Chương 19

Sau khi ném miếng Noãn Bảo Bảo trong tay vào thùng rác, Phó Hành Trạch lúc này mới hài lòng giúp Triệu Tư Hỉ chỉnh lại quần áo, còn cẩn thận giúp cô ấy chỉnh lại áo khoác: “Đi thay quần áo đi, sau đi vào đó nhớ trả áo khoác lại cho tôi."

Bắc Sơ cũng nhìn thấy cảnh này nhưng cô không dám nhúng tay vào, đành phải chuyển hướng chú ý của mình, lại phát hiện Phó Hành Châu vừa xuống xe cùng cô đã đột nhiên biến mất.

Không có hơi ấm mạnh mẽ từ miếng Noãn Bảo Bảo, Triệu Tư Hỉ chỉ có thể quấn chặt áo khoác vào sát người mình để giữ ấm, cô ấy trừng mắt nhìn Phó Hành Trạch, nghiến răng nghiến lợi rít ra vài chữ từ kẽ răng: "Đồ cầm thú."

"Cảm ơn đã khen."

Phó Hành Trạch gật đầu, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, lễ phép chính trực đáp lại cô ấy.

Chú ý tới Bắc Sơ đang tìm Phó Hành Châu, anh ấy nhẹ giọng nhắc nhở: "Phó Hành Châu đã bị ông nội kêu đi rồi, em không cần tìm nó nữa đâu."

"Ồ..." Bắc Sơ ngơ ngác nhìn đi chỗ khác, lại không để ý đến trong mắt Phó Hành Trạch chợt lóe lên thâm ý gì đó.



Khung cảnh bữa tiệc tối càng trở nên sôi động hơn, Bắc Sơ vẫn được vợ chồng nhà họ Bắc gọi tới nhưng vị trí của cô lúc này đã không còn như trước nữa.

Cô đi phía trước, Bắc Nguyệt đi theo phía bên kia của vợ chồng nhà họ Bắc, đi theo sau cô nửa bước.

Mỗi khi nói chuyện với khách khứa, Bắc Sơ luôn chú ý đến ánh mắt của Bắc Nguyệt, cô cảm thấy vẻ mặt của Bắc Nguyệt hình như càng lúc càng trở nên u ám hơn thì phải.

Cảm thấy không thoải mái khi bị đôi mắt tựa như tẩm độc của Bắc Nguyệt nhìn chằm chằm, Bắc Sơ tìm cớ rời đi đúng lúc, chuẩn bị đi tìm Triệu Tư Hỉ.

Kết quả là còn chưa tìm được người thì đã bị người khác tìm tới.

Một người đàn ông trông như quản gia khiêm tốn mỉm cười nhìn cô, khi đến trước mặt cô, ông ấy liền cúi người một góc 45 độ, trịnh trọng lên tiếng: "Cô Bắc, Phó lão tiên sinh đang muốn tìm cô."

Bắc Sơ gật đầu, đè xuống một tia nghi ngờ trong lòng, cô ngoan ngoãn đi theo sự dẫn dắt của đối phương xuyên qua một dãy hành lang dài rồi dừng lại ở trước cửa căn phòng cuối cùng.

Khi mở cửa, cô mới nhận ra đây là một thư phòng.

Ngồi ở vị trí trưởng quản là Phó lão tiên sinh, râu tóc ông ấy đều đã bạc trắng, trên gương mặt không hề có vẻ dữ tợn hay uy hϊếp nhưng chỉ cần một ánh nhìn cũng có thể làm người ta kính sợ.

Nhà họ Phó ba đời có truyền thống sinh hoạt vô cùng nghiêm túc, đối nhân xử thế đều rất biết điều, chỉ đến đời thứ ba mới thấy một Phó Hành Châu ngông cuồng như vậy.

Bắc Sơ mặc dù không biết vì sao Phó lão tiên sinh lại mời cô tới, nhưng cô cũng không dám lơ

là, liền cung kính bước tới, nhẹ giọng lịch sự chào hỏi người nọ, sau đó cụp mắt đứng sang một bên chờ đợi đối phương lên tiếng.

Ông cụ Phó bình tĩnh ngước mắt lên nhìn cô một lúc rồi lập tức rút lại một phần khí thế áp bức.

Ngay lúc ông ấy vừa định mở miệng thì từ trong góc bỗng vang lên một giọng nói.

“Cháu dâu, câu nệ như thế làm gì chứ? Cháu mau đến đây ngồi đi. "

Trên sô pha trong góc, Phó Hành Châu đang nghiêng người, vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh ra hiệu cho cô lại gần.

"Đứng đắn một chút."

Ông cụ Phó nhẹ nhàng mắng anh, nhưng không hề có ý trách móc, sau đó ông ấy liền quay sang Bắc Sơ, nói: “Thằng bé bảo cháu ngồi xuống, cháu cứ qua đó ngồi kế nó đi.”

Được sự cho phép của ông cụ Phó, Bắc Sơ lập tức ngoan ngoãn làm theo.

Chỉ có Phó Hành Châu mới có thể ngang ngược như vậy trước mặt ông cụ Phó mà vẫn không thể chọc cho ông ấy tức giận.

Mọi người đều nói rằng do ông cụ Phó quá nuông chiều mới khiến Phó Hành Châu lớn lên trở thành một bộ dạng ăn chơi trác táng như vậy, trong khi Phó Hành Trạch đang dần bắt đầu nắm quyền điều hành sản nghiệp của nhà họ Phó, thì Phó Hành Châu chỉ là một phó tổng của một chi nhánh cỏn con của Phó gia.

Thậm chí có người còn ác ý suy đoán rằng đây là đang hi sinh Phó Hành Châu để trải đường cho Phó Hành Trạch.

Nhưng Bắc Sơ biết, suy cho cùng chỉ có một lý do - do anh không muốn.

Tính tình Phó Hành Châu vốn ngang ngược, luôn không hòa hợp được với nhà họ Phó, thế giới bên ngoài luôn gán cho anh rất nhiều danh xưng khiến người ta quên mất rằng ngay từ mười năm trước, cậu thiếu niên mười bảy tuổi này đã vì nhà họ Phó lập nên một chiến công vĩ đại.

Trong đó có VK, một thương hiệu thời trang đình đám do Phó thị sở hữu ngày nay cũng là một trong những thành tựu của anh lúc bấy giờ.

Trong lúc suy tư, cô bỗng dừng lại trước ghế sofa và hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Phó Hành Châu ngưng mắt nhìn chằm chằm cô, sau đó anh bỗng đưa tay móc lấy eo cô và kéo cô vào lòng.

"Ông nội còn có chuyện muốn nói với em."

Anh phớt lờ những cử động bất an của Bắc Sơ và thì thầm vào tai cô.

Cuối cùng, anh cũng buông tay ra, rồi kêu Bắc Sơ ngồi xuống.

Phó Hành Châu giả vờ như không nhận thấy Bắc Sơ vừa lặng lẽ di chuyển sang một bên, anh ho nhẹ một tiếng để giấu đi sự tiếc nuối trong mắt.

Sau khi Bắc Sơ đã ngồi xuống nghiêm chỉnh, đôi mắt vẩn đυ.c của ông cụ Phó khẽ giật giật, ông ấy nhìn cô một hồi rồi chậm rãi nói: “Coi như lão già này cũng có cơ hội nhìn cháu lớn lên từ nhỏ đến giờ, cho nên giữa hai chúng ta không cần câu nệ phép tắc gì cả, hôm nay ông kêu cháu đến đây cũng chỉ muốn nói với cháu vài lời mà thôi."

"Tính tình đứa nhỏ Phó Hành Châu này vốn kỳ quái, cháu nên kiên nhẫn với nó một chút."

"Ông biết tính tình cháu mềm yếu, nếu như cháu bị nó ức hϊếp thì cháu cứ tới tìm ông, ông sẽ làm chủ lấy lại công đạo cho cháu..."

"..."