Ánh mắt cô chợt rơi vào chiếc vòng cổ kim cương lặng lẽ điểm xuyết giữa xương đòn, nghĩ đến lời nói của Phó Hành Châu, Bắc Sơ liền tò mò tháo nó ra xem thử.
Mặt dây chuyền hình hoa anh đào nằm trong lòng bàn tay, cô nhìn xung quanh hồi lâu, mới do dự dùng ngón tay giật lấy.
Trong khi mặt dây chuyền đang được lật lại, một vật nhỏ đột nhiên rơi ra khỏi nó, rồi rơi vào lòng bàn tay cô, khi nhìn kỹ, cô thấy ở giữa mặt dây chuyền bị thiếu một mảnh.
Và mảnh đó bây giờ đang nằm
ở phía bên kia lòng bàn tay cô, nó được ghim chắc chắn vào một chiếc nhẫn bạch kim đang tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ.
Đó là một chiếc nhẫn.
Bắc Sơ lập tức cảm thấy mặt mình càng nóng đến đáng sợ, đầu ngón tay cô run rẩy, cô ghim chiếc nhẫn vào lại. Sau khi đeo chiếc vòng cổ vào, cô nhanh chóng mở vòi nước, dùng nước lạnh tạt lên mặt mình để hạ nhiệt.
Cũng may hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng nên tẩy trang cũng không khó, chỉ cần vốc ít nước lên mặt là gương mặt đã trở nên sạch sẽ.
Đang rửa mặt, Bắc Sơ lại nghe thấy tiếng giày cao gót đến gần, cô không thấy rõ đối phương nên liền quay người sang một bên để tránh cản trở đối phương.
Giữa dòng nước chảy xiết, tiếng bước chân lập tức dừng lại bên cạnh cô.
Bắc Sơ còn đang choáng váng thì bỗng nghe thấy Bắc Nguyệt cố ý hạ giọng cảnh cáo: "Bắc Sơ, đừng quên lời tôi nói, sau bữa tiệc..."
Bắc Sơ chậm rãi tắt vòi nước, lau nước trên lông mi, còn chưa kịp nhìn rõ thì người bên cạnh đã thản nhiên nói tiếp: “Có gì thì nói ngay bây giờ luôn đi, sau khi kết thúc tôi cũng không muốn nhìn mặt cô thêm một giây phút nào nữa đâu, tôi còn phải vội về nhà nghỉ ngơi nữa.”
Cô ta không ngờ Bắc Sơ lại phản ứng như vậy, Bắc Nguyệt vừa giật mình vừa tức giận: "Bắc Sơ, cô có ý gì đây?"
“Tôi không có ý gì khác.” Bắc Sơ ngây thơ chớp mắt: “Cô muốn nói gì thì cứ nói, tôi đang rửa tai lắng nghe đây, nói xong sớm chẳng phải là giải thoát sớm sao?”
Bắc Nguyệt thoáng cảm thấy nghẹn ngào.
Sau đó cô ta liền nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bắc Sơ, cô đừng làm ra bộ dạng đó trước mặt tôi, cô cho rằng cha mẹ sẽ..."
"Cha mẹ sẽ từ bỏ tình yêu của bọn họ đối với cô, đây chính là điều cô muốn nói phải không?"
Bắc Sơ dùng giọng nói ấm áp ngắt lời, nhưng vẻ mặt thì lại cực kỳ lãnh đạm.
Bắc Nguyệt lại nghẹn ngào.
Bắc Sơ tiếp tục nói: "Sau đó cô sẽ tiếp tục nói, cha mẹ đã yêu thương cô hơn hai mươi năm nay nên sẽ không dễ dàng nói từ bỏ là từ bỏ như thế phải không?"
Nhìn Bắc Nguyệt nhíu mày, lông mi nhỏ như quạt của Bắc Sơ lại chớp chớp, giống như có chút nghi hoặc: "Nhưng cô nói cho tôi biết những chuyện này thì có ích lợi gì chứ?"
"Tôi không cần phải làm thế để cầu xin lòng thương xót của bọn họ. Dù sao, hy vọng cô cũng đừng quên tôi mới là con gái thật sự của nhà họ Bắc."
"Cần gì phải khıêυ khí©h cơ chứ? Cô mới là người không thuộc về nơi này."
Bắc Sơ mỉm cười đầy dịu dàng, nhưng lại vô cớ khiến Bắc Nguyệt cảm thấy sợ hãi.
Nhìn vẻ mặt khϊếp đảm của Bắc Nguyệt, Bắc Sơ lúc này mới hài lòng cong môi, cô nhẹ nhàng lắc đầu như đang tỏ vẻ thương hại: "Tôi không quan tâm những chuyện đó, lần này tôi quay lại chỉ để lấy lại thứ tôi đáng có, tôi nhất định không để cho nhà họ Bắc bị người ngoài nhúng tay vào.”
Cha mẹ nhà họ Bắc có lẽ cũng không ngốc đến mức để người ngoài vào chiếm đoạt tài sản của nhà mình - có thể bọn họ đã dao động, từ sau lần này, cô sẽ lập tức cắt đứt hết mọi cơ hội rình mồi của người nào đó.
Nghĩ tới đây, Bắc Sơ liền đưa mắt liếc nhìn phản ứng kinh ngạc của Bắc Nguyệt, tất cả những cảm xúc bị đè nén nhiều năm nay dường như đã tìm được lối thoát, trong nháy mắt liền hoàn toàn tiêu tan tất cả.
Tâm trạng của cô lập tức trở nên rất tốt, cô chỉnh đốn lại bộ dáng mình một lúc, không để ý đến vẻ mặt cứng ngắc của Bắc Nguyệt, cô nhẹ nhàng xoay người, nói: "Tôi đoán lời cô muốn nói chắc cũng chỉ có như thế, nếu không còn gì nữa thì tôi đi tẩy trang đây. Hẹn gặp lại."
Sạch sẽ và ngăn nắp đến mức không còn chỗ để thương lượng.
—
Bắc Sơ cũng không rảnh để ý bây giờ Bắc Nguyệt đang nghĩ gì, vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, cơ thể cô đã hoàn toàn thả lỏng.
Mỗi khi nói chuyện với cô ta, cô đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Bắc Sơ đi ra ngoài một lúc mới quay lại, vốn dĩ cô muốn đi tìm Triệu Tư Hỉ nhưng trong suốt cả bữa tiệc cũng không thấy bóng dáng cô ấy đâu, cuối cùng cũng đành phải bỏ cuộc.
Khi cô quay lại, cô tình cờ nhìn thấy Bắc Nguyệt đang kể khổ gì đó với vợ chồng nhà họ Bắc.
Có lẽ cô ta vừa bị những lời nói của cô làm cho hoảng sợ, từ xa Bắc Sơ đã nhìn thấy hai mắt Bắc Nguyệt đỏ hoe, giống như một đóa hoa mỏng manh bị mưa gió làm hỏng, thỉnh thoảng cô ta lại vùi nửa khuôn mặt mình vào trong ngực Dương Thư Hoa, thấp giọng thút thít nói nhỏ gì đó.
Trong mắt Bắc Sơ nhanh chóng hiện lên một tia hứng thú, cô nhanh chân bước về phía trước.
Bắc Nguyệt vẫn còn đang đắm chìm trong lời kể khổ của mình không cách nào thoát ra được, cô ta hoàn toàn không để ý tới bóng dáng Bắc Sơ đang đi về phía mình, chính vợ chồng nhà họ Bắc xuyên qua đám đông đã chú ý đến cô, bọn họ liền vỗ nhẹ vai Bắc Nguyệt nhắc nhở cô ta.