Anh thỉnh thoảng đến trường tìm tôi, có khi đưa tôi lêи đỉиɦ núi ngắm sao, có khi lại đưa tôi cưỡi ngựa dạo chơi trên bãi biển vào lúc nửa đêm. Kỳ lạ hơn nữa là có hôm anh ấy đưa tôi đến Quảng Châu lúc năm giờ sáng, nói có việc gấp.
Khi đến nơi, chúng tôi mới biết việc cấp bách mà anh ấy nhắc tới là đi ăn điểm tâm buổi sáng.
Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi sự thần kinh của anh ta, không nhịn được mà đẩy anh ta vào tường, một tay túm tóc, một tay bóp mặt anh ta: “Quý Lĩnh, anh bị bệnh à?”
Quý Lĩnh cười tủm tỉm, già mồm cãi: "Điểm tâm sáng quả thực là một vấn đề cấp bách trong mắt người Quảng Đông chúng ta."
Tôi trợn mắt, nếu không phải ở nơi công cộng, tôi thực sự muốn đánh chết anh ta. Tôi quay lại chỗ ngồi và chọc cái bánh bao trước mặt như muốn trút giận.
Quý Lĩnh cười trêu chọc tôi, tôi định mở miệng mắng thì bị hắn nhét một khối điểm tâm vào miệng: “Ăn nhiều đi, em gầy quá.”
Theo bản năng tôi lại định mắng, vừa mở miệng, khối điểm tâm suýt rơi ra khiến tôi ngậm miệng lại, khóe miệng chảy ra một ít súp.
Quý Lĩnh lấy ra một tờ giấy lau cho tôi.
Lưng tôi cứng đờ, nhìn chằm chằm vào cánh tay mảnh dẻ nhưng rắn chắc của anh, tim đập thình thịch.