Chương 17

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Bắc Sơ không hề bị ảnh hưởng chút nào, cô cúi người hỏi tài xế trước mặt: “Còn bao lâu nữa vậy?”

Người lái xe nghiêng người về phía trước: “Vượt qua đèn giao thông này là gần tới rồi, nhưng hôm nay sợ rằng sẽ mất thời gian hơn do tuyết rơi dày và trên đường còn bị kẹt xe.”

Sau khi Bắc Sơ nghe xong, cô liền nói cảm ơn với tài xế rồi ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, Triệu Tư Hỉ chứng kiến

toàn bộ quá trình cũng không nhịn được nữa, cô ấy kéo cô lại gần hỏi: "Vừa rồi là Bắc Nguyệt gọi tới sao?"

Bắc Sơ gật đầu: “Chuyện nhỏ thôi mà, đừng lo lắng.”

“Chị biết.” Triệu Tư Hỉ cau mày, trong lòng cô ấy biết rõ đối phương nhất định có ý xấu: “Chị cũng không thèm quan tâm, chị chỉ sợ em cảm thấy không thoải mái mà thôi.”

Nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô ấy không khỏi tiếp tục than thở: “Đều là một đám người mù, hôm nay để em chịu thiệt rồi.”

Cô ấy lẻn ra khỏi phòng tiệc trước khi Bắc Sơ quay lại nên đương nhiên cô ấy không nhìn thấy những cảnh tượng xảy ra sau đó, cô ấy cho rằng Bắc Sơ vẫn đang tự gặm nhấm cơn giận như thường lệ, nên cô ấy mới cảm thấy bất bình thay cô.

"Tên Phó Hành Châu kia cũng thật là, còn nói chuyện với Bắc Nguyệt vui vẻ như vậy, rõ ràng anh ta cũng biết trước đây em thích anh ta như vậy, anh ta làm vậy là có ý gì chứ?"

Triệu Tư Hỉ vẫn còn đang rất tức giận

"Em không thấy hôm nay ả Bắc Nguyệt đó kiêu ngạo như thế sao? Cô ta cứ cầm sợi dây chuyền Phó Hành Châu tặng cho cô ta đi rêu rao khắp nơi, cho dù chị đã trốn ra bên ngoài cô ta cũng không buông tha!"

“Nhưng mà em cũng đừng buồn…” Triệu Tư Hỉ nói được nửa chừng liền dừng lại khẽ xoa đầu Bắc Sơ: “Bọn họ thích nhảy lung tung thì cứ mặc kệ bọn họ, chị gái sẽ luôn che chở cho em.”

Trong lòng Bắc Sơ có chút ấm áp, cô lặng lẽ đút tay vào túi áo khoác.

Sau khi sờ đi sờ lại bề mặt không bằng phẳng của sợi dây chuyền, đôi mắt cô mơ hồ lóe lên, cô ấm áp nói: “Cũng không nhảy nhót được lâu đâu.”

Âm thanh nhẹ nhàng và yếu ớt, hoàn toàn ẩn vào tiếng động cơ xe.



Con gái mà gặp nhau thì không thể tránh khỏi việc đi mua sắm và ăn uống, Bắc Sơ cũng không ngoại lệ, sau khi cùng Triệu Tư Hỉ đi dạo thăm hầu hết các trung tâm mua sắm, bọn họ thậm chí còn dẫn nhau đi chụp vài album ảnh.

Sau khi mua sắm mệt mỏi, Triệu Tư Hỉ xách theo từng túi chiến lợi phẩm lớn nhỏ của mình và đi cùng Bắc Sơ vào trong một cửa hàng tráng miệng.

Triệu Tư Hỉ rất thích đồ ngọt, nhưng Bắc Sơ lại không thích những thứ này cho lắm, cho nên sau khi Triệu Tư Hỉ gọi một đống món tráng miệng cô ấy thích và bắt đầu giải quyết không chút phân tâm, thì Bắc Sơ khẽ cụp mắt xuống, bấm vào điện thoại xem thông báo mới nhất.

Là thông báo từ WeChat, đó là một lời mời kết bạn được gửi từ Phó Hành Châu.

ID WeChat của Bắc Sơ là số điện thoại của cô nên Phó Hành Châu không khó để tìm ra ID WeChat của cô ấy.

Ngay lúc cô còn đang do dự thì ngón tay của cô đã đi trước cô một bước, liền nhanh chóng bấm vào chỗ "Đồng ý".

"..." Bắc Sơ che mặt lại, lần đầu tiên cảm giác được thân thể của mình luôn thành thật hơn lý trí của mình.

Sau khi lời mời kết bạn của Phó Hành Châu được chấp thuận, anh đã nhanh chóng gửi tin nhắn cho cô.

[Phó Hành Châu: Lát nữa anh sẽ đến đón em, nhớ gửi vị trí cho anh nhé!]

Bắc Sơ lén nhìn Triệu Tư Hỉ đang nghiêm túc giải quyết các món tráng miệng, sau đó cô lại chuyển sự chú ý của mình về phía màn hình.

Lúc nãy Triệu Tư Hỉ vừa mới mắng anh, cô không biết lát nữa gặp mặt cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào đây, chắc chắn là sẽ không cho anh một sắc mặt tốt.

Trước khi mặt trời lặn, bên ngoài cửa kính của quán tráng miệng, một chiếc Maybach màu đen mang biển số tám chữ số đã đến đúng giờ như đã hứa, Triệu Tư Hỉ vừa liếc nhìn liền nhận ra chiếc xe đó, cô ấy ném lại chiếc nĩa vào đĩa thủy tinh, nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng: "Nhà họ Phó rảnh rỗi lắm à? Còn kêu Phó Hành Châu tới đón chúng ta luôn à?"

Sau khi nhìn qua cửa kính xe một lúc, cô ấy nắm lấy tay Bắc Sơ, hung hăng đứng dậy: "Không sao đâu, đến lúc đó em đừng có lúng tứng, nấu anh ta muốn nói gì thì cứ để chị ra mặt giúp em."

Trên cửa sổ xe có một lớp màng bảo vệ nên khó nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trong xe, Triệu Tư Hỉ dẫn đầu mở cửa hàng ghế sau, dẫn Bắc Sơ vào trước, sau đó cô ấy hiên ngang mở cửa hàng ghế phụ ra, duyên dáng rút

đôi chân dài của mình lại và ngồi vào.

Sau khi đóng cửa lại, cô ấy khoanh tay và ngả người ra sau, sau đó bỗng liếc nhìn sang bên cạnh…

Người đàn ông chú ý đến ánh mắt của Triệu Tư Hỉ liền lễ phép quay đầu lại, ôn tồn nói với cô ấy: “Chào buổi tối.”

Sao lại là Phó Hành Trạch cơ chứ?

"?"

Triệu Tư Hỉ không kịp phòng bị, liền nghiêng người sang một bên: “Sao lại là anh?”

Sao thực tế khác với những gì bản thân suy nghĩ quá vậy?

Ánh mắt của Phó Hành Trạch giao nhau với ánh mắt của cô ấy trong giây lát, sau đó anh ấy liền nhẹ nhàng quay đầu đi.

Lúc này, giọng nói của Phó Hành Châu từ ghế sau truyền đến, trong giọng điệu có chút giễu cợt: “Chào buổi tối, chị Tư Hỉ.”

Triệu Tư Hỉ: "?"

Cô ấy cứng ngắc quay đầu lại, đôi lông mày thanh tú của người đàn ông ngồi ở ghế sau đột nhiên đâm vào mắt cô ấy.

Phó Hành Châu đặt một tay lên thành cửa sổ, cười nhàn nhã nói: “Sau khi uống rượu lái xe không tiện nên chỉ có thể đành làm phiền anh trai.”

Trong không gian nhỏ hẹp ở hàng ghế sau, Bắc Sơ chỉ đang ngồi cách anh một khoảng ngắn.

Khóe miệng Triệu Tư Hỉ giật giật hai cái, thái dương cũng lập tức trở nên đau nhức.

Haha.

Cái quái gì đang xảy ra vậy?