Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 25: Tôi là người độc thân duy nhất trên thế giới này.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vào ngày 15 tháng 8, sau khi Giang Thu Dương xong bài thì cũng đã có thời gian ra ngoài chơi với bạn bè, trước khi đi còn không quên mang theo máy tính bảng trước khi ra ngoài để có thể tự mình xem video.

Cậu cùng bạn ra thành phố trò chơi điện tử chơi một lúc rồi đi xem phim, xem phim xong cũng đã hơn bốn giờ chiều, cậu lập tức nắm tay bạn mình tìm một quán trà sữa để ngồi xuống.

Tống Văn ngồi ở sô pha nhìn cậu vui vẻ lấy ra máy tính bảng, tự hỏi: "Sao vậy? Chơi không vui?"

Giang Thu Dương: "Dừng hết dừng hết, cha cậu có chuyện lớn phải làm."

Tống Văn "La" một tiếng: "Người như cậu có chuyện lớn gì phải làm chứ, nói nói, làm sao?"

Giang Thu Dương liếc cậu ấy một cái, trong ánh mắt tràn ngập "Cái người tầm thường vô tri": "Hồng Đào Q vào lúc 5 giờ sẽ đăng video, cha cậu có thể bỏ lỡ chuyện lớn vậy sao?"

Tống Văn làm anh em tốt của Giang Thu Dương, đương nhiên biết Giang Thu Dương thích Hồng Đào Q, cũng từng bị Giang Thu Dương thuần hóa. Con người đều có tâm lý phản nghịch, Giang Thu Dương càng muốn cho cậu ấy thích Hồng Đào Q, cậu ấy càng không muốn xem, mỗi lần muốn cậu ấy xem thì hắn lập tức chạy.

Giang Thu Dương cũng phản nghịch như vậy, cậu ấy càng muốn chạy, cậu càng bắt xem cuối cùng còn đã bắt được cậu ấy, ấn cậu ấy ở trên tường, bắt đầu cho cậu ấy xem video, dẫn tới lớp trưởng lớp bọn họ cho rằng quan hệ bọn họ tan vỡ, tận tình khuyên bảo khuyên thật lâu.

Có Giang Thu Dương điên cuồng, Tống Văn vẫn biết một chút về Đào Q, như là, từ trước đến nay khi đăng video cũng là tùy tâm sở dục, không thông báo trước, vậy thì vấn đề đã xuất hiện rồi.

Tống Văn hiếu kỳ nói: "Không phải nói cô ấy đăng video đều không thông báo trước sao? Sao lại biết vào 5 giờ cô ấy sẽ đăng video hả?"

Giang Thu Dương thần bí khó lường nói: "Phúc lợi người nhà, hiểu không?"

Tống Văn: "Được được được, nhị thiếu gia Giang gia muốn nói gì thì là cái đó, trước khi xem đến choáng váng nhanh cho tôi mượn bài tập hè chép một chút."

Tống Văn đầu óc thông minh, nhưng lại không thích dùng, lười dùng não, thích trực tiếp "Tham khảo" đáp án của Giang Thu Dương, còn nói hoa mỹ rằng tôn trọng thành quả lao động của bạn mình, không muốn nhìn bạn mình vất vả mới viết ra được đáp án mà chỉ có một mình giáo viên nhìn thôi, vậy sẽ bị mai một.

Giang Thu Dương chờ mong chờ đến 5 giờ, Tống Văn ghé vào bên cạnh cậu chép bài tập, a a, cánh tay bỗng nhiên bị người nhéo một cái, ngòi bút "Soạt" từ trên mặt giấy vẽ ra một đường đen vô cùng chói mắt.

Tống Văn nhìn về phía Giang Thu Dương, giận dữ nói: "Anh hai, tôi đang chép bài tập, có thể tôn trọng quyền chép bài tập của tôi một chút không?"

Nói xong lại thấy Giang Thu Dương đưa một bên tai nghe đến lỗ tai cậu ấy, sau đó xoay máy tính bảng sang một góc mà cả hai đều có thể nhìn thấy: "Không cái rắm chứ không, cùng cha xem video trước!"

Tống Văn là người có việc cầu không dám có một câu oán hận, ngoan ngoãn cùng bạn mình xem.

Giang Thu Dương nhìn lướt qua mấy dòng chú thích của video, trong lòng còn nghi vấn, sau đó mới bắt đầu xem video, đây là lần đầu Hồng Đào Q chuyển sang hướng MV, ở trên ghế dài mang mặt nạ quen thuộc, làm fan như cậu nhịn không được ngừng thở, ánh mắt dõi theo bước chân người kia.

Người kia cầm chiếc mặt nạ, đi qua đám đông, đứng trước ống kính và từ từ tháo mặt nạ ra.

Giang Thu Dương hít sâu một hơi, đồng thời trợn to hai mắt, chết tiệt, người kia định tháo mặt nạ ra sao?!

Hàng loạt đạn dày đặc bay ngang qua màn hình trong chốc lát.

—— năng lượng cao phía trước!

—— năng lượng hạt nhân!

—— được lắm tôi cũng nhìn trăm triệu thay đổi

Khi mặt nạ được tháo ra hoàn toàn, Tống Văn thấy Giang Thu Dương đột nhiên đột nhiên cầm lấy máy tính bảng, vẻ mặt đầy vẻ không tin.

Lúc Tống Văn vừa định nói gì đó đột nhiên nghe thấy được một tia hơi thở vi diệu —— Hồng Đào Q này sao lại cùng Giang Thu Dương ......có chút giống nhau?

Tống Văn: "Hai người các cậu cái vì sao lại ——"

Giang Thu Dương đột nhiên đứng dậy, đường cong khóe miệng gần như sánh vai với ánh mặt trời, cậu hít sâu một hơi, say sưa hỏi: "Không khí hôm nay sao lại trong lành như vậy?"

Tống Văn: "???"

Làm sao vậy? Người này điên rồi sao???

Tống Văn vẻ mặt sửng sờ hỏi: "Sao cậu, thoạt nhìn còn rất vui vẻ?"

"Xin đính chính cách dùng từ của cậu." Giang Thu Dương tươi cười xán lạn nhìn bạn mình, "Không phải 'rất' cao hứng, là 'đặc biệt' cao hứng."

Hồng Đào Q là Đào Hựu Tình, Hồng Đào Q cư nhiên là chị ruột của cậu!!!

Trên thế giới này còn có thể có chuyện gì khiến người ta vui vẻ hơn sao?! Không có!

Giang Thu Dương tâm tình rất tốt, ánh mắt nhìn về phía Tống Văn cũng từ ái rất nhiều: "Hiện tại tôi nhìn cậu cũng cảm thấy đáng yêu không ít."

Tống Văn: "......"

Tống Văn: "Cậu có chút không bình thường, lão tử sợ hãi."

......

Trong phòng tổng tài Văn Hóa Hưng Lan, thư ký cùng trợ lý tổng tài lặng lẽ đứng ở bàn làm việc, không khí trong phòng lạnh đến mức khiến mọi người như ở trong khu vực dưới 0 độ, rõ ràng là mùa hè, lại lạnh đến muốn phát run.

Không ai lên tiếng phá vỡ sự im lặng chết chóc này. Thư ký trưởng và trợ lý trưởng đang đợi người có chức vụ cao nhất lên tiếng, người đó đang mờ mịt nhìn màn hình máy tính bảng trên bàn, trên màn hình chính là video mới nhất của Hồng Đào Q, cũng là video đầu tiên cô ấy công khai gương mặt chân thật, cũng hoặc là......

Tín hiệu sắp tiến vào giới giải trí.

Đào Hựu Tình lại chính là Hồng Đào Q, Hưng Lan căn bản là không đoán được một bước này.

Bên trong Hưng Lan cư nhiên cất giấu một bảo bối như vậy, nhưng cuối cùng tự tay cô thả chạy, đây là một quyết định ngu ngốc cỡ nào?!

Mà người làm ra quyết định này đang ngồi ở bàn làm việc, không nói một lời.

Hiện tại trên hot search đã vững vàng treo hai đề tài liên quan với Đào Hựu Tình, một cái là "Hồng Đào Q tháo mặt nạ" một cái là "Hồng Đào Q ký hợp đồng với Nguyệt Vịnh", hai đề tài này độ thảo luận tăng trưởng như gió, nguyên nhân là—— chủ yếu là Hồng Đào Q quá xinh đẹp, người có dung mạo đẹp lại có năng lực luôn sẽ được nhận chú ý.

Sự chú ý này đối với những người đồng nghiệp ra nhạc cùng thời điểm càng bất lợi, mà cũng vô cùng chói mắt với Chu Dĩ Nhu.

Tay cô, đã từng nắm một bảo bối, vậy mà cô tự mình chắp tay tặng nàng cho người khác.

Chân mày Chu Dĩ Nhu nhíu mày, tức giận, ghen tị cùng khó chịu tràn ngập não, ngực khó chịu như bị ai bóp chặt. Đào Hựu Tình trong video càng loá mắt, trái tim cô càng khó chịu, cô bắt đầu cảm thấy đau đớn, không lúc nào lại không nhắc nhở cô rằng: Cô mất người kia rồi.

Cô gái này đã từng chỉ thuộc về cô, chỉ yêu cô, trong mắt cũng chỉ có cô, nhưng nàng đã bay khỏi cô rồi lấy bộ dạng loá mắt đáp xuống bên cạnh Viên Sơ Nhụy.

—— Là cố ý sao?

Trong đầu Chu Dĩ Nhu bỗng nhiên toát ra câu hỏi này.

Đào Hựu Tình cố ý sao?

Vì sao lại gạt không nói thân phận Hồng Đào Q cho cô?!

Chu Dĩ Nhu càng nghĩ càng cáu kỉnh, càng nghĩ càng thấy chán, xua tay ý bảo hai người trong phòng đi ra ngoài, để lại một mình cô ở trong phòng làm việc. Kết quả là càng một mình, cô càng cảm thấy khó chịu, rất tức giận, nhưng không biết cô giận Đào Hựu Tình đang nói dối mình, hay cô tức giận vì không thể có được người kia nữa.

Nói tóm lại, nàng hại cô đưa ra một quyết định sai lầm, đủ để khiến mọi người trên toàn thế giới cười nhạo cô!

Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Dĩ Nhu dứt khoát cầm lấy điện thoại trên bàn, mất nửa lý trí gọi điện cho Đào Hựu Tình, vội vội vàng vàng, bộ dáng như hỏi tội.

......

Đào Hựu Tình lặng lẽ ngồi bên ghế phụ nhìn cảnh tượng bay nhanh về phía sau ngoài cửa sổ, lúc này điện thoại di động trong túi xách đột nhiên vang lên, nàng hơi sửng sốt, lấy điện thoại di động ra, phát hiện đó là Chu Cuộc gọi của Chu Dĩ Nhu, dừng một chút, sau đó theo bản năng nhìn về phía Viên Sơ Nhụy đang lái xe: "Là Chu Dĩ Nhu."

Viên Sơ Nhụy bớt thời giờ nhìn nàng một cái, khóe môi giật giật nói một câu: "Điện thoại của cô, cô làm chủ."

Đào Hựu Tình, vừa quẹt đầu ngón tay bắt máy, lúc kết nối được cuộc gọi thì bên kia đã thay đổi giọng điệu như hét tới: "Đào Hựu Tình."

Đào Hựu Tình sửng sốt một chút, tiện đà nói: "Không phải Đào Hựu Tình, là Giang Hựu Tình, Chu tổng có thể tập nói tên người trước khác không?"

Chu Dĩ Nhu không ngờ mình sẽ có thái độ như vậy, cô sửng sốt, sau khi bình phục lại cảm xúc mới bất mãn nói: "Em lại gạt tôi."

Đào Hựu Tình nhíu mày: "Tôi lừa cô khi nào?" Cũng không đợi Chu Dĩ Nhu nhắc nhở, nàng tự mình nhớ tới chuyện Hồng Đào Q, lập tức mặt dày vô sỉ nói, "Nếu Chu tổng nói về chuyện ' Hồng Đào Q', vậy không thể trách tôi, tôi gạt ngài, cũng là vì muốn tốt cho ngài."

Chu Dĩ Nhu cười lạnh nói: "Vì tốt cho tôi?"

Vì tốt cho cô chính là ký hợp đồng với Nguyệt Vịnh, sau đó công bố thân phận Hồng Đào Q, làm Hưng Lan tổn thất một hợp đồng mua bán lớn như vậy ???

Vẻ mặt Đào Hựu Tình bình tĩnh nói: "Lúc trước Chu tổng không muốn tôi bước vào giới này một lần nữa, cũng không muốn nhìn đến tôi đi hát đi nhảy, tôi đây thật là dựa theo yêu cầu của ngài mà làm, âm thầm tiến hành, không có để ngài ' thấy ' được, cũng không có ở trong khoảng thời gian trở thành tình nhân này, trấn cổ em gái Nhã Lăng của ngài."

"Tôi cũng làm đến mức như này, Chu tổng chẳng lẽ không khen tôi được một tiếng 'chu đáo' sao?"

Chu Dĩ Nhu: "......" Còn rất quỷ biện?

Chu Dĩ Nhu đang muốn tức giận, khi nghe thấy ở đường dây kia truyền ra một tiếng cười khẽ, là thanh âm một cô gái, cái này làm cho cô không khỏi giật mình —— Đào Hựu Tình đang cùng cô gái khác ở bên nhau?

Chu Dĩ Nhu gắt gao nhấp môi, có một cổ làn sóng tên là ghen tị không tự chủ mà dâng lên trong trái tim cô, không kiêng nể cứ cuồn cuộn, làm ánh mắt cô trở nên càng thêm âm trầm, thậm chí không tự giác hỏi ra một câu: "Em đang ở bên ai?"

Giống như là đang chất vấn người yêu của mình khi đi ra ngoài.

Em đi ra ngoài sao? Em đang ở cùng ai? Nam hay nữ? Có quan hệ gì với đối phương?

—— Có phải em không yêu tôi nữa hay không?

Trong nháy mắt câu hỏi cuối cùng này nhảy ra, làm Chu Dĩ Nhu ý thức được bản thân thật sự điên rồi.

Vì sao cô để ý Đào Hựu Tình còn thích mình hay không? Nhưng vì sao cô lại cầm lòng không đậu mà vì nàng cảm thấy ghen ghét?

"Còn có thể là ai?" Đào Hựu Tình nhìn thoáng qua Viên Sơ Nhụy, cố tình kéo ngữ điệu ra ái muội, "Đương nhiên cùng bạn gái của tôi nha ~"

Nàng nói xong, còn muốn kéo Viên Sơ Nhuỵ vào: "Đúng không, bạn gái?"

Viên Sơ Nhụy một bên vững vàng chạy xe xuống bãi đỗ xe ngầm, một bên trấn tĩnh mà bồi nàng diễn: "Ừm, như em nói."

Chu Dĩ Nhu nghe thấy giọng nói đó là Viên Sơ Nhụy, trong nháy mắt kinh ngạc, trong lòng sinh ra một loại cảm giác khác càng mãnh liệt, điều mà cô không muốn thừa nhận —— ghen ghét.

Lúc cô nghe thấy giọng nói này, ghen ghét đột nhiên lên đến cực điểm, cô không thể quen thuộc hơn với cảm giác này, cũng chính là tâm trạng khi lần đầu biết Giang Nhã Lăng thích Viên Sơ Nhuỵ, cũng là loại tâm tình này, còn kèm theo vài tia ghen tuông là bất lực.

Tâm tình giống nhau như đúc, đến việc qua điện thoại, đến bạn gái của người kia...... Viên Sơ Nhụy.

Giờ này khắc này, cuối cùng cô nhận ra một sự thật rất nghiêm trọng - cô đã yêu Đào Hựu Tình.

Viên Sơ Nhụy dừng xe xong, vươn tay cầm lấy điện thoại di động của Đào Hựu Tình, nghiêm túc sắm vai tổng tài Nguyệt Vịnh kiêm nhân vật bạn gái: "Chu tổng tìm bạn gái tôi là tới hưng sư vấn tội sao?"

Ánh mắt Chu Dĩ Nhu lạnh lùng, nhịn không được muốn ném điện thoại ra ngoài: "Tiểu Viên Đổng thủ đoạn thật tốt, vì đào ngươi từ bên tôi, cư nhiên không tiếc dùng bản thân."

Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng cười: "Vậy Chu tổng thật là suy nghĩ nhiều quá, người là Chu tổng tự mình đưa đến bên người tôi, cái gì tôi cũng không biết. Nhưng nói đến đây, Nguyệt Vịnh thật sự nên cảm ơn Chu tổng giải ước."

Chu Dĩ Nhu dừng một chút, trong đầu không thể hiểu được mà nhớ tới Đào Hựu Tình đã từng nói qua câu nói kia —— tôi vì Nguyệt Vịnh cảm ơn cô.

Đào Hựu Tình lặng lẽ ngồi nhìn Viên Sơ Nhụy trò chuyện cùng Chu Dĩ Nhu, yên lặng mà đánh giá cô. Khí tràng Viên Sơ Nhụy nhất quán mạnh mẽ, cho dù bên môi cô mang theo một chút mỉm cười thoạt nhìn rất thân thiện, nhưng cũng không làm người khác sinh ra ảo giác cô là người dễ thân cận.

Đây chính là sự tự tin đã in sâu vào tận xương tủy của cô, năng lực đủ để chống đỡ sức mạnh của cô, khiến cô kiêu ngạo ngẩng đầu, thậm chí nở nụ cười uy nghiêm nhàn nhạt khiến người ta không dám làm trái. Giống như bây giờ, rõ ràng cô cười nói với Chu Dĩ Nhu, nhưng Đào Hựu Tình lại cảm nhận được sự cứng rắn của cô rất rõ ràng.

"Chu tổng, về sau có chuyện gì có thể trực tiếp tìm tôi hoặc là thư ký Hoắc, không được gọi điện cho bạn gái tôi." Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười, "Tôi hy vọng em ấy có thể nghỉ ngơi tốt hơn."

"Cô quấy rầy đến em ấy" ý vị châm chọc mỉa mai rõ ràng.

Chu Dĩ Nhu nắm chặt điện thoại: "Tiểu Viên Đổng nói chuyện thật đúng là không khách khí."

Viên Sơ Nhụy cười nói: "Nơi nào không khách khí? Tôi chỉ là hy vọng bạn gái của tôi có thể nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt, đây là chuyện thường tình hợp lý, Chu tổng có thể hiểu mà?"

"Được rồi" Viên Sơ Nhụy nhìn về phía Đào Hựu Tình vẫn luôn vui sướиɠ xem diễn, nói, "Hựu Tình mệt mỏi, chúng tôi phải về nhà nghỉ ngơi, không cùng cô nói chuyện nữa."

Đột nhiên bị Đào Hựu Tình phối hợp mà rải một cái làm nũng nói: "Ưm, em siêu mệt ~"

Viên Sơ Nhuỵ chớp mắt biểu tình thay đổi, cô là thật sự không thích ứng nàng làm ra vẻ làm nũng......

Đào Hựu Tình thấy thế, biểu tình lập tức phong phú mà nói bằng khẩu hình: Mau chống đỡ cho tôi!

Viên Sơ Nhụy cố nén khó chịu: "Được, chúng ta hiện tại trở về." Sau đó lập tức tắt cuộc gọi, trả lại điện thoại cho nàng, đề nghị nói, "Về sau, có thể sửa kiểu làm nũng chết tiệt này hay không?"

Cô nhìn thiếu chút nữa phá việc!

Đào Hựu Tình hiên ngang lẫm liệt nói: "Vậy không được, vạn nhất tôi rải quá tốt, cô muốn đưa một ngàn hai trăm vạn cho tôi thì sao?!"

Viên Sơ Nhụy: "......"

Viên Sơ Nhụy: "Mời cô lập tức rời xe, cảm ơn."

Cô không muốn để nhân tố tự luyến như nàng làm ô nhiễm sự trong lành của xe cô!

......

Chu Dĩ Nhu bị cưỡng chế cúp máy, thật lâu sau đó cũng không có phục hồi tinh thần lại được, buồn bã mất mát ngồi ở tại chỗ.

Cuộc điện thoại này khiến cô bừng tỉnh nhiều thứ, cũng như một phần tình cảm, phần thâm tình cô đã từng nắm trong tay mình, một ánh nhìn trìu mến luôn nhìn về phía cô. Những cảm xúc lộn xộn trước đây đã tự động tan biến trước cảm giác này, chỉ còn lại những hoài nghi vô tận ám ảnh cô.

Cô ấy không thể hiểu chuyện này xảy ra như thế nào. Cô ấy đã không thích Đào Hựu Tình trong 5 năm rồi, vì sao hiện tại khi nàng đã là bạn gái Viên Sơ Nhụy ngược lại làm cô cảm thấy ghen ghét như thế, tại sao lại như vậy?

Chu Dĩ Nhu gơ ngác nhìn ra cửa sổ, cô không biết nên làm thế nào với tình cảm của mình nên thôi thích, hay lại theo đuổi Đào Hựu Tình?

Vậy Nhã Lăng làm sao bây giờ? Cô tự hỏi bản thân.

Cô thích Đào Hựu Tình, nếu như cô theo đuổi Đào Hựu Tình, vậy Giang Nhã Lăng cô thích lâu như vậy thì sao?

"Đốc đốc" thư ký ở bên ngoài gõ vang cửa lên.

Chu Dĩ Nhu nhìn người kia đi vào tới, nghe thấy người kia nói: "Chu tổng, Giang tiểu thư nói muốn muốn gặp ngài."

Chu Dĩ Nhu ngóng nhìn nàng, đang đợi tiếng đập đập của tim mình—— lại bằng phẳng như bình thường.

Cô thở dài, nói: "Cho cô ấy vào đi."

Thử lại đi, nói không chừng đều là ảo giác, cô nhất định còn cảm giác với Giang Nhã Lăng.

Kết quả là khi Giang Nhã Lăng nói chuyện với cô, cả quá trình cô đều mất tập trung, thậm chí còn không nghĩ tới việc nghe nàng nói, thái độ đối với cô hiển nhiên không còn nhiệt tình như trước, giống như đã bước vào một đợt hạ nhiệt không thể cưỡng lại được... là lúc nghỉ ngơi hoặc là nên từ bỏ rồi.

Cô đã bắt đầu thích Giang Nhã Lăng từ khi còn là một thiếu nữ, thích đôi mắt ngây thơ của nàng, thích nàng tự gọi mình là "Chị Dĩ Nhu", thích nàng nằm ở trên đùi mình đếm các vì sao. Tình yêu đó là sự tồn tại thuần khiết nhất, không có bất kỳ tạp chất nào, và đó cũng là thứ quý giá nhất mà cô có thể dành cho Giang Nhã Lăng.

Mặc dù cô không ép buộc Giang Nhã Lăng phải ở bên mình, nhưng cô luôn thật lòng mong muốn rằng nàng có thể đồng ý rồi thuộc về cô, vì vậy cô đã luôn đối tốt với nàng, cho nàng thấy sự dịu dàng lớn nhất của mình, ngay cả khi ánh mắt của Giang Nhã Lăng chỉ dừng lại trên người Viên Sơ Nhụy thì cô cũng sẵn lòng chờ đợi.

Nhưng hiện tại cô giống như cảm thấy có mệt mỏi, thích một người thích lâu rồi, quả nhiên là sẽ mệt.

Chu Dĩ Nhu nghĩ vậy, bỗng nhiên sửng sốt một chút.

Cô giống như rốt cuộc hiểu rõ sao Đào Hựu Tình thích cô 5 năm cuối cùng lại từ bỏ.

Vậy hiện tại...... cô hối hận còn kịp không?

......

"Kịp mới có quỷ." Đào Hựu Tình chọc một quả cà chua vào miệng, ngồi trên ghế sofa trò chuyện video với Quan Mỹ Lâm.

Nàng thích Chu Dĩ Nhu thích 5 năm, lặng lẽ nghe lời cô ấy làm chim hoàng yến, ngay cả bài hát cover tự giải trí cũng phải bí mật, thích đến muốn nghẹn cũng không đổi được một nửa phần nhiệt tình của Chu Dĩ Nhu, cái này làm cho tâm nàng còn có thể tiếp tục vì Chu Dĩ Nhu đắm chìm sao?

Cho dù bây giờ Chu Dĩ Nhu thật sự có ý định quay lại tìm cô cũng vô dụng, cơ hội trong đời không có nhiều như vậy, trái tim chết thì là đã chết, lỡ có thì cũng vô dụng, còn không bằng mỗi người khoẻ mạnh, ai cũng đừng quấy rầy ai.

Quan Mỹ Lâm ở đầu video kia cũng ăn một miếng cà chua: "Tớ đang giả thiết thôi."

Đào Hựu Tình lắc lư một ngón tay từ bên này sang bên kia: "Không thể không thể, Mỹ Lâm chúng ta là bé ngoan, mẹ không cho phép con làm giả thiết đáng sợ như vậy." Lại nói, "Phải ăn nhiều trái cây, uống nhiều nước, bảo trì vẻ đẹp mỗi ngày."

Quan Mỹ Lâm lại ăn một miếng, quai hàm giống tựa hamster nhỏ mà phồng lên: "Ăn đây ăn đây." Sau khi nuốt vào mới nói, "Vậy cậu sẽ ra mắt cùng ngày Đào Nhã Lăng ra ca khúc hả?"

Đào Hựu Tình rung đùi đắc ý: "Đúng."

Quan Mỹ Lâm giơ hai tay lên, hào hứng kêu: "Đào Tiên Nữ lao tới cho tớ, xử lý cô ta! Xử lý hoàn toàn! Lấy hạng nhất, lấy hạng nhất cho tớ!!!"

Đào Hựu Tình buồn cười lại sủng nịch nhìn bạn thân đáng yêu đến phạm quy này: "Nào, chúng ta bình tĩnh một chút, đi từng bước một, trước tích lũy danh tiếng rồi lại nói."

Quan Mỹ Lâm thu hồi hai tay: "Cũng đúng, chúng ta sẽ khiêm tốn một chút."

Đào Hựu Tình uống hoa hồng: "Đúng vậy, hạng nhất tạm thời không nóng nảy, trước ấn Đào Nhã Lăng ở trên mặt đất cọ xát rồi lại nói sau."

Quan Mỹ Lâm: "Đào Tiên Nữ nói như vậy! Tớ vô cùng vui sướиɠ an tâm, mẹ muôn năm!"

Vừa dứt lời, Đào Hựu Tình nghe được có một cô gái kêu: "Cục cưng lại đây tắm rửa."

Quan Mỹ Lâm ồ một tiếng, cùng Đào Hựu Tình cúi chào tắt video.

Đào Hựu Tình: Đã biết, tôi là người độc thân duy nhất trên thế giới này.

Nga, còn có người đối diện kia.

......

Thời gian chớp mắt đã đến ngày 1 tháng 9. Bắt đầu từ hôm nay, Đào Hựu Tình sẽ trực tiếp tham gia hoạt động ca hát quảng bá kéo dài hai tuần cho đĩa đơn đầu tay của mình. Từ thứ Hai đến Chủ Nhật, mỗi ngày đều có các chương trình, trong đó, Âm nhạc Tây Hải và Âm nhạc Cốc được phát sóng vào khung giờ vàng cuối tuần là ưu tiên hàng đầu. Kết quả của tuần sẽ được công bố trên chương trình vào tuần sau.

Chương trình âm nhạc vào thứ hai là 《 Bốn mùa 》, sẽ được phát sóng vào lúc 8 giờ, buổi chiều các thần tượng sẽ bắt đầu tổng duyệt ghi hình và phát sóng.

Giang Nhã Lăng đang ở phòng hóa trang trang điểm, Người đại diện bên cạnh không biết thân phận Đào Hựu Tình, nhưng biết nàng không thích Đào Hựu Tình, vì nịnh bợ Giang gia, a không ngừng cố gắng an ủi nàng: "Không có việc gì Nhã Lăng, có rất nhiều người không giống trông MV, ở trên sân khấu lại không tốt, đó là thực lực biểu diễn, năng lực sau máy quay cũng kém đến không được."

"Cô ngẫm lại cô ta đã bao lâu không đυ.ng đến trên sân khấu, bỗng nhiên đối mặt nhiều khán giả như vậy có thể được không? Năng lực khống chế khẳng định không bằng cô nha."

"Cô là tiền bối, đừng lo lắng đừng lo lắng."

Trên mặt Giang Nhã Lăng duy trì hình tượng nhu nhược, nhẹ nhàng cười cũng chưa nói cái gì, trong lòng còn lại là vì mỗi một câu của người đại diện mà điên cuồng thấy thích.

Đúng vậy, Đào Hựu Tình là Hồng Đào Q thì thế nào, nói không chừng ở trên sân khấu sẽ không xong?

Người ở trên sân khấu biểu hiện tốt cùng biểu hiện tốt lúc ở riêng chính là hai chuyện khác nhau.

Mà Giang Nhã Lăng nàng thì khác, kinh nghiệm trên sân khấu của nàng có thể phong phú hơn người kia nhiều, cho nên nàng không thể hoảng, nàng phải vững vàng, chờ xem Đào Hựu Tình xấu mặt.

......

Trình tự của Giang Nhã Lăng là trước Đào Hựu Tình, sau khi nàng biểu diễn xong đã trở lại phòng hóa trang, mỗi một phòng trang điểm cũng lắp ráp một màn hình phát sóng trực tiếp. Nàng vẫn không nhúc nhích mà nhìn màn hình, người bên cạnh có nhiệm vụ tháo tai nghe cho nàng.

Trong ảnh, Đào Hựu Tình mặc đồ đen cầm micro bước lên sân khấu.

Người đại diện lại xuất hiện ở bên cạnh Giang Nhã Lăng, lải nhải: "Cư nhiên dám hát live hoàn toàn, cũng không sợ bị bại lộ trình độ thật rồi xấu hổ."

Giang Nhã Lăng cũng không dám live hoàn toàn, bởi vì hiểu rõ ràng năng lực của mình cho nên mỗi lần lên hát đều là không live hoặc là live một nửa, trừ phi là âm nhạc Cốc cùng âm nhạc Tây Hải là hai nơi bắt buộc hát live thì nàng mới có thể chạm vào micro cầm tay này.

Tiết mục ca hát không đơn giản là biểu diễn sân khấu, âm nguyên truyền lượng cùng doanh số album là nhân tố chiếm lớn hơn một nửa, biểu diễn chỉ chiếm phần nhỏ. Mà ở sân khấu ca hát nghiêm khắc, nếu lo lắng hiệu ứng sân khấu sẽ bị phá hư bởi live, idol có thể lựa chọn không hát live, cho nên trên mạng thường xuyên sẽ có fans cãi cọ vấn đề hát live trên sân khấu.

Giang Nhã Lăng không tin Đào Hựu Tình có thể làm tốt lắm, dù 5 năm trước tràn ngập hào quang, các mặt cũng ưu tú đến làm người khó có thể ngóng dù chỉ là bóng lưng, nhưng đã cách 5 năm, người kia đã lâu không có đứng ở trên sân khấu như vậy, người kia chẳng lẽ không khẩn trương sao? Chẳng lẽ không sợ hãi sao?

Con người một khi khẩn trương lập tức sẽ biến thành bộ dáng mình sợ hãi nhìn thấy.

Giang Nhã Lăng ác độc nghĩ, nàng đã bắt đầu chờ mong bộ dáng Đào Hựu Tình xấu mặt, đến lúc đó có thể nhân từ mà cười đến nói nhỏ thôi.

Đào Hựu Tình từ ngồi xuống băng ghế, khẽ cụp mắt xuống, ánh sáng mờ đi trong chốc lát, ánh sáng duy nhất trên khán đài chiếu vào người nàng, khiến nàng nhuộm đẫm như tia sáng thánh tựa như ảo mộng.

Nhạc nền nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối, và các vũ công mặc trang phục đen bắt đầu đan xen đi, Đào Hựu Tình gợi lên mặt mày lười biếng xinh đẹp, đứng dậy đi qua các vũ công đang nhảy, và bình tĩnh dừng lại ở giữa sân khấu, di chuyển micro về phía đôi môi đỏ mọng mở nhẹ——

Hơi thở vững vàng, giọng hát trong trẻo, tròn vành rõ chữ, hát thật không hề khác biệt CD!

Đào Nhã Lăng trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn nàng khống chế sân khấu một cách điêu luyện, dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả cách nàng giơ tay cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật có một không hai.

Đào Nhã Lăng ngây ngốc mà người phụ nữ xinh đẹp lóa mắt trong video, cuối cùng nàng ta nhận ra một điều——

Đào Hựu Tình 5 năm trước, chưa từng biến mất.

......

Chu Dĩ Nhu ngồi ở trong phòng không có một bóng người, một mình nhìn Đào Hựu Tình trên màn hình, đó đã từng là chim hoàng yến si mê cô ấy.

Cô ấy xem đến nhập thần, đến cả trong phòng có thêm người vào cũng không biết, cho đến khi bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Chu tổng," Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười, "Vui lòng không nên nhìn chằm chằm bạn gái người khác giống như biếи ŧɦái vậy."

Chu Dĩ Nhu: "......"

Cô ấy bắt đầu chán ghét nhìn thấy Viên Sơ Nhuỵ.

.............

-Chương trình nghe Bốn Mùa hơi không chuyên nghiệp nhỉ, nhưng mà tiếng anh nó là Four Seasons nên nhân dịp giới thiệu bài hát như thánh ca trong lòng tui cho mọi người nghe :)))
« Chương TrướcChương Tiếp »