Chương 11

“Anh ấy là cậu bé hát ở trường tiểu học hy vọng hồi trước, cha mẹ anh ấy đã giúp em học trung học. Sở dĩ em học được đến bây giờ là nhờ những lời nói truyền cảm hứng của anh ấy nên…” Tôi giải thích, “Em không thể từ chối lời mời của anh ấy được.”

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền cảm thấy xấu hổ vì sự hèn hạ của mình. Tiểu Đông lại tin, vẻ mặt dần dần dịu xuống.

Dù sao chúng tôi có mối quan hệ giao dịch không bình thường nên trong mắt anh ấy, tôi là người quyết định thái độ đền đáp của mình dựa trên những gì người khác đã làm cho mình.

Sư phó giục tiểu Đông đi giao hàng tiếp cho nhà khác, anh vội chào tôi, trước khi đi còn nhắc nhở: “Em đã nói sau khi tốt nghiệp sẽ cùng anh lĩnh chứng”.

Tôi gật đầu mỉm cười: “Ừ.”

Nụ cười nhưng mang nhiều phần gượng ép.

Còn chưa đầy hai tháng nữa là tôi tốt nghiệp.

-

Hai tháng trôi qua.

Vào ngày lễ tốt nghiệp, tiểu Đông xin nghỉ phép, dùng số tiền tiết kiệm mua một chiếc nhẫn vàng rồi đến trường dự lễ tốt nghiệp của tôi.

Quý Lĩnh cũng đi tới, cầm một bó hoa.

Cả hai cùng lúc bước về phía tôi.

Tôi đứng giữa đám đông, cảm thấy khó chịu, không thở được.

Lúc đó tôi nhận ra rằng có nhiều thứ không thể trao đổi được bằng tiền.

Thỏa thuận giữa tiểu Đông và tôi giống như một bản hợp đồng ma quỷ, thoạt nhìn có vẻ tốt cho tất cả mọi người, nhưng khi mọi chuyện kết thúc, chúng tôi nhận ra rằng đó là một thỏa thuận đẫm máu mà không ai có thể được lợi.