Thâm Quyến có rất nhiều người giàu, những chiếc xe hơi sang trọng trị giá hàng triệu USD ngập tràn thành phố.
Nhưng dù thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Dù đang ở một nơi phồn hoa nhưng dường như tôi mang một rào cản của riêng mình, cách biệt hẳn với những xa hoa giàu có đó.
Mấy người bạn cùng phòng trong ký túc xá đều là người bản địa Thâm Quyến, ngày nào cũng bàn tán về việc thuỷ châm, làm thon gọn khuôn mặt, luôn phàn nàn rằng mình không có tiền nhưng các công đoạn làm đẹp này chưa từng ngắt quãng.
Tôi không bao giờ tham gia vào các cuộc thảo luận, dần dần trở nên cô lập và thu mình lại.
Tôi ngồi sau xe máy của cậu thiếu niên, nhìn ánh mắt lo lắng của tiểu Đông khẽ nói: “Yên tâm, anh về trước đi, em sẽ gọi điện sau."
Tôi vừa dứt lời thì xe nổ máy, tiếng động cơ trầm thấp xé ngang bầu trời, sau đó một mùi thơm dễ chịu xộc vào mũi tôi, ngang ngạnh theo làn gió dâng cao.
Người tôi ngả ra sau do quán tính, tấm lưng cong của thiếu niên rộng và phẳng. Tôi nghiến răng giữ chặt khung thép hai bên ghế để giữ thăng bằng cho cơ thể.
Chiếc xe chạy xuyên qua thành phố, đi vào con đường núi quanh co. Con đường xanh tươi, gió chiều càng lúc càng mát mẻ.
Xe dừng lại trước căn biệt thự trên đỉnh núi rồi phanh gấp, quán tính khiến tôi dính chặt vào lưng anh. Thân thể Quý Lĩnh cứng đờ.
Tôi cau mày xuống xe: “Video có thể xóa được không?”
“Không vội.” Anh nói rồi tiến tới nắm tay tôi, dẫn vào căn nhà nguy nga.
Trong phòng có năm sáu thiếu niên nam nữ bằng tuổi, có người tựa lưng vào ghế sofa chơi game, có người nghịch máy ảnh, có người đang loay hoay làm đồ thủ công, có người đang trông giữ chiếc bánh ba tầng trên bàn, canh lúc không ai chú ý lén dùng ngón tay chọc một miếng rồi cho vào miệng.
“Đinh Tử,” thiếu niên đang kéo tay tôi hét lên, “Tôi mang quà cho cậu đây.”
Cô gái ăn vụng bánh vội vàng nuốt xuống, hàm hồ trả lời: “Hử?”
Thiếu niên tìm đoạn video tôi đánh cô gái cửa hàng tiện lợi kia, ném điện thoại trước mặt cô gái tên "Đinh Tử": "Chu Thư Nhã, cái người đi khách sạn chơi bài đêm với bạn trai cậu đây này, bị đánh này.”
“A,” Đinh Tử cảm thán một tiếng, nhận lấy điện thoại, liếc nhìn một cái rồi đặt xuống, “Xem xong chúng ta ăn bánh đi.”
Nam sinh đang làm đồ thủ công nhìn cô nói: “Cậu đã 120 cân (cân Trung Quốc, bằng 60kg Việt Nam) rồi Liên Đinh Đinh, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ăn.”
“Cậu biết cái gì?” Liên Đinh Đinh phản đối, “Bố tôi nói có thể ăn là một điều hạnh phúc.”
"Được, được," nam sinh kia liên tục đáp lại, sau đó nhìn về phía tôi, sửng sốt hai giây, "Quý Lĩnh, cậu đổi khẩu vị à?"
Tôi quanh năm tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời, làn da có màu lúa mì, các đường nét trên khuôn mặt thực ra rất đẹp nhưng dưới màu da lại không có gì nổi bật. Ánh mắt luôn bình tĩnh, dường như có cảm giác kiêu ngạo coi thường vạn vật, nhưng bản thân lại không có khí chất kiêu ngạo, cho nên tổng thể nhìn rất khó chịu.
Tôi hiểu rõ hình tượng của bản thân, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi vui khi bị nói như vậy. Tôi ngước mắt nhìn một cái, nam sinh nhận ra mình đã nói sai, im lặng, quay người cắt bánh, đưa miếng đầu tiên cho Liên Đinh Đinh.
Tôi nhìn đi chỗ khác.