Chương 5

Cuộc gọi đã tắt, nhưng Bắc Sơ vẫn còn nhìn chằm chằm vào giao diện màn hình điện thoại một hồi lâu, sau đó cô chậm rãi cử động cơ thể cứng ngắc của mình, ý định muốn quay người lại.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một cỗ nóng bức ngột ngạt không thể làm lơ.

Thân thể Bắc Sơ lập tức trở nên cứng đờ, cô cảm giác được gò má của mình bỗng trở nên nóng bừng.

Đôi môi mát lạnh của người phía sau áp vào dái tai tròn nhỏ của cô, một giọng nói khàn khàn chậm rãi lặp lại lời nói lúc nãy của cô.

“Không thích nữa sao?”

Giọng nói trầm khàn khàn khàn quen thuộc khiến sắc mặt Bắc Sơ lập tức thay đổi, ngay cả lời nói phát ra cũng có chút lắp bắp: "Phó...Phó Hành Châu...đừng..."

Tại sao anh lại ở đây.

"Đừng cái gì?" Người phía sau khẽ cười khúc khích, sau đó đôi tay dài rộng liền móc lấy eo cô kéo cô vào một góc tối gần đó.

Trong con hẻm tối tăm, Bắc Sơ trong nháy mắt liền mất đi trọng tâm, lưng cô bị ép sát vào bức tường phía sau.

Cô vô thức chống tay vào tường định đứng dậy nhưng quai hàm đột nhiên cảm thấy đau nhức.

Trong không gian chật hẹp, Phó Hành Châu nhếch khóe môi tỏ vẻ trêu chọc, anh nheo mắt nhéo cằm cô, lười biếng nói: “Đã lâu không gặp, cô vợ nhỏ.”

Bắc Sơ khó khăn há miệng, xuyên qua ánh sáng ven đường cô nhìn rõ trong đôi mắt khép hờ của anh là một vẻ tàn nhẫn và thích thú.

Chỉ mới nhìn một cái, trái tim cô như bị bóp mạnh, cô mở miệng, cảm giác áy náy và xấu hổ đột nhiên dâng lên, giọng nói dần dần biến thành từng tiếng nức nở: "Tôi..."

Cứ “tôi tôi tôi” mãi, một khoảng thời gian dài trôi qua nhưng cô vẫn không thể nghĩ ra được lời nói gì khác.

Cô muốn nói lời xin lỗi, muốn nói rằng chuyện xảy ra ngày hôm đó là do cô bị xa xui quỷ khiến, hoặc cô cũng có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng những lời này cứ bị mắc kẹt trong cổ họng cô, hồi lâu vẫn không có lời nào thoát ra được.

Phó Hành Châu chắc chắn rất ghét cô và cho rằng cô là vết nhơ trong cuộc đời anh nên anh mới đặc biệt ra tay để trừng phạt cô.

Bắc Sơ càng nghĩ, sắc mặt cô càng trở nên tái nhợt, cô cố gắng nghiêng mặt tránh khỏi tay Phó Hành Châu.

Cô không dám đối mặt với phản ứng của Phó Hành Châu, cô chớp chớp đôi mắt mờ mịt, cúi đầu chờ đợi phiên tòa xét xử của anh.

Nhiệt độ lúc này dường như đã giảm xuống một chút, ngón tay lộ ra ngoài của Bắc Sơ dần dần trở nên cứng ngắc và đau đớn.

Thời gian vẫn đang trôi qua nhưng Phó Hành Châu hình như vẫn không có ý định buông tha cho cô.

Hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào má cô, mang đến cảm giác ngứa ngáy như bị điện giật.

Một lúc lâu sau, cô mới thấy anh mở miệng, một giọng nói đầy từ tính nhưng cũng đầy nguy hiểm vang lên bên tai cô:

"Ý của em là… em muốn ăn xong rồi bỏ chạy sao?"

?

Bắc Sơ trợn to hai mắt, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Phó Hành Châu.

Cô có vừa nghe nhầm không vậy?

Tại sao nghe cứ như cô là người bỏ rơi Phó Hành Châu trước vậy?

Phó Hành Châu vẫn là bộ dạng lười biếng và có chút kiêu ngạo đó, anh nửa nhướng mắt nhìn cô, như thể chỉ đang nói một điều vô cùng bình thường: “Em nói không thích cũng thật là dễ dàng quá đó, Bắc Sơ, em đang chơi…”

Đoạn cuối bỗng đột ngột kết thúc khi anh nhìn thấy đôi mắt hạnh đẫm lệ của Bắc Sơ.

Đôi mắt của cô gái lấp lánh, phản chiếu những gam màu tươi sáng trong ánh sáng mờ ảo và dễ dàng đâm thẳng vào trái tim anh.

Không lâu sau, những mảnh vỡ trong ký ức của Phó Hành Châu lần lượt hiện ra.

Trong không gian tối tăm không ánh sáng này, lông mi cô gái đẫm lệ, cô dùng một giọng điệu nhỏ nhẹ gọi tên anh, mỗi khi xúc động, đầu ngón tay của cô sẽ vô thức siết chặt bấu chặt vào lưng anh.

Không những không thể làm anh bị thương, mà ngược lại càng giống như móng vuốt mèo cào cào sâu vào trong trí nhớ của anh, để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa.

Suy nghĩ trong anh bỗng dâng trào, ánh mắt Phó Hành Châu cũng trở nên tối sầm mang theo một ý nghĩa khác.

Cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc sắp mất kiểm soát, anh quay đầu lại, giơ tay vén những sợi tóc bên thái dương bên phải của Bắc Sơ ra sau tai cô, rồi dùng ngón tay cái nhẹ nhàng ấn vào dái tai cô.

Dưới đầu ngón tay anh là một đôi bông tai hình hoa anh đào có kiểu dáng bất đối xứng.

Anh đột nhiên ngước mắt lên, cười khẩy nhìn cô: "Chẳng phải em nói không thích sao, vậy đây là gì đây?"

Bắc Sơ cảm giác được đầu ngón tay của người đàn ông vuốt ve qua lại dái tai cô, bả vai cô chợt run lên như bị sét đánh, hai gò má vốn đã tái nhợt trong nháy mắt liền mất hết màu sắc.

Chiếc khuyên tai này được Phó Hành Châu “ném” cho cô nửa tháng trước trước khi cô ra nước ngoài.

Khoảng thời gian đó, Bắc Nguyệt yêu hoa anh đào đến mức cô ta chắc chắn sẽ mua hết tất cả các phụ kiện có chủ đề hoa anh đào bất cứ khi nào nhìn thấy chúng.

Và cũng tại thời điểm đó, khi nhìn thấy cô, Phó Hành Châu đã tùy tiện “ném’ cho cô đôi bông tai hình hoa anh đào này.

Cô nghĩ rằng chắc Phó Hành Châu muốn nhờ cô giúp anh đưa nó cho Bắc Nguyệt.

Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, cô cũng liền quên mất chuyện này, cho đến khi chuẩn bị hành lý ra nước ngoài thì cô mới nhớ tới chuyện này.

Vì động cơ ích kỷ, cô đã cố tình giữ đôi bông tai này cho đến tận bây giờ, nếu hôm nay không có Phó Hành Châu nhắc nhở, chắc cô cũng đã hoàn toàn quên mất đoạn ký ức này.