Chương 13

Con đường đá được người ta san phẳng, hoa dại nở rộ ven đường, nhà cửa trên phố đổ bóng từng dãy, Quý Lĩnh đứng trong bóng chiều, nửa tối nửa sáng, giống như đi xuyên qua đom đóm giữa mùa hè rừng núi.

Thị trấn nhỏ này không có nhiều người ly hôn, hôm nay chỉ có một cặp vợ chồng là tôi và tiểu Đông. Sau khi tiểu Đông rời đi, chỉ còn lại tôi và Quý Lĩnh trên con đường vắng.

Ba năm không gặp, Quý Lĩnh đã trưởng thành hơn rất nhiều, mặc dù mặc bộ đồ thể thao màu xám nhưng hơi thở thiếu niên năm xưa không còn nữa, thay vào đó là vẻ chững chạc và ổn định.

Tôi không muốn hỏi anh ấy đã trải qua những gì trong ba năm qua, tôi chỉ muốn ôm anh ấy. Trong thời gian dài chúng tôi ở bên nhau, tôi chưa bao giờ ôm anh ấy.

Không ai biết rằng tôi đã bao lần muốn ôm anh khi anh đưa tôi đi ngắm bình minh, hoàng hôn và thuỷ triều lên xuống.

Lưng anh thẳng, rộng và ấm áp, khiến người ta cảm thấy yên tâm. Tôi đã từng phải kìm nén và phải cố gắng rất nhiều mới không bước tới ôm anh. Giờ phút này, cuối cùng tôi không còn phải kiềm chế bản thân nữa.

Tôi chạy về phía anh, khi anh nhìn thấy tôi cuối cùng cũng di chuyển, đôi mắt anh đột nhiên sáng lên, như những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.

Tôi ôm chặt lấy anh: “Quý Lĩnh, em yêu anh.”

Anh nhướng mày đưa hoa cho tôi: “Anh cũng yêu em.”

Bó hoa giống hệt bó hoa anh mang theo khi tôi tốt nghiệp. Trong đầu tôi nhớ lại cảnh anh bước về phía tôi không chút do dự, nhưng tôi lại nhắm mắt làm ngơ và rời đi cùng tiểu Đông.

Tôi nhớ vẻ mặt tổn thương của anh, tấm lưng lúc đó trông như một ngọn núi sụp đổ.

Lúc đó tôi đã rất muốn nói với anh rằng tôi yêu anh.

Sau ngần ấy năm, cuối cùng tôi cũng đạt được ước nguyện.