm bước chân lại, may mắn họ đều chuyên chú nói chuyện nên không ai chú ý tới cậu ấy.

"Nhã Lăng cô đừng buồn, dù sao cũng là người con Giang gia dưỡng hơn hai mươi năm, ai kia mới trở về khẳng định không bằng cô, tôi tin tưởng Giang đổng họ vẫn thương cô nhất."

Họ cũng không biết tình hình thực tế trong đó, chỉ biết đại tiểu thư Giang gia đã trở lại, nhưng nhìn thấy Giang Nhã Lăng còn ở Giang gia không bị đuổi đi thì đã cho rằng vợ chồng Giang Hải Minh vẫn là thương yêu người này nhất, vì thế sôi nổi lại đây an ủi, nhân cơ hội để cho quen mắt.

Giang Nhã Lăng im lặng không nói gì.

Một người khác phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, dù tôi chưa gặp ai kia, nhưng tôi cảm thấy người kia là đồ nhà quê khẳng sẽ kém hơn cô, lão thử mặc vào hoàng bào cũng vẫn là lão thử, không có giáo dưỡng, về sau vẫn sẽ xấu mặt bị người chê cười. Chờ người kia làm xấu mặt ba mẹ cô, rất nhanh sẽ không còn được họ thích nữa, cô vẫn là tiểu thư được sủng ái nhất Giang gia."

Liên tục có người phụ họa: "Đúng rồi, tôi cũng cảm thấy khí chất cùng giáo dưỡng của người kia cũng kém hơn cô, thiên kim tiểu thư nào có dễ làm như vậy."

Tâm tình Giang Nhã Lăng cuối cùng cũng tốt lên, ngoài mặt vẫn tỏ ra thân thiện và tốt bụng: "Được rồi, đừng nói lung tung, cô ấy cũng là con của ba mẹ tôi."

Có người thấy thế, nói: "Cô a, tốt bụng cũng đừng để người ta khi dễ nha, đồ nhà quê không kiến thức còn nhỏ mọn."

Tống Văn nghe được thì không nói nên lời, cảm thấy lỗ tai bản thân cũng đã chịu ô nhiễm, nhanh chóng vội vàng tiếp tục đi tìm Giang Thu Dương, tìm một hồi lâu cuối cùng cũng tìm thấy Giang Thu Dương ở phòng chờ —— cùng với Đào Hựu Tình.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy người thật Đào Hựu Tình, ánh mắt đầu tiên đã ngây ngẩn cả người.

Nhìn thấy Đào Hựu Tình đang ngồi trên chiếc ghế đơn bọc da kiểu châu Âu, khuỷu tay chống cằm lười biếng, hai chân trùng xuống, mắt cá chân trắng như tuyết mảnh mai lặng lẽ dưới chiếc váy vải tuyn cao cấp lộng lẫy, mang theo quyến rũ ẩn dụ.

Lần đầu tiên Tống Văn cảm thấy có người mặc màu đỏ thích hợp như vậy—— chị ấy thực sự thích hợp mặc màu đỏ, giống như một đóa hồng kiêu hãnh đang nở rộ, và như ngọn lửa hừng hực, khí thế mãnh liệt không thể đỡ được mà cắn nuốt trái tim tất cả mọi người, làm người cam nguyện cúi đầu trước nàng.

Con người ai cũng thích cái đẹp, thích bản thân đẹp, cũng thích nhìn người khác đẹp, bởi vì cảnh đẹp ý vui.

Cậu ấy cảm thấy lời vừa rồi mình nói quá đúng —— chị ấy không nên so sánh với ai, bởi vì chuyện này đối với người đó mà nói thật ra quá mức tàn nhẫn, chị ấy đẹp không thể bác bỏ hay nghi ngờ.

Đúng lúc này, cậu ấy nhìn thấy cặp mắt đào hoa của Đào Hựu Tình bỗng nhiên nhìn về phía mình, trong mắt mang theo ánh sáng sáng ngời lại đẹp mắt. Cậu ấy thấy nàng nhẹ nhàng mà mở môi đỏ ra hỏi một câu: "Vị này là?"

Giang Thu Dương quay đầu nhìn cậu ấy một cái, đứng dậy đi đến chỗ cậu ấy nói: "Nga cậu ấy là bạn em, chị, em giới thiệu một chút, cậu ấy ah——"

Tống Văn lập tức bưng kín miệng cậu ấy, nghiêm trang nói: "Chào chị, xin cho phép em tự giới thiệu. Em là Tống Văn, học chung lớp với Thu Dương, năm nay mười bảy tuổi, độc thân chưa lập gia đình, không có sở thích xấu, là một thiếu niên năm tốt." Tiếp theo nghiêm túc nói, "Nếu chị bằng lòng, vì chị mà làm anh rể của Thu Dương, thì em cũng OK."

Giang Thu Dương ngửa mặt nói: "Cút."

Đào Hựu Tình ngẩng đầu nhìn hai người họ, cười tủm tỉm nói: "Vậy chỉ sợ không được."

Nàng nói: "Bởi vì chị đây thích phụ nữ."

Tống Văn dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Giang Thu Dương, vẻ mặt đau kịch liệt mà nói: "Thật xin lỗi Thu Dương, chúng ta chỉ sợ...... không còn là anh em nữa."

Qua mấy ngày nữa cậu ấy sẽ chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật chuyển đổi giới tính, dũng cảm theo đuổi tình yêu!

Giang Thu Dương nở một nụ cười "thất lễ" với chị mình, sau đó che miệng Tống Văn, mỉm cười nói: "Cậu lại không đứng đắn với chị tôi thử xem, tin tôi chặt đầu chó của cậu xuống hay không?"

Tống Văn vội vàng xin tha: "Dừng dừng dừng, anh hai anh hai, cậu là anh hai rồi, tôi đi, đừng làm loạn kiểu tóc của tôi, lát nữa bị mẹ tôi thấy kiểu tóc tôi bị rối, bà sẽ mắng tôi!"

Đào Hựu Tình thể thấy rằng hai người họ có một mối quan hệ tốt, cười tủm tỉm, không nói lời nào. Giang Thu Dương buông cậu ấy ra, hỏi cậu ấy tới làm cái gì, cậu ấy đúng sự thật bẩm báo: "Bên ngoài quá nhàm chán, đề tài nói chuyện cũng không thích hợp với linh hồn tự do này của tôi."

"Bọn họ nói về chị đúng không?" Đào Hựu Tình giơ giơ lên mi.

Tống Văn sửng sốt một chút.

Đào Hựu Tình rất có hứng thú mà nhìn cậu ấy: "Bọn họ nói chị cái gì, có thể nói cho chị nghe một chút không?"

Tống Văn vội vàng cười nói: "Ha, không có gì, thật sự không có gì, chị ơi chị không cần nghe mấy cái này."

Lời của những người đó đều không dễ nghe, người bình thường nghe xong cũng sẽ không thoải mái. Mỗi người đều có lòng tự trọng, cậu ấy không hy vọng những lời này sẽ thương tổn đến Đào Hựu Tình.

Chị ấy không làm gì sai, tại sao lại phải chịu những lời vu khống này?

Đào Hựu Tình cười nói: "Đừng lo lắng, trong loại chuyện này vốn dĩ chị cũng không mong có thể nghe được lời hay, cậu chỉ cần nói là được, vừa lúc chị cũng nhàm chán, coi như làm là giúp chị đây giải buồn."

Tống Văn cuối cùng không lay chuyển được Đào Hựu Tình, cũn chỉ nói chung chung mấy lời khó nghe cũng uyển chuyển đổi từ. Trong lòng Đào Hựu Tình biết rõ, đơn giản chính là có người cảm thấy nàng không ra ánh sáng được, sẽ làm Giang gia mất mặt, so với người ở Giang gia 24 năm đại tiểu thư Giang Nhã Lăng không bằng, nàng không hợp với Giang Nhã Lăng vân vân.

Sau khi Tống Văn nói, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định nói mấy lời nhóm người kia nói với Giang Nhã Lăng thuật lại cho nàng, sau đó thật cẩn thận mà nhìn nàng.

Đào Hựu Tình rất có hứng thú mà giơ giơ lên mi: "Ah? Họ nói như vậy? Cảm thấy chị không bằng Đào Nhã Lăng?"

Giang Thu Dương sợ nàng không cao hứng, nhanh đổi đề tài: "Đúng rồi chị, chị muốn mời ai đi khiêu vũ trước?"

Điệu nhảy đầu tiên trong bữa tiệc có ý nghĩa phi thường, nhân vật chính của bữa tiệc mời bạn nhảy cũng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người, cũng sẽ trở thành tâm điểm của mọi người, điều đó có nghĩa là nhân vật chính rất coi trọng người này. Mà ở lúc giới thương mại tụ ở bên nhau, hàm nghĩa của bữa tiệc cũng sẽ được gia tăng, nhân vật chính mời ai, khách khứa cũng sẽ tự nhiên mà giải đọc hành vi này thành bọn họ muốn hợp tác cùng người đó.

Nhóm thiếu gia thiên kim lớn lên trong môi trường này, đều biết luật bất thành văn này, mỗi tiếng nói cử động đều đại biểu cho đứng cha mẹ đứng phía sau bọn họ cùng gia nghiệp chống đỡ bọn họ tiêu dao sung sướиɠ.

Đương nhiên, vợ chồng Giang Hải Minh cũng không ép nàng một hai phải lựa chọn đối tác của Giang gia thành bạn nhảy của mình, nàng được tự do, nàng muốn chọn ai khiêu vũ thù chọn người đó.

Những ngón tay thon dài của Đào Hựu Tình nhẹ nhàng mà lướt qua khuôn mặt mình, không nói một lời, dường như tiến vào trầm tư.

Tống Văn nhất thời đứng dậy, tư thế làm như một kỵ sĩ, trầm giọng nói: "Vị nữ sĩ xinh đẹp này, trước mặt ngài có một vị thiếu niên ưu tú nói cậu ấy nguyện ý."

Giang Thu Dương ghét bỏ liếc nhìn cậu ấy một cái: "Cậu? còn không bằng chị ấy chọn tôi."

Đào Hựu Tình vừa động mày, nhìn về phía cậu: "Còn có thể chọn người trong nhà?"

"Có thể." Giang Thu Dương nói, "Chỉ cần chị thấy được, ai cũng có thể."

Đào Hựu Tình nhẹ nhàng mà "A" một tiếng, thầm lặp lại lời cậu nói: "Ai cũng có thể a......"

Ánh mắt nàng chậm rãi rơi xuống ở bên chân Giang Thu Dương, lẳng lặng bắt đầu phát ngốc tới, trong đầu cũng chỉ dư lại một câu hỏi.

—— Viên Sơ Nhụy cô có tới không?

......

Hoắc Minh Ân mặc một bộ vest rộng và đeo kính gọng mỏng, ít khi nói cười đi theo sau Viên Sơ Nhụy, trong tay cầm một túi quà nhỏ màu đen.

Viên Sơ Nhụy mặc lễ phục váy dài màu trắng bao mông, mái tóc đen xõa sau đầu, dung mạo thanh lệ động lòng người, đi phía trước không ngoái đầu nhìn lại, cúc áo hoa hồng thêu hoa văn tinh xảo màu vàng ánh lên ánh trắng vàng, im lặng buộc chặt vào váy. Chiếc váy này không chỉ tôn dáng mà còn tạo cảm giác quý phái như nữ hoàng khi bước đi.

"Cậu vốn dĩ có thể không cần tới." Viên Sơ Nhụy nói.

Hoắc Minh Ân bình tĩnh đẩy mắt kính một chút: "Đại Viên đổng có lệnh, không dám không tới."

Viên Diệu Văn vốn là muốn đích thân tham dự tiệc sinh nhật này, kết quả ngày hôm qua cảm lạnh cảm mạo, chỉ có thể ở nhà tiếc nuối, nhưng ông lại thật sự muốn nhìn con gái vợ chồng Giang Hải Minh sinh ra ở như vậy dịp như vậy sẽ biểu hiện như thế nào, vì thế phái thư ký của Viên Sơ Nhụy, để anh tới giúp ông nhìn một cái, sau khi trở lại thì miêu tả cho ông một phen.

Phát sinh chuyện như vậy, không ai sẽ không tò mò thiên kim thật, cho dù là bạn bè nhiều năm của vợ chồng Giang Hải Minh cũng không ngoại lệ.

Hoắc thư ký: Bị bắt tăng ca.

Viên Sơ Nhụy đồng tình nói: "Khi nào về nhớ rõ dỗ bạn gái cậu cho tốt."

Hoắc Minh Ân là thư ký cô, mà cô là Tiểu Viên Đổng tập đoàn Viên thị, như này ý nghĩa Hoắc Minh Ân làm việc không chỉ có tiền lương cao, còn tràn ngập tính đột ngột, không biết khi nào đã có nhiệm vụ mới nện xuống, điều này thật sự trở ngại quan hệ tình nhân thân mật.

"Này không sao." Hoắc Minh Ân nói, "Cô ấy nói cô ấy cũng muốn nhìn, khi về tôi miêu tả cho cô ấy một chút."

Viên Sơ Nhụy: "......"

Viên Sơ Nhụy: "Tôi thấy cậu là tự nguyện tăng ca."

"Tiểu Viên Đổng ngài thì sao?" Hoắc Minh Ân nói, "Trước kia ngãi rất ít tham gia loại tiệc sinh nhật này."

Viên Sơ Nhụy nghe vậy, đưa mắt về phía trước, nhìn về phía nơi tổ chức tiệc đông đúc, cũng không trả lời ngay.

Vì sao?

Đương nhiên là vì hợp đồng.

Lại hoặc là...... Là vì không để người kia thất vọng.

—— Vậy cứ như lời nói đã định, ngày đó cô nhất định phải tới, tôi muốn gặp cô!

Họ đã nói trước.

Viên Sơ Nhụy cười khúc khích, "Thỉnh thoảng chúng ta tham gia một chút, cũng không thành vấn đề."

Sau bọn họ, Quan Mỹ Lâm cùng Trì Tuyết Oánh cũng đến rồi, còn có Chu Dĩ Nhu, từ trước đến nay Chu Dĩ Nhu đều không vắng mặt tại tiệc sinh nhật đại tiểu thư Giang gia, bất luận là lúc trước, hay là sau này.

Rất nhanh buổi tiệc đã chính thức bắt đầu, trụ trì bữa tiệc vẫn là đương gia vợ chồng Giang Hải Minh. Đào Hựu Tình tạm thời không lộ mặt, Giang Nhã Lăng cùng Giang Thu Dương tâm tư không đồng nhất mà đứng ở dưới sân khấu nhìn họ, trình diện với khách khứa tỏ vẻ cảm ơn, như thường nói một đoạn mở màn, sau đó lập tức đi vào vấn đề chính.

Ánh mắt mọi người tụ tập trên người bọn họ, ăn ý liễm thanh chờ đợi, nơi sân to lại vắng lặng không chút ồn ào.

Giang Hải Minh khí độ trầm ổn đứng ở trên sân khấu, nhìn những nhân vật có danh có uy tín dưới sân khấu, trấn định mở miệng: "Hôm nay mời quý vị bận rộn bớt thời giờ tham dự, không chỉ là vì sinh nhật con gái nhỏ, còn bởi vì chúng tôi muốn thông báo với quý vị một việc."

Giang Hải Minh trầm mặc, tiện đà một lần nữa mở miệng, thần sắc tự nhiên nói ra chuyện ôm nhầm con gái năm đó. Loại chuyện này ở trong mắt một ít người có lẽ ngu xuẩn vô cùng, nhưng bọn họ không để bụng cái nhìn của người khác, chuyện này cũng không ảnh hưởng suy nghĩ của bọn họ, cũng sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của họ. Hơn nữa đây là sự thật, chỉ có nói ra sự thật, với chuyện Đào Hựu Tình trở lại Giang gia mà nói mới công bằng.

Cầm một ly champagne trong tay, Viên Sơ Nhụy lặng lẽ đứng giữa đám đông, lặng lẽ quan sát tất cả. Bởi vì Trì Tuyết Oánh chưa công khai với Quan Mỹ Lâm, cho nên không thể quang minh chính đại mà đứng cùng Quan Mỹ Lâm, chỉ có thể đứng ở bên cạnh cô cùng Hoắc Minh Ân nhìn chăm chú vào trên sân khấu.

"Con bé vô tội, dưỡng nhiều năm như vậy cũng đã có cảm tình" Giang Hải Minh thẳng thắn nói, "Cho nên từ giờ trở đi, Nhã Lăng chính là tam tiểu thư của Giang gia."

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh, môi nhấp rượu, Trì Tuyết Oánh thấp giọng nói: "Ừm, tôi đoán tam tiểu thư Giang gia nhất định rất không cao hứng."

Đúng như lời cô ấy nói, Giang Nhã Lăng xác thật không cao hứng, chén rượu trong tay cũng sắp bóp nát, nhưng trên mặt vẫn còn duy trì mỉm cười, cố gắng duy trì tính cách tốt bụng trước mặt người ngoài.

Viên Sơ Nhụy khẽ cười một tiếng: "Không sao cả."

Vật quy nguyên chủ, vốn nên như thế.

Giang Hải Minh giơ tay hướng ánh mắt của mọi người về cánh cửa đang đóng chặt bên cạnh: "Mà con gái ruột của chúng tôi cũng sẽ trở lại vị trí vốn có của mình, xin cho phép cho tôi giới thiệu con gái của tôi với quý vị —— Giang Hựu Tình!"

Giọng nói rơi xuống đất, cánh cửa đang đóng lại đột nhiên bị mở ra, Viên Sơ Nhụy ngước mắt lên nhìn lướt qua, hơi giật mình, xung quanh vang lên những tiếng cảm thán.

Khoảnh khắc đó cô như nhìn thấy nữ thần chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nữ thần xinh đẹp - nữ thần từ phía sau bước ra, trên đỉnh tóc đội một chiếc vương miện nạm kim cương, mái tóc xoăn buông xõa ra. Dáng người nàng cao gầy lả lướt tinh tế, làn da như tuyết trên núi thuần khiết nhất, trắng nõn lạnh lùng, đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp như mộng, khiến người ta liên tục cảm thán.

Nàng bình tĩnh đứng bên cạnh vợ chồng Giang Hải Minh, tựa như một vị công chúa thật sự, như thể nàng sinh ra là như thế, luôn quý khí bức người, cao quý không thể ngăn.

Tống Văn cố ý đi đến bên mấy thiên kim nhà giàu đã trào phúng nàng khi nãy, thấy họ đều nhìn đến ngây người mới nhẹ nhàng mà bồi thêm một câu: "Mấy chị gái, tôi nói rất đúng phải không?"

Vài vị thiên kim kia phục hồi tinh thần lại, lại nhìn cậu ấy, tức khắc cảm thấy trên mặt nóng rát đến đau. Khi nãy họ còn cười nhạo người ta là đồ nhà quê, kết quả người ta căn bản không quê, thậm chí đẹp hơn họ gấp trăm ngàn lần! Như, như này sao có thể không tát họ đau mặt, hận không thể tìm cái khe đất chui vào chứ!

Họ cuống quít xua đuổi cậu ấy, lấy việc này che giấu chút thẹn của bản thân.

—— So sánh cùng Giang Hựu Tình này thì Giang Nhã Lăng thật sự không tính cái gì.

Chu Dĩ Nhu cũng cảm thấy như vậy, Tại thời điểm này, cô ấy cuối cùng đã phát hiện ra vẻ đẹp cực độ của Đào Hựu Tình , vẻ đẹp của nàng năng động và có thể dễ dàng làm choáng ngợp trái tim của mọi người, khiến mọi người sẵn sàng cúi đầu dưới váy nàng, chỉ vì để có thể thành tín nhất mà chăm sóc cuộc đời này của nàng.

Nhưng khi nhớ lại mình đã ngu ngốc bỏ nàng qua một bên trong suốt 5 năm đó, trên mặt thật giống như bị người tán một bạt tai thật mạnh, làm cô vừa hổ vừa thẹn, ảo não không thôi.

Nhìn xem bộ dáng của Đào Hựu Tình hiện tại, 5 năm kia cô làm chuyện ngu ngốc gì? Đào Hựu Tình đã từng thích cô ấy như vậy, đã từng chỉ thuộc về một mình cô ấy!

Hiện tại thì sao? Hiện tại thì sao.

Cô ấy vô thức bóp mạnh ly rượu, ánh mắt tràn ngập hối hận gắt gao mà nhìn chằm chằm Đào Hựu Tình.

Đào Hựu Tình đứng ở trên sân khấu, yên bình nhìn qua khuôn mặt của mọi người dưới sân khấu, cho đến khi nàng nhìn đến người nhìn thấy người mình đang nghĩ đến, và cuối cùng nàng nở ra một nụ cười cười ôn hòa và xinh đẹp đến làm người không thể chống đỡ được. Nàng cũng nhanh thu hồi ánh mắt lại, làm như không có việc gì mà nhìn vợ chồng Giang Hải Minh.

Chu Dĩ Nhu nhạy bén mà bắt được lúc nàng cười, vì sao nàng lại lộ ra nụ cười động lòng người như gậy? Nàng nhìn cái gì?

Chu Dĩ Nhu lòng đang ghen ghét, phần ghen ghét này càng ngày càng nghiêm trọng, khiến cô nhịn không được nhìn về phương hướng có thể làm nàng nở nụ cười, ánh mắt sắc lạnh như băng.

—— Viên Sơ Nhụy, vậy mà lại là Viên Sơ Nhụy!

Hôm nay cô ấy cũng chán ghét Viên Sơ Nhụy!

Đôi mắt Viên Sơ Nhụy không chớp mắt mà nhìn bạn nhỏ ngày thường hi hi ha ha bình tĩnh ở trên sân khấu, chính mắt chứng kiến nàng xinh đẹp kinh sợ toàn trường, bắt được tâm của mọi người —— bao gồm cô.

Đúng vậy, bao gồm cô.

Lúc Đào Hựu Tình mặc váy đỏ lên sân khấu, nàng loá mắt giống như là ánh nắng gắt trên bầu trời, làm người ta không thể không chú ý nàng —— thậm chí tim đập thình thịch, còn sinh ra ý muốn hoang đường muốn ôm nàng vào trong ngực, hôn môi lên mặt nàng, hôn lên cổ nàng, hôn lên đầu ngón tay nàng.

Đặc biệt là khi nàng đứng ở trên sân khấu lặng lẽ tìm kiếm thân ảnh của cô, đến khi tìm được thì lộ ra một tươi cười an tâm, tâm cô rất nhanh như là muốn tạo phản, trong đầu không tự giác hiện lên một ý tưởng —— cô cảm thấy nàng đáng yêu, đáng yêu đủ để cho người điên cuồng.

Cô không biết đó là loại cảm giác gì, hiếm khi lộ ra vẻ thất thố, đau đầu cụp mắt xuống, vô thức xoay ly rượu trong tay.

Chẳng lẽ đó chính là thích sao?

Cô thích...... Đào Hựu Tình? Người bạn nhỏ có đôi khi không đứng đắn?

Rất nhanh cô đã nhận thấy được một tia thù địch, cô thong thả ung dung mà ngẩng đầu, cùng Chu Dĩ Nhu nhìn nhau trong vô vọng, những người giữa bọn họ lúc này hoàn toàn biến mất, trong mắt chỉ còn lại lẫn nhau.

Không khí cứng đờ, ẩn ẩn toát ra những tia lửa nguy hiểm.

Viên Sơ Nhụy trên mặt không có biểu tình gì, nhưng là không biết như thế nào, trong đầu nháy mắt nhớ tới chuyện Chu Dĩ Nhu đã từng có được Đào Hựu Tình 5 năm, trong lòng lại sinh ra một chút...... Đố kỵ.

Sau khi nhận ra điều này, cô cảm thấy bất ngờ, tâm trạng phức tạp không tả nổi, nhưng thật ra, cô thích Đào Hựu Tình, thích đến có thể vì người khác đã từng được nàng thích mà cảm thấy đố kỵ —— cái này tốt lắm, cô bại bởi Đào Hựu Tình.

Chu Dĩ Nhu dời đi ánh mắt tràn ngập địch ý của mình trước, Viên Sơ Nhụy nheo đôi mắt lại, phát ra một tiếng "Sách". Trì Tuyết Oánh nhìn về phía cô: "Làm sao vậy?"

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh nói: "Không có gì."

Trì Tuyết Oánh ôm cánh tay, hiếu kỳ nói: ""Tại sao tôi cảm thấy cậu có chút không vui? Làm sao vậy, nhìn đến nghệ sĩ mình tỏa sáng như vậy, cậu không thích sao?"

Viên Sơ Nhụy nhướng mày một chút, cười như không cười mà nhìn cô ấy: "Cậu thích? Có phải còn muốn hôn cô ấy, ôm cô ấy, ngủ cùng cô ấy hay không?"

"Dừng." Trì Tuyết Oánh nói, "Xin đừng bôi nhọ trong sạch của tớ, tớ có người, nếu như tớ bị hiểu lầm, em ấy sẽ không để yên a."

Viên Sơ Nhụy lại xoay ly rượu trong tay, đạm nhiên hỏi: "Cho nên cậu muốn hôn người bản thân thích, muốn ôm người bản thân thích, còn muốn ngủ cùng người bản thân thích, phải không?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Trì Tuyết Oánh hỏi lại, "Cậu chẳng lẽ sẽ hôn, sẽ ôm, sẽ ngủ với một người vốn dĩ cậu không thích?"

Viên Sơ Nhụy có được đáp án, quay đầu nhìn về phía Hoắc Minh Ân: "Cậu cũng vậy?"

Hoắc Minh Ân bình tĩnh nói: "Ai cũng thế."

Thích sẽ sinh ra xung lực tìиɧ ɖu͙©, tất cả mọi người đều vậy, kể cả cô.

Đúng vậy, kể cả cô.

Viên Sơ Nhụy có được đáp án, xác minh cô động tâm rồi, cô đã thích Đào Hựu Tình, một cách bất ngờ cũng hợp lý.

Cô lẳng lặng lẽ nhấp ngụm rượu, suy nghĩ sôi nổi. Cô cũng không kháng cự thích Đào Hựu Tình, chỉ cô chỉ cảm thấy thần kỳ, không ngờ bản thân lại thích một vua tự luyến, nhưng cô nghĩ lại thì thấy điều đó không phải không có lý.

Đào Hựu Tình có khuynh hướng ỷ lại cô, cô thì dung túng nhường nhịn Đào Hựu Tình, thậm chí có thể để nàng hôn mình, cô cũng không biết tính tình mình tốt như thế, hay là từ lúc bắt đầu đã chú định sẽ thua nàng rồi.

Điều duy nhất cô có thể chắc chắn bây giờ là hợp đồng của họ đã bị hủy hoại, cô tự hủy, một ngàn hai trăm vạn.

Một ngàn hai trăm vạn với cô mà nói không tính cái gì, nhưng cô không biết Đào Hựu Tình nghĩ như thế nào, cũng không biết Đào Hựu Tình hiện tại có bằng lòng yêu đương hay không, rốt cuộc nàng bị Chu Dĩ Nhu tàn nhẫn thương tổn qua như vậy, miệng vết thương kia cũng không thể mau lành lại. Nhưng cô có thể cùng nàng trị vết thương này, cô có thời gian cũng có kiên nhẫn.

Chỉ là cô không muốn nghe đến Đào Hựu Tình từ chối mình, thẳng thắn cũng khả năng bị tự chối, tỉ lệ năm năm tựa như đánh một canh bạc. Nhưng trên thế giới này không ai thích bị từ chối, đặc biệt là bị người mình thích từ chối.

Vậy rốt cuộc cô nên thành khẩn đưa một nghìn hay trăm vạn hay không, rồi nói rõ tâm ý mình?

Cô nâng mắt lên nhìn hướng Đào Hựu Tình, như thể đang tìm kiếm câu trả lời.

Trên sân khấu, vợ chồng Giang Hải Minh đang nói về điệu nhảy đầu tiên, kế tiếp là thời gian Đào Hựu Tình mời bạn nhảy của mình nhảy điệu nhảy đầu tiên.

Viên Sơ Nhụy đôi mắt híp lại, nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia, đột nhiên có một ý tưởng.

Nếu một hồi Đào Hựu Tình chọn cô làm bạn nhảy, vậy sau khi kết thúc điệu nhảy cô dứt khoát nhận thua, chính thức bắt đầu theo đuổi nàng. Ngược lại, nếu nàng lựa chọn người khác trở thành bạn nhảy của nàng......

Ánh mắt Viên Sơ Nhụy bắt đầu trở nên nguy hiểm.

Vậy một ngàn hai trăm vạn này, cô sẽ khiến Đào Hựu Tình bỏ ra, thế nào cũng phải làm nàng động tâm với cô, chủ động đầu hàng không thể chối!

Đây là hậu quả nàng không chọn "Bạn gái" làm bạn nhảy, Tiểu Viên Đổng cũng không phải là bạn gái ăn chay.

Nháy mắt tầm mắt toàn trường hội tụ ở trên người Đào Hựu Tình, nàng nhẹ nhàng xách lên làn váy, đi xuống sân khấu, tất cả mọi người ngừng thở cũng không tự giác mà bắt đầu cầu nguyện phần may mắn kia đánh đến trên người mình.

Giang Nhã Lăng dời ánh mắt đi, uống một cách uể oải, trong lòng dù có ngàn vạn bất mãn cũng không thể nói ra vào lúc này, bởi vì nói ra sẽ phá mặt mũi vợ chồng Giang Hải Minh, mình cũng không có kết cục tốt. Nhưng là nghĩ đến Đào Hựu Tình cực kỳ nổi bật, bản thân đã hận đến ngứa răng, hận không thể khởi động lại tất cả, cái gì cũng chưa xảy ra.

Đột nhiên, có một bàn tay duỗi đến trước mặt, thanh âm Đào Hựu Tình rơi vào tai nàng ta.

"Cùng nhau nhảy một điệu không?" Đào Hựu Tình cười hỏi.

Giang Nhã Lăng: "???"

Tôi thấy quỷ sao???

Viên Sơ Nhụy: "......?"

—— Đào Hựu Tình em xong rồi.