Chương 2

Cô vốn dĩ quá bướng bỉnh, cô vốn cho rằng những thứ đó là của mình nên không cần tranh giành cũng có thể lấy được.

Nhưng ai có thể ngờ rằng huyết thống và quan hệ gia đình lại không bằng sự nịnh nọt của Bắc Nguyệt, cô chỉ muốn có thứ mình nên có, nhưng trong mắt người nhà mình, bọn họ lại nghĩ cô luôn tỏ ra bất mãn với Bắc Nguyệt, so đo với Bắc Nguyệt ở khắp mọi nơi.

Hơn nữa, tính tình cô lại trầm lặng, hiền lành nên không giải thích được những chuyện này mà chỉ đành mặc kệ, kết quả là hiểu lầm ngày càng lớn, khoảng cách giữa cô và gia đình càng lúc càng trở nên xa cách.

Chưa kể là cô đã biến mất ở nước ngoài suốt 5 năm nay không có tin tức gì, hiện tại đối với nhà họ Bắc, có lẽ bọn họ đã sớm quên còn có một người con gái như cô rồi.

Nếu quên rồi thì cũng tốt, một mình cô vẫn có thể sống tốt.

Phó Hành Trạch hẳn là đoán được Bắc Sơ đang nghĩ gì, anh ấy liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô qua kính chiếu hậu bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng liền thở dài một hơi: “Chỉ cần em vui vẻ là được.”

Trầm ngâm hồi lâu, anh ấy bỗng đổi chủ đề: “Nhắc mới nhớ, hình như Phó Hành Châu còn chưa biết em trở về đúng không?”

Thân người Bắc Sơ khẽ run lên như bị điện giật.

Vừa nhắc đến cái tên “Phó Hành Châu” giống như vừa ném một viên sỏi xuống mặt hồ vốn đang tĩnh lặng làm lòng cô gợn lên những gợn sóng.

Tất cả những ký ức bụi bặm của đêm đó đều bị xóa sạch, nhưng chỉ trong chốc lát, sắc mặt cô liền trở nên tái nhợt, đầu ngón tay cô lặng lẽ chạm vào lòng bàn tay.

Sợ bị chú ý, cô hơi nghiêng đầu ra khỏi cửa sổ, im lặng hồi lâu, rồi mới nhỏ giọng nói: “…Tốt nhất là đừng nói cho anh ấy biết."

Trong mắt Phó Hành Trạch hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng anh ấy cũng không nói thêm gì nữa.



Xe dừng lại trước cửa chung cư, Phó Hành Trạch định muốn giúp Bắc Sơ khiêng đồ lên nhưng kế hoạch của anh ấy đã bị gián đoạn bởi một cuộc gọi khẩn cấp.

Sau khi áy náy giải thích tình hình với cô, anh ấy liền vội vàng rời đi và lái xe chạy đến công ty.

Bắc Sơ nhìn đèn xe càng ngày càng khuất dần trong màn đêm tối tăm.

Lúc này, điện thoại trong túi cô chợt rung lên, một tay cô buông vali rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Chỉ là một thông báo của weibo mà thôi.

Nhưng khi nhìn thấy rõ ràng nội dung, Bắc Sơ bỗng ngưng mắt một lát rồi quyết định bấm vào.

[Bắc Nguyệt: Hôm nay chị gái tôi đã về Trung Quốc, nhưng đáng tiếc tôi còn chưa được gặp chị ấy mà chị ấy đã về thẳng căn hộ của mình rồi, thật đáng tiếc.]

Trong những bức ảnh đi kèm có một số bức ảnh selfie, tuy người trong hình đã trang điểm vô cùng tinh tế nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ ốm yếu và khuôn mặt nhợt nhạt, càng làm cho cô ấy trông càng mong manh và quyến rũ biết bao.

Chỉ cần một đôi mắt lấp lánh cũng có thể làm cho người ta cảm thấy trân trọng.

"..."

Lật qua tấm ảnh cuối cùng, Bắc Sơ im lặng hai giây rồi tắt màn hình.

Đây không phải là lần đầu tiên Bắc Nguyệt nhắc đến cô trên weibo.

Lần đầu tiên ra nước ngoài vào năm năm trước, Bắc Nguyệt dường như đột nhiên thay đổi tính tình, thỉnh thoảng lại gửi cho cô vài tin nhắn để hỏi thăm, lúc đó cô nghĩ Bắc Nguyệt thực sự quan tâm đến mình nên đều trả lời tin nhắn rất nghiêm túc.

Mãi cho đến khi truy cập vào weibo của Bắc Nguyệt, cô mới nhận ra rằng những thứ đó chỉ là công cụ được Bắc Nguyệt sử dụng để quảng bá tính cách dịu dàng, trắng trẻo, giàu có và xinh đẹp của cô ta, thậm chí còn làm cho mọi người hiểu lầm cô là một cô tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ nên hành động vô cùng tùy hứng.

Đọc tới đây cô đã có thể tưởng tượng được dưới phần bình luận sẽ có những người tỏ vẻ thương cảm với Bắc Nguyệt như thế nào, và đồng thời bọn họ còn dùng nhiều cách khác nhau để mắng mỏ cô vì cô tỏ vẻ thờ ơ với Bắc Nguyệt.

Tất cả mọi người đều thích Bắc Nguyệt, cho dù đó là cha mẹ ruột của cô hay là cư dân mạng.

Và còn có… anh.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bắc Sơ chợt thắt lại, cô không nhịn được mở khóa màn hình lần nữa, sau đó bấm vào tài khoản weibo của Phó Hành Châu.

Trong số tất cả các avatar của các đối tác kinh doanh thì avatar của Bắc Nguyệt hình như là nổi bật nhất.

Cô mới biết đến tài khoản weibo của Phó Hành Châu cách đây hai năm, lúc đó cô cũng tò mò bấm vào thì phát hiện anh đã theo dõi Bắc Nguyệt được một khoảng thời gian.

Ngoài những đối tác kinh doanh ra thì anh chỉ duy nhất theo dõi tài khoản của một người con gái, ý đồ cũng quá rõ ràng rồi còn gì nữa.

Khóe môi cô đột nhiên co rút lại, Bắc Sơ lắc đầu, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nếu đã quyết định từ bỏ thì còn bận tâm gì nữa chứ.