Không khí trong lành, trời trong không mây.
Ngày hôm qua Đào Hựu Tình làm càng khóc rống một hồi thì cũng hoàn toàn buông bỏ được, lúc trước nàng là bị tình yêu làm mê muội đầu óc, quá mức hồ đồ còn bây giờ nàng đã tỉnh táo lại.
Nàng muốn phủi sạch quan hệ với Chu Dĩ Nhu, không bao giờ ngốc nghếch bám chặt Chu Dĩ Nhu, ngây ngốc làm Gia Nhã Lăng thứ hai như vậy. Ở bên người ta liếʍ cẩu* lâu như vậy mà cũng quay về hai bàn tay trắng, cho nên nàng phải làm Đào Hựu Tình, thà rằng liếʍ cẩu của bản thân!
(*Liếʍ cẩu "舔狗
" : chỉ người mà trong mối quan hệ tình cảm, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn dây dưa không màng liêm sĩ)Nàng đứng trước gương nhìn bản thân, như thông thường dùng mười phần khí lực khen bản thân một lúc.
"Đáng chết, bổn tiên nữ lạc đường nay đã biết đường quay lại, còn nhìn rất mê người như thế!" Đào Hựu Tình tự luyến cảm thán, điên cuồng cổ vũ bản thân cố lên.
Chu Dĩ Nhu nhìn nàng không hợp mắt là vấn đề của cô ta, không liên quan gì đến nàng, nàng vẫn là Đào Tiên nữ ưu tú xinh đẹp như trước!
Hôm nay, nàng muốn cùng Quan Mỹ Lâm đi ăn BBQ, hai người đến nhà hàng thịt nướng ở khu thương mại, bao một khu nhỏ thoải mái dễ chịu mà ăn uống thỏa thích.
Nàng thản nhiên mà tường thuật lại chuyện ngày hôm qua cho Quan Mỹ Lâm nghe, Quan Mỹ Lâm sau khi nghe xong cũng tức giận trong lòng, lập tức đập bàn tức giận mắng: "Tra nữ!"
Quan Mỹ Lâm lòng đầy căm phẫn: "Không thích thì không thích, phải nói những lời như thế sao?! Cô ta cho rằng ai cũng thấy Giang Nhã Lăng là bảo bối như cô ta hay sao?!"
"Hựu Tình cậu đừng nghe cô ta nói bậy, cậu có giá trị riêng của mình, ở trong lòng tớ cậu còn hơn Giang Nhã Lăng gấp một trăm, không, một trăm triệu lần!"
Cho đến tận ngày nay, Quan Nhã Lâm vẫn tin tưởng rằng nếu năm đó Hựu Tình thành công ra mắt thì hiện tại khẳng định đã nổi tiếng đến mức Giang Nhã Lăng mơ ước còn khó thấy được bóng lưng Hựu Tình!
Quan Mỹ Lâm: "Cậu đẹp hơn cô ta một trăm lần, nhảy múa, ca hát cũng tốt hơn cô ta! Nhìn không thuận mắt cậu là do Chu Dĩ Nhu ngu xuẩn, tuyệt đối không phải vấn đề của cậu!"
Đào Hựu Tình buông que nướng, vẻ mặt cảm động mà ôm tay: "Cảm ơn chị em tốt bênh vực lẽ phải, nếu cậu nghiêm túc khen tớ thì tớ không khách khí mà nhận nha!"
Đối với người thích tự luyến như nàng, làm sao có thể không nhận hết lời khen mình?
Quan Mỹ Lâm: "Đây là sự thật, cậu nói chuyện có thể kiêu ngạo một chút." Lại tức thì mà nói: "Thật tức giận, nói đến cô ta thì ăn không ngon."
Đào Hựu Tình nghe vậy, lại lấy thêm mấy xiên thịt bỏ lên một bên thoải mái mà nói: "Được, không nghĩ nữa, ăn thật ngon ha."
Quan Mỹ Lâm nhìn về phía nàng, thấy nàng ngạo nghễ chọt tóc dài của bản thân nói: "Lại đây, nhìn tớ thêm một chút, tú sắc khả xan*, hiểu không? Nhìn tớ tuyệt đối ăn ngon hơn."
(*Tú sắc khả xan: Ý nói một người có nhan sắc mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.)Đào Hựu Tình: "Đáng chết, diện mạo như tớ lại có thể trực tiếp thay cơm cho dạ dày cậu!"
Đào - vương giả tự luyến - Hựu Tình:
[quá mức xinh đẹp cũng là nỗi khổ.JPG]Quan Mỹ Lâm yên lặng mà bảo vệ vị trí dạ dày, bất quá có đôi khi cô ấy thật sự rất tò mò, sao Đào Hựu Tình có thể bày trò tự luyến được như vậy? Mỗi lần Đào Hựu Tình đều dùng các loại từ ngữ khích lệ tự luyến không giống nhau.
Tuy rằng bạn mình xác thật đặc biệt đẹp, cũng coi như hợp với những gì cậu ấy tự luyến... Nhưng vẫn rất thần kỳ a!
Tiếp theo Quan Mỹ Lâm đột nhiên nhớ tới một việc. Quan tâm nói: "Đào Hựu Tình, gần đây thân thể dì thế nào rồi?"
Đào mẹ năm đó cứu thì cứu về rồi nhưng bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, thân thể qua mỗi năm cũng tệ đi. Nhưng vẫn không thể buông bỏ mà tiếp tục phải dùng thuốc, chi phí giải phẫu và thuốc tất cả đều là Chu Dĩ Nhu chi tiền, cho tới bây giờ cũng là như thế, đây cũng là lí do năm đó Đào Hựu Tình đồng ý làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật của cô ta, cũng vẫn luôn xem đây là tâm ý của cô ta vậy.
Nhắc tới Đào mẹ, Đào Hựu Tình lại không có hứng thú, trong mắt lập tức hiện lên vẻ vắng vẻ, ngữ khí quá bình tình: "Vẫn là như vậy." Lại nói "Bà vẫn không muốn nhìn thấy mình."
Nàng thân cận với cậu hơn, từ nhỏ đã không thân cận với mẹ ruột, không đúng phải nói là mẹ nàng không chịu thân cận với nàng, thật giống như là sinh nàng ra thì đã hết trách nhiệm, nàng sống hay chết cùng bà không có liên quan, xa cách giống như người xa lạ.
Cũng bởi vì mẹ ruột từ nhỏ xa cách nàng, cho nên Đào Hựu Tình cũng không có cảm tình gì đối với người mẹ này, bà không muốn gặp nàng, thì nàng đã không nghĩ sẽ đi gặp bà, hai người cứ bình bình như không có việc gì lớn vậy.
Quan Mỹ Lâm thở dài, nhẹ nhàng võ vỗ mu bàn tay nàng an ủi nói: "Có lẽ dì Đào nghĩ không muốn cậu nhìn thấy bộ dáng sinh bệnh của dì, cậu không cần khổ sở nha..."
Đương nhiên cô ấy biết tình huống gia đình của bạn thân mình, Quan Mỹ Lâm đương nhiên phải an ủi bạn tốt, miễn cho bạn tốt lại đi vào ngõ cụt luẩn quẩn trong lòng.
Mẹ ruột cùng bản thân không thân thiết, điều này đối với đứa nhỏ nào cũng là một đả kích trí mạng.
Đào Hựu Tình không sao cả cười cười: "Yên tâm , có cậu bên cạnh, tớ đã sớm không để bụng chuyện này."
Không có mẹ yêu thương, nàng còn có cậu a, cậu Đào Thanh chính là người đáng yêu ôn nhu nhất nhất trên thế giới này, có cậu làm bạn thì nàng đã thấy đủ.
Chỉ là trong cuộc sống, ở đâu cũng có những điều bất ngờ xảy ra.
Quan Mỹ Lâm sợ nàng thương tâm khi nhớ tới cậu đã qua đời, vội vàng nói sang chuyện khác: "Vậy, vậy cậu tính toán khi nào thì rời khỏi Chu Dĩ Nhu nha?"
Quan Mỹ Lâm hy vọng nàng có thể lập tức dọn đi khỏi chung cư của Chu Dĩ Nhu mua, cô ấy thật sự không hy vọng bạn mình ở bên cạnh Chu Dĩ Nhu dù chỉ thêm một giây, sợ rằng đêm dài lắm mộng, vạn nhất bạn tốt hối hận rồi lại một lần nữa thích Chi Dĩ Nhu thì sao?!
Đào Hựu Tình đưa cho cô một ánh mắt "Yên tâm": "Đêm nay tớ sẽ cùng cô ta nói rõ sau đó sẽ lập tức dọn đi."
Quan Mỹ Lâm nhắc nhở nói: "Hợp đồng cũng đến hạn đừng có quên, không được gia hạn hợp đồng nga."
Lúc Quan Mỹ Lâm làm thực tập sinh đã biết Đào Hựu Tình có mơ ước làm ngôi sao, bạn tốt cũng vì thế trả giá không ít, nỗ lực so với các thực tập sinh khác cũng cao hơn, nhưng Văn Hóa Hưng Lan vẫn hiển nhiên không có ý định nâng nàng, Chu Dĩ Nhu giống như không muốn để cho nàng có được ánh nhìn của công chúng, nếu không nàng chắc cũng không cần đến mức tài năng đều dùng để tự tiêu khiển, còn phải giấu giếm không cho Chu Dĩ Nhu biết.
Quan Mỹ Lâm với tư cách là một thực tập sinh đã chứng kiến nàng làm việc chăm chỉ thế nào, cùng với tư cách bạn tốt, tuy rằng không hiểu giám đốc điều hành của Văn Hóa Hưng Lan và Chu Dĩ Nhu suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn bạn mình cứ nhảy vào cái hố lửa này như thế -- Đào Hựu Tình phải đổi công ty nếu cô ấy muốn tái gia nhập làng giải trí!
Đào Hựu Tình không có nói tiếp, không nghĩ tới nháy mắt hợp đồng 8 năm đã tới thời hạn, năm đó nàng ký hợp đồng chỉ vừa mới 17 tuổi đầu... Thời gian trôi qua thật mau làm người ta không kịp phản ứng.
Quan Mỹ Lâm lại lải nhải nói một đống: "Tiền thuốc men cùng phí giải phẫu của dì Đào cậu đừng lo lắng, tớ có thể giúp cậu. Đừng lại nói thiếu nợ gì đó!"
"Dọn ra chung cư cũng đừng về nhà, nhà cậu rất xa nga, tớ không thấy tiện khi tìm cậu, cậu hãy dựa vào tớ đi, tớ có vài căn hộ cho nên cậu cứ tùy tiện chọn!"
Quan Mỹ Lâm vỗ bộ ngực, trong như trẻ con mập mạp đáng yêu, thập phần đáng tin cậy nói: "Có tớ ở đây, cậu không cần phải lo lắng chuyện gì cả, yên tâm chặt đứt cùng cô ta! Cậu cũng thật vất vả mới quyết định buông cô ta ra, đừng có ngàn vạn mà lại ngã vào đó!"
Đào Hựu Tình nghe được trong lòng mềm nhũn, cả người cũng được sưởi ấm. Trong cuộc đời nàng, trừ bỏ cậu Đào Thanh, Quan Mỹ Lâm chính là người ủng hộ nàng nhất.
Nàng khẽ động khóe môi, duỗi tay nắm lấy đôi tay Quan Mỹ Lâm, cảm động nói: "Mỹ Lâm của chúng ta thực sự quá tốt, không có cơ hội lấy thân báo đáp, tớ đổi phương thức báo đáp được không?"
Quan Mỹ Lâm oai oai đầu: "Vậy cậu nhanh...Nhanh trở thành ngôi sao, sau đó làm đại ngôn miễn phí cho công ty cha tớ?"
Đào Hựu Tình sảng khóa nói: "Nói thì dễ, tớ trở về thu thập chút đồ đã chuẩn bị đi, cậu chờ đó." Sau đó vươn ngón út "Tới ngoéo tay."
Quan Mỹ Lâm câu lấy ngón út của nàng, cõi lòng đầy chờ mong mà đáp: "Ừm, tớ chờ."
Nàng có thể Đào Tiên Nữ của họ chính là tuyệt nhất!
.........
Đào Hựu Tình cùng Quan Mỹ Lâm chơi tới 7 giờ tối đã tản ra, thời điểm Đào Hựu Tình trở lại chung cư đã 8 giờ, nàng chuẩn bị tắm rửa một cái sau đó gửi tính nhắn cho Chu Dĩ Nhu ngày mai ngã bài, ngày mai lập tức dọn đồ chạy lấy người.
Khi thân thể nàng đã đi vào làn nước ấm, điện thoại di động đặt kế bên lại vang lên một chút, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua.
Đây là một trong những thói quen của nàng, trước kia là vì sợ bỏ lỡ tin nhắn của Chu Dĩ Nhu, nàng đi đâu cũng sẽ để điện thoại lên, hiện tại mới chốc lát nàng cũng chưa sửa đổi ngay được.
Nàng cầm điện thoại nhìn nhìn quả nhiên là tin của Chu Dĩ Nhu, cô nói hôm nay cũng sẽ lại đây.
Đào Hựu Tình nhìn tin nhắn này mà trầm mặc một hồi, sau đó thả lại chỗ cũ, dù một cái dấu chấm hỏi cũng không trả lời.
Nàng đã không thích cô nửa, nên không có khả năng lại cấp tốc vội vàng trả lời, muốn cắt đứt thì lập tức cắt đứt một cách dứt khoát lưu loát, không thể ướŧ áŧ bẩn thỉu, không thể lòng còn vương tơ!
Dù sao bất luận nàng trả lời cái gì Chu Dĩ Nhu cũng không để tâm, hơn nữa nơi này là địa bàn của Chu Dĩ Nhu, cô muốn tới thì tới, căn bản không cần nàng đồng ý. Bất quá nàng hôm nay lại cũng đúng lúc muốn ngả bài.
Nghĩ như vậy, nàng vứt bỏ ý tưởng rối loạn trong đầu đi rồi thoải mái dễ chịu mà tắm rửa.
.....
Đây là lần đầu tiên Đào Hựu Tình không trả lời tin nhắn của cô, Chu Dĩ Nhu nhìn khung tin nhắn vài giây xong đã bỏ điện thoại vào túi trong áo, tiếp ấn chuông cửa vang lên.
Trước đây dù sao cô cũng sẽ không để ý Đào Hựu Tình trả lời cái gì hay sao, lúc này cần gì phải chú ý đây? Hơn nữa nhà là cô mua, cô muốn tới thì tới, trước nay cũng không cần Đào Hựu Tình đồng ý, cô gửi tin nhắn cho Đào Hựu Tình chỉ để thông báo mà thôi.
Cô im lặng đứng ở cửa, mấy ngày nay công việc bề bộn làm thể xác hay tinh thần nàng cũng mệt mỏi. Mỗi khi như vậy cô sẽ tìm đến nơi này, mượn Đào Hựu Tình thư hoãn tâm tình.
Đào Hựu Tình diễn Giang Nhã Lăng đến quá hoàn hảo, tốt đến mức khi cô nghe cách nói chuyện người kia học từ Giang Nhã Lăng cũng có thể tiêu trừ mệt nhọc trên người, tốt đến mỗi lần công việc mệt mỏi sẽ theo thói quen tìm tới nàng.
Chu Dĩ Nhu trầm mặc mở cửa, giương mắt nhìn lên — trống không.
Đào Hựu Tình hào hứng ra nghênh đón cô khi nghe thấy chuông cửa, lúc này đây cư nhiên không tới đón cô nữa.
Cô đứng tại chỗ, chân mày không tự giác nhíu một chút.
Cô cư nhiên... Có một chút cảm giác không quen?
Trong nháy mắt cô lập tức mờ mịt, cô cư nhiên vì không nhìn thấy Đào Hựu Tình mà thấy không quen?
Tiếp theo trong lòng cô đã tản ra một cảm giác kì dị. Chỉ là như thói quen mà thôi, ai kêu Đào Hựu Tình mấy năm lại đối với mình ân cần như vậy?
Cô tự chính mình đi vào, sau đó thấy Đào Hựu Tình đang lau tóc đi từ trong phòng tắm đi ra.
Thời điểm cô thấy Đào Hựu Tình, trong ánh mắt người kia vô cùng bình tĩnh, cùng nhiệt tình của ngày hôm qua như hai người khác nhau, điều này làm cho cô ngưng một chút, thuận miệng hỏi một câu: "Hôm nay em ra ngoài?"
Đào Hựu Tình gật đầu, ngữ điệu bình tĩnh nói ra: "Ra ngoài, cùng bạn đi ăn BBQ."
Sắc mặt Chu Dĩ Nhu đã thay đổi thật rõ, lập tức đen mặt nhìn Đào Hựu Tình.
"Nhã Lăng không thích ăn BBQ."
Một câu, tám chữ, hai âm thanh.
Đào Hựu Tình hơi hơi mỉm cười: "Tôi diễn theo người kia nhiều năm như vậy, không lý nào không biết người đó thích ăn cái gì?"
Chu Dĩ Nhu có chút kinh ngạc nhìn người trăm miệng một lời đang đối diện nói với cô, em ấy cũng biết vậy còn làm như vậy? Em ấy khi nào trở nên phản nghịch như thế?
Đào Hựu Tình chắc chắn nói: "Chu tổng yên tâm, tôi bảo đảm với ngài tuyệt đối không có chuyện như vậy nữa."
Chu Dĩ Nhu sửng sốt một chút, xưng hô như vậy.... Nói không chừng nàng lại cáu kỉnh, trước kia nàng đã cùng cô nháo qua một lần như vậy, lúc sau không phải đã ngoan ngoãn trở lại?
Chu Dĩ Nhu không tính toán đi ứng phó với biến hóa này của nàng, đi lên lập tức hỏi thẳng vào vấn đề: "Em nghĩ kỹ chưa?"
Đào Hựu Tình dừng một chút: "Cái gì?"
Thật xin lỗi, nàng hiện tại không đuổi kịp mạch não của vị Chu tổng này, nên hỏi nghĩ kỹ cái gì?
Chu Dĩ Nhu lại vén lên cặp mí đạm mạc nhìn về phía nàng: "Chuyện ngày hôm qua." Cô nói "Tôi không muốn có lần thứ ba."
Mục đích cô đối với Đào Hựu Tình từ lúc bắt đầu đã biết rõ, chỉ là đảm nhận vai thế thân mà thôi. Cô vĩnh viễn sẽ không đem tình cảm chân thành cho nàng, cô chỉ thích Giang Nhã Lăng, cũng chỉ sẽ thích Giang Nhã Lăng.
Cho nên cô không thích Đào Hựu Tình biểu lộ ra cảm xúc chân thật của nàng, càng không thích Đào Hựu Tình có được tình cảm chân thành của cô, điều này làm cho cô bực bội -- cô cảm thấy người kia đã vượt giới hạn.
Lúc nàng ở bên cạnh cô thì nên là Nhã Lăng, chức trách là diễn cho tốt Nhã Lăng, không hơn.
Đào Hựu Tình vừa nghe, trong lòng không có một tia dao động, thoải mái mà cười nói: "Chu tổng yên tâm, tôi vừa rồi đã đảm bảo với ngài rồi, không có lần sau, nói được thì sẽ làm được."
Chu Dĩ Nhu sửng sốt một chút, biểu tình nhiều phần khó tin: "Em nói cái gì?"
Đào Hựu Tình nhìn phía này, ngữ khí kiên định như một người nghiêm túc chấp pháp--
"Chúng ta kết thúc."
...............
Tác giả có lời muốn nóiTiểu Viên Đồng: Rất tốt, tôi đã chuẩn bị hợp đồng xong.Chu Tổng:..........