Chương 18
Đầu Erin vẫn còn ong ong hàng giờ sau. Đó là một đêm dài, mệt mỏi. Mẹ cô khăng khăng đưa Cindy vào phòng cấp cứu, ở đó bác sĩ đã kiểm tra Cindy, hỏi vài câu rồi cho về với lời khuyên giống hệt Sable đã bảo Erin: Cho Cindy uống nhiều nước, ngủ và tránh xa những kẻ đã đẩy cô vào hoàn cảnh đó. Và không cần uống thuốc.
Cuối cùng mẹ và Cindy cũng ngủ thϊếp đi trong phòng ngủ của mẹ. Mẹ đã thẳng thừng không mời Connor vào phòng ngủ dành cho khách. Anh hiểu ý và ngủ ngoài xe. Cô tựa vào cửa sổ buồng ngủ của mình. Vòng tròn hơi thở của cô trên cửa kính lan rộng, rồi co vào lúc cô nhìn chằm chằm xuống chiếc Cadillac bên ngoài. Bị đuổi ra khỏi nhà và anh vẫn ở lại để bảo vệ cô trong lúc cô đang ngủ. Ngoan cố, hào hiệp và ngọt ngào. Chỉ nghĩ về điều đó cũng làm bừng lên cảm giác nóng chảy. Cô chiến đấu để ghìm nó xuống vì sợ mình sẽ bật khóc. Cô đã khóc nức nở cùng mẹ và Cindy cả buổi tối. Cổ họng đau rát, cô quá mệt mỏi để tiếp tục khóc.
Cô nhớ Connor. Cô bắt đầu cởϊ qυầи dài, nhìn chăm chú vào chiếc áo ngủ mùa hè mỏng manh, thêu hoa màu hồng và nhớ tới phản ứng của anh với bộ đồ kiểu Victoria thùng thình của cô. "Một sự khêu gợi có tính toán", anh đã gọi nó như thế.
Cô rón rén đi chân trần xuống cầu thang, ngắt chuông báo động và bước ra ngoài hiên. Luồng gió đêm lạnh và ẩm ướt, lớp vải mỏng rập rờn quanh đùi cô. Cô cảm nhận ánh mắt Connor dán trên người cô, xuyên qua lớp cửa kính ô tô, ngang qua bãi cỏ tối tăm. Connor mở cửa phía bên hành khách và ra hiệu cho cô. Cô chạy băng qua bãi cỏ đẫm sương và chui vào chiếc Cadillac, trượt qua chiếc ghế da trơn nhẵn, nhào vào vòng tay ấm áp của anh. Chân cô dính đầy lá cỏ.
Tay anh quấn quanh người cô. "Em đang nghĩ mình làm cái quái gì ở ngoài này thế? Nửa người em đang khỏa thân." Anh đanh giọng, giận dữ.
"Em muốn khoe anh chiếc áo ngủ này", cô nói. "Em muốn biết anh có thích nó không."
"Ôi Chúa ơi." Anh hất đầu ra sau, dựa vào thành ghế. "Em đang cố gϊếŧ anh phải không?"
"Em chỉ nhớ anh, thế thôi", cô đáp. "Em đã quan sát anh từ cửa sổ phòng ngủ. Chàng hiệp sĩ cao thượng của em trong chiếc xe Cadillac sáng bóng."
"Anh thích áo ngủ của em, cưng", anh nói. "Nó quý phái làm sao?"
"Vậy hãy lên phòng em." Cô áp môi vào khuôn mặt nóng rực của anh, cọ cọ má vào chòm râu lởm chởm. "Chúng ta sẽ khóa cửa, đặt chuông báo động. Chúng ta sẽ tuyệt đối an toàn."
Anh vỗ tay lên mắt. "Phải. Mọi chuyện sẽ rất tuyệt với mẹ em. Em thấy bà ấy đã làm gì với con Jag rồi đấy."
"Đừng ngốc thế", cô nói. "Anh không phải là Billy Vega, với lại, bà có cảm tình với anh." Cô vội vã nói tiếp khi anh khịt mũi chế nhạo. "Phòng của em trên tầng áp mái, đối diện với phòng mẹ em qua cầu thang. Họ đều ngủ say rồi, Connor. Cả hai đã kiệt sức. Sẽ không ai biết đâu."
Anh nhìn đăm đắm vào mắt cô hồi lâu. "Kể cho anh phòng ngủ của em trông thế nào."
Câu hỏi kỳ lạ làm cô bối rối. "Sao anh không lên đó và tự mình nhìn?"
"Chỉ cần nói cho anh, và anh sẽ xem mọi thứ có giống tưởng tượng của anh không."
"Ừm... giấy dán tường có hình nụ hồng", cô bắt đầu. "Giường bốn cọc làm bằng gỗ thích, được thừa hưởng từ cụ em. Một chiếc chăn họa tiết hai nhẫn cưới l*иg vào nhau với hàng triệu sắc hồng khác nhau. Bên dưới là chiếc chăn lông vịt có in hình bụi hoa hồng. Gối in hình bụi hoa hồng, có viền đăng ten xếp nếp. Một tấm thảm tết bằng vải vụn trải trên sàn gỗ, giống chiếc ở căn hộ của em, nhưng cái này pha trộn giữa màu quả đào, màu kem và màu hồng. Một giá rửa tay có kèm chậu và bình nước. Một hệ thống tủ đựng quần áo bằng gỗ thích gồm một bàn trang điểm, hộp với tủ đứng có gắn gương. Rèm khuyên có tay buộc. Đó là một căn phòng rất đẹp. Em luôn yêu thích nó."
Mắt anh lấp lánh như mắt sói trong đêm trăng tròn. "Chúa ơi, Erin. Nó làm anh muốn nổ tung."
Cô kiềm chế tiếng cười khúc khích. "Rèm khuyên làm anh hứng thú à?"
"Không. Em làm anh nổi hứng. Em, ở giữa những thứ mềm mượt đó. Viền đăng ten và hoa hồng. Chỉ nghĩ về nó thôi cũng đã làm anh đạt đỉnh rồi."
"Em có nến thơm mùi hoa", cô cung cấp thêm. "Một lọ sáp mùi hoa hồng trên bàn trang điểm. Cả căn phòng tràn ngập mùi hoa hồng."
"Có con thú nhồi bông nào ở đó không?", anh gặng hỏi. "Búp bê? Anh sẽ cảm thấy thật nhếch nhác nếu em có sẵn đám búp bê trên giường."
Giọng nói ám muội của anh làm cô bật cười khanh khách. "Có vài con búp bê lỗi thời, nhưng chúng không cắn ai. Chúng chỉ ngồi trên giá và nhìn anh thôi."
"A", anh lầm bầm. "Thật đáng sợ."
"Em sẽ khiến anh thật bận bịu để có thời gian chú ý đến chúng", cô nói. "Thậm chí em có thể đi tất ngắn, thắt bím hai bên, mυ"ŧ kẹo que nếu anh thích. Chỉ cần nói một câu."
"Thôi được. Em thắng", anh nói. "Em đã làm anh mất trí như em muốn, nhưng anh cũng sẽ làm thế với em. Đưa anh lên phòng và làʍ t̠ìиɦ với anh, Erin."
Cô thổn thức hít một hơi thật sâu và bước ra khỏi xe. Hai chân run rẩy tới nỗi cô không đứng vững. "Bậc thứ tư ở cầu thang thứ nhất kêu cót két", cô nói không kịp thở. "Nhớ bước qua nó nhé."
Anh nheo mắt. "Tất nhiên, em biết là nếu mẹ em cắt ngang chúng ta thì anh sẽ lên cơn đau tim ngay tại chỗ đấy."
"Có then cửa", cô bảo anh. "Mẹ không thuộc kiểu người đẩy cửa xông vào. Bố thì có thể chứ mẹ nhất định không làm thế. Mẹ là người sẽ đợi và sau đó nhìn anh với đôi mắt mở to, bị xúc phạm."
"Phải, và rồi sẽ lấy chảo thép đập vào sọ anh."
"Ồ, đừng tỏ ra như một chú mèo sợ hãi thế", cô khiển trách.
Họ luồn qua cửa trước. Erin cài đặt lại hệ thống báo động và ra hiệu cho anh lên cầu thang. Cô lắng nghe tiếng bước chân của anh nhưng hoàn toàn im ắng, ngay cả tiếng vải sột soạt cũng không. Cô quay lại, nghĩ rằng anh vẫn đang ở chân cầu thang.
Anh ở ngay sau cô.
Anh mỉm cười với sự bất ngờ của cô và đặt tay lên miệng ra hiệu im lặng. Anh theo sau cô như bóng ma, trôi lơ lửng trên sàn gỗ cót két vào căn phòng trên tầng áp mái của cô. Anh đóng và cài then cửa trong lúc cô tìm kiếm bao diêm trong ngăn kéo.
Cô thắp nến, thể hiện lòng thành kính một cách vô thức. Cô đang thu thập năng lượng thắp sáng bàn thờ tình yêu. Hoa hồng, hoa oải hương, hoa da^ʍ bụt và hoa nhài trên bàn trang điểm. Hoa vòi voi, tử đinh hương, huệ tây của thung lũng và vani trên tủ quần áo. Mùi hương tự nhiên, không quá nồng, rất tinh tế, hiệu quả. Ngọn nến phản chiếu vào tấm gương, nhảy múa trong những luồng không khí thơm huyền ảo di chuyển khắp căn phòng.
Môi họ gặp nhau, trong một nụ hôn trang nghiêm, tôn kính. Không phải nụ hôn dụ dỗ hay chinh phục, mà là một nụ hôn để xác nhận lời thề. Nụ hôn phá bỏ bùa mê.
Trời đã tang tảng sáng khi cô tỉnh lại. Anh hôn cô lần nữa giống như anh không thể dừng lại, gợi lên hàng ngàn con sóng thích thú qua cơ thể mệt lử của cô.
Anh mặc quần áo, chui vào chiếc áo khoác, thổi tắt nến. Cô ghét phải nhìn anh rời đi, nhưng vào giây phút cánh cửa đóng lại sau lưng anh, có gì đó bên trong cô cuối cùng cũng rời đi.
Giấc ngủ ùa đến với cô giống như một làn sóng của bóng tối và cuốn cô đi.
***
Người đàn ông không còn là Novak cúp điện thoại, nhìn trân trối vào khoảng không, rồi tìm kiếm Tamara. Hắn có thể triệu tập nhưng lại muốn gây bất ngờ cho cô ta.
Không phải ngày nào một người cũng được nghe tin tức về cái chết của bản thân. Hắn quan sát cảm xúc của mình với sự khách quan. Tin tức không làm hắn phấn chấn. Hắn cảm thấy mất mát, chới với. Mặt trái của sự tự do. Cái giá hắn phải trả.
Hắn tìm thấy Tamara trong văn phòng của cô ta, đeo một cặp kính, thật đáng ngạc nhiên, nhìn chăm chú vào màn hình. Cô ta thở gấp gáp, bỏ kính ra và cho rằng đó là biểu hiện vô cùng hấp dẫn. Rõ ràng cô ta vẫn nghĩ có thể đánh lừa hắn. Cô ta có thể giữ cái ảo tưởng đó. Chẳng mất mát gì với hắn.
"Ta vừa nhận được vài tin tức", hắn bảo. "Kurt Novak đã chết cùng hai nhân viên của mình, Ingrid Nagle và Matthieu Rousse. Bọn chúng bị gϊếŧ vài giờ trước, gần Marseilles. Căn nhà bị phá hủy. Một đối thủ của ông trùm Pavel Novak, đã giáng một đòn vào ông ta thông qua con trai, họ nói thế. Sống bởi lưỡi gươm và chết bởi lưỡi gươm, như chúng nói."
Đôi môi gợi cảm của cô ta mở ra, đóng vào rồi lại mở ra. "Ồ... em không chắc mình nên chúc mừng hay gửi lời chia buồn tới ngài, ông chủ."
Hắn cân nhắc một lát. "Cô nên chúc mừng ta, Tamara, bằng cách cởi hết quần áo ra."
Mười lăm phút đẫm mồ hôi sau đó, văn phòng Tamara rơi vào tình trạng hỗn loạn đáng kể và hắn cảm thấy tốt hơn phần nào, đối với một người đã chết sáu tiếng đồng hồ.
Tamara trượt từ trên tường xuống sàn nhà lúc hắn rút ra khỏi người cô ta. Cô ta định nói gì đó nhưng lại thôi.
Điều đó khêu gợi trí tò mò của hắn. "Sao? Cứ hỏi đi", hắn hối thúc.
Cô ta nhìn hắn thận trọng. "Em băn khoăn... ngài đã làm thế nào."
"À. Ý cô là sự hoán đổi giữa ta với Claude Muller à?" Hắn ngồi xuống cạnh cô ta, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và quàng tay cô ta. "Ta gặp anh ta ở Sorbonne nhiều năm về trước. Anh ta yêu ta và trở nên phiền hà, nhưng lại rất giàu có, ta tin chắc sẽ có ngày anh ta trở nên hữu dụng nên đã cố chịu đựng. Một đêm, trong lúc uống rượu say, anh ta thú nhận muốn trở thành ta." Hắn mỉm cười. "Và ý tưởng đó ra đời. Không bao giờ là quá sớm để lên kế hoạch trước."
Tamara hoan hi. "Ngài chỉ cần... đánh cắp cuộc sống của ông ấy?"
"Claude vốn ốm yếu và ngây thơ. Anh ta không có bạn bè nào ngoài ta. Rất dễ dàng để cắt đứt liên lạc từ vài mối quan hệ xã hội của anh ta. Một bác sĩ với quá khứ mờ ám được tuyển chọn để khiến anh ta luôn bệnh tật cùng sự giúp đỡ của một tên đầu bếp vô đạo đức. Rồi ta lên kế hoạch để xóa bỏ bố mẹ hắn khỏi bức tranh. Sau đó dường như chẳng ai quan tâm đến chuyện gì xảy ra với anh ta. Anh ta là kẻ bạc nhược, đáng bị quên lãng. Cuối cùng khi ta khiến ông ta rơi vào trạng thái hôn mê, chẳng ai để ý. Nhưng ta, với những bức hình chụp giống Claude đã trở thành nhân vật khá nổi tiếng trên mạng. Tất cả đều biết đến sự rộng lượng của Claude, niềm đam mê của anh ta với những bộ sưu tập. Mọi người đều yêu mến và bợ đỡ anh ta."
"Thông minh", cô ta lẩm bẩm.
“Mong muốn của Claude trở thành hiện thực. Anh ta trở thành ta. Và ta sẽ tiếp tục cuộc sống thay anh ấy. Sẽ tốt hơn rất nhiều so với anh ta từng sống."
Cô ta im lặng lâu tới nỗi hắn quay sang nhìn. Đôi mắt cô ta có vẻ kinh hãi. "Sao thế?", hắn hỏi. "Có chuyện gì à?"
Cô ta nuốt nước bọt vài lần trước khi trả lời, một dấu hiệu chắc chắn rằng cô ta sẽ mạo hiểm nói thật với hắn. "Khi ngài kể với em nhiều đến thế, em sợ rằng ngài đã lên kế hoạch...", giọng cô ta nhỏ dần.
"Rằng ta sẽ gϊếŧ cô hả?", hắn cảm động bởi sự trung thực của cô ta. "Bất kỳ ai cũng đều cần có người để trò chuyện thoải mái, đúng không?"
"Tất nhiên", cô ta tự động lên tiếng. "Nhưng... điều này có khôn ngoan không? Mạo hiểm có diện mạo mới, chỉ để trừng phạt Connor McCloud…
"Đừng bao giờ nghi ngờ sự khôn ngoan của ta lần nữa."
Hắn đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo. Tamara với tay lấy chiếc áo cánh. "Không", hắn nói. "Giữ nguyên như thế. Ta thích nhìn cô khỏa thân."
Hắn liếc màn hình máy tính của cô ta. "Cô đang làm gì vào lúc này."
"Em đang theo dõi xe của McCloud", cô ta đáp. "Em nhận được cuộc gọi từ Marc. Anh em nhà McCloud đã đột ngột tấn công Billy Vega đêm nay như những thiên thần báo thù. Bọn chúng đưa Cindy đi và bỏ mặc Vega trong vũng máu."
Hắn chớp mắt. "À, điều đó sẽ làm thay đổi mọi chuyện."
"Vâng. Dường như McCloud đã hủy hoại những gì ngài đang cố làm với Barbara Riggs. Bà ta đã hồi phục. Đến mức đập vỡ tất cả cửa kính trên xe của Vega bằng cái nạng của McCloud."
Hắn cười khanh khách. "Cô không cần lo lắng."
"Em hứa. Lúc này anh ta đang ở nhà Riggs. Các máy quay cho thấy anh ta đang leo lên cầu thang, để đùa bỡn với Erin."
Hắn nhìn chằm chằm ra cửa sổ lúc cài khuy áo, suy tính kế hoạch cho phù hợp với tình hình mới. Dù sao Barbara và Cindy cũng đã bị kết tội, sớm hay muộn vài ngày không thành vấn đề. Nhưng tin tức về thất bại của Billy Vega khiến hắn nảy ra một ý tưởng thú vị mà có thể giúp thúc đẩy nhanh chóng mọi chuyện. "Gọi Georg, Tamara", hắn ra lệnh.
Cô ta lục lọi trên cái bàn bị tàn phá của mình và nhấn nút. "Georg? Ông chủ muốn anh tới văn phòng của tôi ngay." Cô ta nhấn nút ngắt liên lạc và với chiếc váy.
"Không", hắn nói ngọt xớt. "Vui lòng cứ giữ nguyên như thế."
Nụ cười bất biến của cô ta nhạt dần. Thời gian gần đây, nụ cười đó đã trở nên sút kém khá thường xuyên.
Khi Georg bước vào, cô ta thở dốc, giật mình tới nỗi quên cả bản thân đang trong tình trạng trần như nhộng. Georg đã cạo trọc đầu và lông mày, nhổ cả lông mi. Những đường gân xanh nổi chằng chịt trên cái sọ trọc lốc, đôi mắt xanh của gã dữ tợn trong hốc mắt sâu, tím bầm. Gã giống con ma cà rồng, một thứ kinh tởm chui ra từ miệng cống. Người đàn ông đã không còn là Novak gật đầu hài lòng. "Ta thấy cậu đã làm theo chỉ dẫn của ta. Cậu đã tẩy tế bào chết à?"
"Ba lần một ngày", Georg đáp. "Như ngài bảo. Tôi đã sẵn sàng."
Hắn ôm Georg và hôn lên hai má gã. "Tuyệt vời. Cậu là một con chó săn trung thành, nguy hiểm và đêm nay cậu sẽ được nếm mùi máu tươi."
Sau khi Novak giải thích việc gã cần làm, Georg quay sang Tamara. Cặp môi sứt sẹo rúm ró do hàm răng bị phá hỏng lúc gã nhìn cô ta từ trên xuống dưới. "Lúc trở về, tôi muốn làʍ t̠ìиɦ", gã nói.
Kẻ không còn là Novak nhún vai. "Hiển nhiên", hắn nói. "Cô sẽ rất vui vẻ giúp đỡ cậu ta, phải không, Tamara? "
Tamara do dự, lâu hơn bình thường. Hắn đợi… A, đây rồi. Nụ cười tươi sáng, luôn sẵn sàng. "Tất nhiên", cô ta yếu ớt nói.