- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
- Chương 43
Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 43
Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Cô là một đại khuê nữ, sao lại trở thành bạn gái của người khác, còn không hiểu sao bị gắn mác "tiểu tam", cả thế giới đều nói cô là bạn gái Nguyên tiểu nhị, đã hỏi ý kiến cô chưa đấy?
Mẹ, lại tát con thêm hai cái: Tiểu Khê Lưu, cô có bị ngốc không, người ta cũng đã cõng cô gái đó lên, không phải là tình nhân chẳng lẽ là anh em?
Tiểu Khuê Lưu: Không thể suy nghĩ rằng anh ấy là người đi đường tốt bụng gặp phải người khác đang bị thương, cõng cô ấy đi tìm bác sĩ sao?
Gấu trúc cuồn cuộn: Cô đang nói loại kịch bản khoa học viễn tưởng đấy à, loại công tử nhà giàu này cho dù thiện tâm đại phát, cũng chỉ biết bỏ tiền thuê người cõng, làm sao có thể tự mình cõng? Người ta là hào môn, hào môn!
Phản bác rất có đạo lý, Nhan Khê cảm thấy chỉ dựa vào mình, không có cách nào rửa sạch tin đồn này. Cô trong nhóm nhắn tin với mấy blogger nổi tiếng này một hồi, đang chuẩn bị tắt máy tính, biên tập viên của nhà xuất bản gửi tin nhắn đến.
Minh Minh : Cô gái xinh đẹp, gần đây sao không đăng truyện bán manh trên Weibo, chẳng lẽ là đi với trai đẹp?
Tiểu Khê Lưu: Đi đâu mà đi, bị thương phải nhập viện, bây giờ vẫn chưa khoẻ.
Minh Minh: Ôi, chuyện gì xảy ra vậy, có nặng lắm không?
Tiểu Khê Lưu: Còn may mắn, không bị huỷ dung.
Minh Minh: Cái gì mà huỷ dung hay không hủy dung, quan trọng là tay còn xài được không?
Tiểu Khê Lưu: Không tốt lắm, tay tôi bị ung thư lười, thời gian ngắn không thể tốt lên được.
Hai người trêu chọc nhau một hồi, Minh Minh nói cho cô biết, bởi vì《 Tiểu quái thú 》 được tiêu thụ rất tốt, đã chuẩn bị tái bản, phí bản thảo sẽ dựa theo hiệp ước hợp đồng đưa cho cô.
Minh Minh: Truyện của cô bán quá chạy, các phương tiện truyền thông đều khen sách của cô là một tác phẩm ấm áp hiếm có. Những thành tích này có thể làm cho một số đồng nghiệp trong lòng ghen tị, đến lúc đó nếu có người đến Weibo tìm cô gây phiền toái, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, không nên bị người ta bắt được điểm yếu.
Tiểu Khê Lưu: Tôi biết, không thành vấn đề.
Bị đồng nghiệp tìm phiền toái thì tính là cái gì, hôm nay cô còn lên đại hot search biến thành tiểu tam, bất cứ chuyện gì so sánh với chuyện này, đều như cây me rụng lá, không đáng nhắc tới.
May mắn truyền thông không chụp được mặt cô, bằng không cô thật sự sẽ nổi tiếng khắp trang mạng, cuối cùng bị cư dân mạng đóng đinh vào cột sỉ nhục mắng chửi.
Điện thoại di động vang lên, người gọi là Nguyên tiểu nhị, Nhan Khê nhấn nút gọi, "Nguyên tiểu nhị, có việc gì không?"
"Những thứ trên mạng, cô có biết không?"
"Ừm." Nhan Khê cầm bản in trên ga giường, tâm tình coi như bình thản.
"Những phát ngôn trên mạng cô không cần để ý, tôi sẽ xử lý tốt." Nguyên Dịch nghe Nhan Khê ngữ khí bình thường, lại bổ sung, "Tôi đã sắp xếp người dò hỏi, bên truyền thông không có ảnh chính diện của cô, cho dù tin tức không đè nén ngay được, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của cô."
Nghe Nguyên Dịch nói như vậy, rốt cục cũng có bóng dáng tổng tài bá đạo trong truyền thuyết, Nhan Khê nở nụ cười: "Anh không sợ tôi nhân cơ hội này hợp tác với truyền thông lăng xê sao, nói tôi chính là bạn gái thần bí trong truyền thuyết, mượn chuyện này mưu cầu lợi ích?"
"Lời cô nói không phải sự thật, người nghe tự nhiên sẽ biết không có khả năng." Nguyên Dịch thậm chí còn nghĩ, nếu như cô thật sự làm như vậy, hắn... Hắn đại khái cũng sẽ cam chịu.
"Tuy rằng cô không phù hợp với thẩm mỹ của tôi, nhưng nếu có thêm một người bạn gái, tôi cũng không chịu thiệt, chỉ cần cô nguyện ý."
"Chậc chậc, tiện nghi này tôi không dám chiếm." Nhan Khê ngáp một cái, "Có chút mệt mỏi, tôi đi ngủ trước."
"Được."
"Ngủ ngon."
Nguyên Dịch cúp điện thoại, liền gọi điện thoại cho Mạnh trợ lý, "Có tra ra không?"
"Ngô Huyên là ai?" Nghe Mạnh trợ lý giải thích trong điện thoại, Nguyên Dịch có chút không kiên nhẫn nói, "Những nghệ sĩ trong giới giải trí này không thể lấy cái tên dễ nhận biết hơn sao? Cái gì Ngô Huyên, Triệu Tuyên, Ngô Y Huyên, Triệu Y Y, ai biết là ai?"
"Gϊếŧ gà doạ khỉ, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đấy, miễn cho sau này không ai còn dám đem đời tư của tôi ra để lăng xê." Nguyên Dịch ngữ khí có chút lạnh lùng, "Dựa vào cái gì nói tôi không chịu thiệt, tôi không có nɠɵạı ŧìиɦ, không chịu oan uổng sao? Danh tiếng của phụ nữ được gọi là danh dự, danh tiếng của người đàn ông không phải là danh dự? Đây là thời đại gì, phải chú ý đến bình đẳng giữa nam nữ."
Huống chi... Người phụ nữ xui xẻo Nhan Tiểu Khê cái gì cũng không làm, lại bị cư dân mạng mắng một đống lời tục tĩu, dựa vào cái gì mà bị mắng một cách vô cớ như vậy?
Triệu Phi Phi thấp thỏm bất an ở nhà vài ngày, phát ngôn của cô không bị mất, thư mời tham gia chương trình cũng không bị hủy bỏ, cũng không có bất kỳ đài truyền hình nào đến hủy hợp đồng với cô, duy nhất biến mất chỉ có những bài đăng trên mạng, tất cả các tài khoản Weibo đồng loạt như bị mất trí nhớ, hoàn toàn không đề cập đến chuyện này nữa.
Ngay khi cô cho rằng Nguyên gia đã buông chuyện này xuống, liền nhận được một tin tức từ người đại diện, Ngô Huyên gần đây có chút xui xẻo, hợp đồng làm người đại ngôn chưa ký đã huỷ, ngay cả vai nữ chính một bộ phim cũng bị nữ nghệ sĩ khác cướp đi. Ngoài ra, cũng không còn gì quá đặc biệt, chỉ là trên mạng đưa tin về cô ta càng ngày càng ít, ngay cả tin tức tiêu cực bên lề cũng không nhìn thấy.
Đôi khi đối với nghệ sĩ, điều đáng sợ nhất không phải là có tin tức tiêu cực, mà là tin tức về cô ấy ngày càng ít, thậm chí ngay cả thông tin tiêu cực cũng không có. Nghệ sĩ không có đề tài, còn có ích lợi gì nữa?
Triệu Phi Phi lúc này mới hiểu được, Ngô Huyên bị phong sát.
Sau khi thông suốt chuyện này, cô sợ tới mức toàn thân phát run, nếu như lần này không phải cô liều mạng đi xin lỗi, có phải sẽ giống như Ngô Huyên, ngay cả tin tức tiêu cực cũng là mặc hàng xa xỉ hay không?
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenhdt.com @SupLoViBacHa)
Lúc Nhan Khê trở lại đài truyền hình làm việc, được đồng nghiệp nhiệt tình tiếp đãi, thậm chí Tiểu Dương còn nhét một đóa hoa nguyệt quý cho cô, trông giống như được hái từ bồn hoa dưới lầu. Cô thuận tay cắm hoa vào bình thủy tinh, "Tiểu Dương, hoa tuy đẹp, nhưng không nên hái, hành động của em gọi là phá hoại của công."
"Làm sao em có thể làm loại chuyện không có tố chất này, em nhìn bên cạnh bồn hoa có một đóa hoa người khác vứt đi, nhớ tới hôm nay chị quay lại làm việc, mới nhặt nó lên." Tiểu Dương cười hì hì nói, "Mỹ nhân cùng hoa tươi, thật đẹp."
Nhìn hoa nguyệt quý ỉu xìu, Nhan Khê trả lại cho Tiểu Dương: "Nào, vừa vặn hợp với em."
"Tiểu Nhan," Trần Bội sải bước đi vào, "Miệng vết thương không vấn đề gì chứ?"
"Cảm ơn chị Trần quan tâm, tốt đến mức không sai biệt lắm." Nhan Khê thấy Trần Bội hình như có chuyện gì đó nói với cô, rót cho chị ấy một ly nước, "Chị Trần, mời ngồi."
"Em còn có video chưa xử lý tốt, hai người nói chuyện đi." Tiểu Dương nhân cơ hội đem nguyệt quý cắm lại bình thủy tinh, rời khỏi văn phòng của Nhan Khê.
Trần Bội sau khi hỏi thăm vài câu với Nhan Khê, mới chuyển đề tài sang công việc: " 《Tin tức buổi trưa 》 bởi vì hai người dẫn chương trình các em đều xảy ra chuyện, cho nên hiện tại tổ chuyên mục đã tiến hành cải biên."
Nhan Khê cho rằng trong đài sẽ hủy bỏ tư cách chủ trì tin tức của cô, uống một ngụm nước không nói gì.
"Chuyện của Trương Hạo lão sư đã điều tra rõ ràng." Trần Bội biểu tình có chút tiếc nuối cùng đồng tình, "Lúc ấy hắn thấy chị của Tiểu Lâm siêng năng làm việc, thật sự tính toán giới thiệu cho cô ấy một công việc, chị của Tiểu Lâm trước khi chết bị người xâm hại, cô ấy nhất thời nghĩ không thông, từ trong khách sạn nhảy xuống. Hiện tại nghi phạm đã bị bắt, nhưng bởi vì chuyện này ảnh hưởng quá lớn, đài quyết định hủy bỏ tư cách chủ trì của Trương Hạo."
Nhan Khê hiểu được, phương pháp xử lý này hoàn toàn vì lợi ích công chúng, cô không thể xen vào, nhưng Trương lão sư lại vô tội, tốt bụng muốn trợ giúp một người chăm chỉ làm việc, lại bị người ta hiểu lầm, thậm chí thiếu chút nữa mất mạng. Mặc dù cảnh sát đã làm rõ sự thật, nhưng hầu hết cư dân mạng không tin, họ thà tin vào "Thuyết tội phạm" hơn là không tin rằng Trương lão sư thực sự vô tội.
Trên thực tế Trương lão sư là một tiểu chủ trì, có thể có bản lĩnh gì bắt người chịu tội? Những cư dân mạng này thực sự không biết, hoặc giả vờ không biết, vẫn thích tiếp tục khoác cái lớp công lý làm việc chính nghĩa.
Nhìn ra được Nhan Khê trong lòng mất hứng, Trần Bội thở dài: "Chị biết em rất quý Trương lão sư, nhưng hiện tại dư luận trên mạng vẫn chưa ngừng bàn tán, đài chúng ta lại ở đầu sóng ngọn gió, em ngàn vạn lần đừng phát ngôn gì, bằng không em cũng sẽ bị liên lụy."
Hiện tại hình tượng Nhan Khê vừa vặn, kênh vệ tinh còn tính toán đem 《 Chuyện quanh ta 》 phát sóng lúc 11 giờ tối, không thể đem chuyện tốt này bị lộn xộn lên.
"Vốn lúc trước trên đài còn muốn tin đồn tình cảm của Nguyên nhị thiếu gia náo nhiệt một chút, có thể đem tin tức của Trương lão sư đè xuống, nào biết nhà họ Nguyên ra tay quá nhanh, một đêm cũng không tới, tất cả tin tức đều lạnh lùng xử lý." Trần Bội có chút đáng tiếc, "Sao lại không nổ lớn mốt tí?"
Nhan Khê nghĩ thầm, nếu tiếp tục là đề tài nóng, bị cư dân mạng biết cô chính là "bạn gái bí ẩn", người bị dư luận tế sống ngược lại chính là cô.
"Quên đi, những chuyện này về sau chúng ta nên ít nhắc tới, dù sao trong đài cũng có tính toán của mình. Chị đến để nói chuyện công việc của em để em có sự chuẩn bị trước." Trần Bội nhìn Nhan Khê, "Đài quyết định, sau này 《Tin tức buổi trưa》do một mình em chủ trì, Trương lão sư làm tổ phó tổ tin tức kênh chúng ta."
Trước và sau khi chuyển màn, tốt xấu gì còn có thể giữ được công việc, so với kết cục sa thải còn tốt hơn, nhưng Nhan Khê lo lắng Trương lão sư tâm lý không ổn định. Cẩn thận làm chủ trì nhiều năm như vậy, chịu oan không nói, công việc cũng bị ảnh hưởng, hắn mới là người ủy khuất nhất.
"Với năng lực của em, một mình chủ trì 《Tin tức buổi trưa》, chị tin rằng sẽ không có vấn đề gì quá lớn." Trần Bội thấy trên mặt Nhan Khê cũng không có vui sướиɠ gì, không khuyên cô, nói, "Còn có một chuyện chị chưa nói cho em biết, bắt đầu từ tuần sau, mỗi thứ hai đến thứ sáu, kênh vệ tinh vào 11 giờ tối, sẽ phát sóng chương trình 《 Chuyện quanh ta 》, Tiểu Nhan, chương trình của chúng ta lên đài vệ tinh đó."
11 giờ đêm, người thích xem TV đều đã ngủ, người không ngủ đều sẽ chơi máy tính hoặc nghịch điện thoại di động, sẽ không có thói quen xem TV, giống như chương trình sáu bảy giờ sáng, đó mới là khoảng thời gian vàng để xem chương trình trên TV.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, đây quả thực chính là phàm nhân phi thăng lên trời, cho dù chỉ là tiểu tiên bình thường, đó cũng là tiên.
Lên truyền hình vệ tinh, cũng có nghĩa sẽ có càng nhiều người xem chương trình của bọn họ, đừng nói là 11 giờ đêm, cho dù là nửa đêm 3,4 giờ, bọn họ cũng cao hứng.
Lúc trước khi đài trưởng vừa dẫn Nhan Khê vào, cô chỉ cảm thấy đây là một thiên kim tiểu thư đi cửa sau, bản thân cô cũng không ôm hy vọng lớn vào chương trình này, cho nên đối với cô ấy không có nửa điểm ý kiến. Nhưng mà cô không ngờ tới chính là, vị thiên kim tiểu thư này không chỉ có thành tích dẫn chương trình tốt, còn rất chuyên nghiệp, một chương trình 《 Chuyện quanh ta 》trong lòng khán giả địa phương, lại chiếm được địa vị vững vàng.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, ai biết tiểu cô nương thoạt nhìn yếu đuối dễ lừa này, sẽ đem công việc làm tốt như vậy?
Chuyện công việc Nhan Khê cứ như vậy quyết định, sau khi tiết tấu công việc khôi phục quỹ đạo, cô bắt đầu suy nghĩ một vấn đề, cuối tuần này Nguyên tiểu nhị muốn chuyển nhà, cô nên mua một phong bao lì xì bỏ tiền vào bên trong, hay là mua quà tặng thì tốt hơn?
Thứ bảy, cô phát sóng trực tiếp 《Tin tức buổi trưa》, rời khỏi đài truyền hình, tìm thấy một cửa hàng điêu khắc nổi tiếng, xem một số đồ trang trí có ngụ ý tốt.
Tác phẩm điêu khắc của cửa hàng này là do các bậc thầy tạo ra, đại đa số tác phẩm điêu khắc đều trên năm chữ số. Nhan khê chọn hai bức chạm khác bằng gỗ lim, sau khi đóng gói chúng lại, mới trở về nhà.
Trên bàn cơm tối, Nhan Khê không ăn đồ ăn có nước tương và ớt cay, nói với Tống Hải: "Ba, ngày mai con sẽ không ăn cơm ở nhà, Nguyên nhị thiếu chuyển nhà mới, mời con đi góp vui."
"Lúc con nằm viện, người ta giúp con an bài chu đáo như vậy, cậu ấy chuyển nhà con quả thật nên đi." Tống Hải nói, "Ngày mai ba sẽ chuẩn bị bao lì xì, con nhớ mang theo."
"Dạ." Nhan Khê thuận miệng đáp, cô thấy Tống Hải cư nhiên không hỏi gì khác, nhịn không được nói, "Ba, ba không hiếu kỳ, làm sao con có quen biết Nguyên nhị thiếu sao?"
"Ba còn hận không thể biết hết rõ lai lịch của tất cả bạn bè bên cạnh con, đuổi tất cả tiểu tử thúi đi, nhưng con đã trưởng thành rồi." Tống Hải cười cười, gương mặt mũm mĩm phúc hậu, "Ba không muốn làm ba mẹ bảo thủ, ba tin tưởng con có thể xử lý tốt quan hệ bên cạnh. Bất quá có một điểm con phải nhớ kỹ, nếu chịu ủy khuất gì nhất định phải nói cho ba biết, đừng buồn bực ở trong lòng. Ba và mẹ nuôi con lớn như vậy, không phải để con đi ủy khuất chính mình, mà là muốn con có thể hạnh phúc cả đời."
Trong lòng Nhan Khê thật ấm áp, cô chớp chớp đôi mắt có chút chua xót: "Ba, cám ơn ba."
"Giữa ba con với nhau, cảm ơn cái gì." Tống Hải vỗ vỗ mái tóc của cô, trong lòng có chút buồn bã.
Giống như cách đây không lâu, Nhan Nhan vẫn là một cô bé nhỏ, nháy mắt lại lớn nhanh như vậy.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Sáng sớm cuối tuần, Trương Vọng bị ép rời giường, cùng Nguyên Dịch bận tới bận lui, thẳng đến hơn mười giờ, mới có thời gian ngắm nhìn ngôi nhà mới của Nguyên Dịch một chút.
"Nguyên tiểu nhị, một mình cậu ở trong căn nhà lớn như vậy, không cảm thấy trống trải sao?" Hắn dạo một vòng trong biệt thự, "Đập không ít tiền vào biệt thự này đi?" khu đất này, diện tích này, còn có nội thất bên trong, không biết tốn bao nhiêu tiền, xem ra Nguyên tiểu nhị là quyết tâm ở luôn chỗ này.
"Tớ cảm thấy rất tốt, có nhà để xe, có vườn, và hồ bơi." Nguyên Dịch nhìn những người bạn bên ngoài cửa sổ vui đùa, "Dù gì cũng sẽ sống ở đây đoạn thời gian."
Trương Vọng trầm mặc, biệt thự này là dựa theo phong cách gia đình để trang trí, trong lòng Nguyên tiểu nhị, có phải rất khát vọng có một gia đình ấm áp mỹ mãn hay không?
Mặc dù anh rất có định kiến về tình yêu và hôn nhân, nhưng theo bản năng, anh lại muốn bù đắp cho đoạn thiếu hụt thời thơ ấu của mình, vì vậy anh đã tự cho mình hồ bơi, bãi cỏ, khu vườn, và thậm chí cả phòng chơi game.
Nhưng ngôi nhà được trang trí hoàn hảo đến đâu, chỉ có một người ở, làm sao có thể cho những điều anh ấy mong muốn?
Phục hồi tinh thần lại, Trương Vọng mượn nụ cười che giấu suy nghĩ trong lòng: "Sao còn đưa dì Lý tới đây, dì ấy không phải làm việc cho ba mẹ cậu sao?"
"Có lẽ gì tớ trả lương cao hơn?" Nguyên Dịch thuận miệng trả lời một câu, cúi đầu nhìn thời gian, đã gần 10 giờ rưỡi rồi, sao người phụ nữ Nhan Khê kia còn chưa tới?
"Đừng nhìn nữa, lúc này mới hơn mười giờ, chưa đến giờ dùng cơm." Trương Vọng thấy bộ dáng không yên lòng của hắn, tức giận nói, "Đừng nhìn đồng hồ của cậu nữa, nhìn tiếp tôi sợ trên người nó sẽ có lỗ đó, chỉ một buổi sáng cậu nhìn bao nhiêu lần rồi?"
Nguyên Dịch không để ý tới hắn, đứng dậy đi đến cửa nhìn ra ngoài.
Kỳ quái, anh đã sớm nói với quản lý tiểu khu, Nhan Khê không thể không vào được, chẳng lẽ trên đường xảy ra vấn đề gì. Anh lấy điện thoại di động ra, vừa mới gọi số điện thoại của Nhan Khê ra rồi lại bấm huỷ, quên đi, lỡ như cô ấy còn đang lái xe.
Đang lái xe còn nói chuyện điện thoại rất nguy hiểm.
Nhan Khê đậu xe ngoài cửa biệt thự Nguyên Dịch, gọi điện thoại cho Nguyên Dịch: "Nguyên tiểu nhị, mau mở cửa cho tôi."
Cánh cửa rất nhanh được mở ra, xe của cô vừa dừng lại, chỉ thấy trong sân có rất nhiều chiếc xe sang phiên bản giới hạn toàn cầu, những chiếc xe sang này dưới ánh mặt trời càng rạng rỡ, thiếu chút nữa lóe mù mắt cô.
"Nhan Tiểu Khê, cuối cùng cô cũng tới." Nguyên Dịch ở bên ngoài gõ cửa sổ xe, "Đã gần trưa rồi, tốc độ của cô thật nhanh."
Nhan Khê ôm hộp quà đi xuống xe, đóng cửa nói với Nguyên Dịch: "Tôi đem một giấc ngủ nướng cuối tuần dâng hiến cho anh, anh nên biết thỏa mãn đi."
Nguyên Dịch sờ sờ mũi không nói gì, "Dâng hiến cho anh" loại lời này, nghe... Thật đúng là làm cho người ta đỏ mặt.
---------
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên tiểu nhị: ~(@^_^@)~ nhân gia hảo thẹn thùng?(????ω????)?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
- Chương 43