Qua cuộc trò chuyện vừa rồi tôi hiểu ra Quý Lĩnh quay video không phải để tố cáo tôi với cảnh sát, mà là tôi vô tình đánh người bắt nạt Liên Đinh Đinh, anh ta quay lại đưa cho Liên Đinh Đinh xem để cho cô ấy vui vẻ.
Vậy thì tôi cũng không cần đuổi theo anh ta để xóa video. Sau khi suy nghĩ, tôi tìm cơ hội và lặng lẽ rời đi.
Khi tôi đang đi đến lưng chừng núi thì nghe thấy tiếng xe máy phía sau.
Quý Lĩnh chặn xe trước mặt tôi, nói: “Cô thật cao ngạo.”
Tôi không biết anh ta lấy đâu ra kết luận này nhưng tôi không có hứng thú, chỉ vào xe của anh ta và nói: “Cửa hàng tiện lợi 7-11”.
Anh ta sửng sốt nhìn tôi rồi bật cười: “Định dùng tôi làm tài xế à?”
Khu này chỉ có một căn biệt thự, căn bản không có chiếc ô tô nào qua lại, muốn về, ngoại trừ đi xe của anh ta ra, tôi chỉ có thể dựa vào đôi chân của chính mình. Điều thứ hai rõ ràng là không thực tế. Mà nếu anh ta đã đuổi theo ra đến đây thì tôi cũng không cần phải giả bộ.
Quý Lĩnh đậu xe trước cửa hàng tiện lợi 7-11, cô gái làm ca đêm ở cửa hàng không biết tôi vừa đánh đồng nghiệp của cô ấy nên tiếp đón chúng tôi một cách tự nhiên.
Anh lấy hai cái sandwich và cơm nắm, đưa cho tôi một phần: “Ăn tối cùng tôi không?”
Mắt tôi rơi vào tay anh ta, đồng thời bụng tôi kêu lên đúng lúc.
Quý Lĩnh cười rộ lên, ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, xé màng bọc cơm nắm đưa cho tôi: “Ăn đi.”
Tôi nhận lấy nắm cơm, cụp mi xuống cắn một miếng: “Cám ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Quý Lĩnh nói xong tựa người vào lưng ghế, ngẩn người nhìn dòng xe cộ qua lại ngoài cửa sổ, chậm rãi ăn miếng sandwich trên tay.
Ăn được một nửa, tôi ngước mắt lên nhìn, anh vẫn giữ nguyên tư thế, hai lông mày cũng không còn nhíu lại, chỉ còn cảm giác thả lỏng và thoải mái.
Động tác của anh ta mặc dù chậm rãi nhưng tôi chưa kịp ăn hết nắm cơm, sandwich cùng cơm nắm trên tay anh ta chỉ còn lại vỏ bọc.
Phát hiện ánh mắt của tôi, anh nhướng mày: “Ăn cơm với cô rất thú vị”.
Tôi cảm giác có thể anh ta mắc căn bệnh “tổng tài bá đạo”, coi tôi là diễn viên có công dụng thần kỳ là tăng cảm giác thèm ăn của hắn.
Để ngăn anh ta diễn cảnh này trước công chúng, tôi giữ im lặng và âm thầm tăng tốc bữa ăn của mình.
Trong cửa hàng tiện lợi không có ai, trong lúc nhất thời, âm thanh duy nhất duy nhất là tiếng tôi ăn ngấu nghiến và tiếng còi xe qua cửa kính.
Hai, ba miếng ăn xong, tôi tạm biệt anh ta rồi quay lại trường.
Quý Lĩnh đưa tôi đến cổng trường, nheo mắt nhìn bảng hiệu trường một lúc rồi vẫy tay với tôi: “Hẹn gặp lại.”
Nhiều người quen miệng nói “hẹn gặp lại” nhưng thực tế họ chẳng bao giờ gặp lại nhau nên tôi không để tâm đến lời nói của Quý Lĩnh.
Nhưng hôm sau, hôm sau nữa, anh ta đều đến trường tôi, kéo tôi đi ăn uống, đi chơi loanh quanh.